chuyếndu lịch nói đi là đi(1) Editor: May Tay nắm hộp thuốc tránh thai của cô giống như là mất đi sức lực, nặng nề rũ xuống.  Cô còn chưa mở miệng nói chuyện, hốc mắt lại đỏ lên trước, cô dùng sức cắn môi, sau khi từng đợt khó chịu tuôn ra nơi đáy lòng được ép xuống, mới ngẩng đầu, "À" một tiếng với anh.  Lúc cô nhìn thấy hộp thuốc tránh thai này, đáy lòng có khổ sở, cũng có phẫn nộ, thậm chí cô còn nghĩ, nếu như anh dám cho cô uống thuốc này ở trước mặt, cô khẳng định sẽ tức giận ném hộp thuốc này rơi xuống trước mặt anh.  Toàn thân lạnh lẽo của cô trước đó đã bắt đầu khắc chế không được phát run, nhưng cô không nghĩ tới, lúc thật sự chờ đến một màn này, cô lại trở nên bình tĩnh lại, thậm chí, sau khi cô "à" xong, còn ngẩng đầu, nặn một nụ cười cứng đờ về phía anh: "Em tới, chính là hỏi chuyện này một chút, hiện nay đã hỏi xong, em cũng không còn việc gì nữa, cho nên, em đi trước."  Tống Thanh Xuân nói xong một chữ cuối cùng, hoàn toàn không đợi Tô Chi Niệm mở miệng, liền tự ý xoay người, nắm hộp thuốc tránh thai kia, nhanh chóng bước chân rời đi.  Lúc cô đi qua xe anh, Tô Chi Niệm chợt lên tiếng: "Chờ chút."  Tống Thanh Xuân ngừng bước chân, nhưng không quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau  Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lát, liền dời tầm mắt đi, hướng về trên gốc cây ngô đồng đã hoàn toàn rụng hết lá ở cách đó không xa, đúng lúc gió đêm thổi tới, có vài cái lá xanh héo tàn, xào xạc thổi xuống, vẫn chờ đến khi rơi trên mặt đất, Tô Chi Niệm mới mở miệng : "Mau chóng uống thuốc, kéo thời gian càng lâu, xác suất mang thai càng lớn."  Thân thể Tống Thanh Xuân hơi run lên một cái, vẫn bảo trì tư thế đưa lưng về phía anh, không có phản ứng.  "Còn có, tối hôm qua rất xin lỗi..."  Tống Thanh Xuân nghe được mấy chữ này của Tô Chi Niệm, đột nhiên liền dùng sức cắn chặt môi dưới.  Cô nghĩ, khó chịu nhất trên đời của một người phụ nữ chính là sau khi ngủ với một người đàn ông, anh ta cho cô một hộp thuốc tránh thai, thêm một câu rất xin lỗi đi.  "Anh uống quá nhiều, nếu như em cần bồi thường cái gì, cứ mở miệng..."  Lời kế tiếp của Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân luôn đưa lưng an tĩnh không tiếng động về phía anh, đột nhiên xoay người lại, cô nhìn thẳng mắt anh, không có mở miệng nói một câu, chỉ là dùng sức xé mở hộp giấy thuốc tránh thai, sau đó lấy viên thuốc ra, mặc kệ bên cạnh có nước hay không, trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng ở trước mặt anh, dùng sức nuốt xuống.  Thuốc tránh thai cay đắng vẫn luôn lan tràn từ đầu lưỡi cô đến sâu trong cổ họng, cô muốn ói, lại liều mạng ngậm miệng, thẳng đến khi  viên thuốc rơi vào trong dạ dày, liền mở miệng ra với Tô Chi Niệm, qua nửa phút, cô mới mở miệng nói: "Nhìn rõ ràng chưa? Hiện tại thuốc đã đến nơi này."  Nói xong, Tống Thanh Xuân liền hung hăng chọc chọc vị trí dạ dày của mình, sau đó nhanh chóng xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước chân rời đi.  Bước chân của cô càng đi càng nhanh, đến cuối cùng liền nhanh chân chạy trốn.  Trên chân cô mang là giày cao gót, chạy sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô lại vẫn cắn răng, vẫn luôn chạy đến sau khúc rẽ, mới chậm rãi ngừng lại.  Cô không có ngồi xổm người xuống, nhìn chân bị giày cao gót mài đau, mà là mờ mịt bước bước chân, rời khỏi tiểu khu của Tô Chi Niệm, tìm lung tung một phương hướng, đi lung tung không có mục đích về phía trước.  Đêm đã khuya, trên đường phố gần như không có người đi đường nào, ngay cả xe cũng là hơn một lúc lâu mới có một chiếc chạy như bay lướt qua bên cạnh.