Editor: May Cho dù anh uống say rượu, cho dù lúc này tóc anh rối loạn thành một đoàn, áo sơ mi nhăn nheo, trước ngực còn dính nôn mửa vô cùng bẩn thỉu, cho dù anh say rượu giọng nói không rõ, lời nói của anh hàm hồ mà lại mơ hồ, Tần Dĩ Nam hoàn toàn không có nghe được anh đang nói cái gì, nhưng mà, lúc anh mở miệng nói ra mấy chữ này, Tần Dĩ Nam vẫn cảm giác rõ ràng được một cổ hơi thở ai oán nhàn nhạt, tràn ngập ra từ trên người anh.  Tay Tần Dĩ Nam dìu đỡ cánh tay Tô Chi Niệm run lên, sau đó liền nhàn nhạt "hả?" một tiếng, hỏi: "Tô tổng, ngài nói cái gì?"  "Đối tốt với cô ấy..." Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của anh, tiếp tục lầm bầm lầu bầu thấp giọng lặp lại câu nói vừa rồi: "... Đối tốt với cô ấy, nhất định phải đối tốt với cô ấy..." Cuối cùng Tần Dĩ Nam cũng nghe rõ, đầu ngón tay hơi cứng đờ.  Tổng giám đốc Tô này là đang nói lời say sao? Đối tốt với cô ấy? Cô ấy là ai? Hóa ra trong xương người đàn ông lãnh đạm này lại giấu một tình cảm tràn đầy sâu đậm như vậy...  "... Anh biết tôi rất hâm mộ anh không?" Ý nghĩ trong đầu Tần Dĩ Nam còn chưa ổn định, Tô Chi Niệm liền dùng âm điệu rất nhỏ mở miệng lần nữa: "... Nếu như có thể, tôi bằng lòng dùng tất cả của tôi trao đổi với anh... Như thế tôi liền có thể yêu cô ấy..."  Chữ "rồi" cuối cùng của Tô Chi Niệm còn chưa nói ra, lại kịch liệt nôn khan một lần nữa, anh đã ói hết những thứ có thể ói, uống rượu khiến cho dạ dày quá khó chịu, làm cho thân thể anh đã có chút run rẩy.  "... Anh biết tôi rất muốn yêu cô ấy không?" Thật vất vả anh mới ngừng nôn mửa, an tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất trầm mặc một lát, lại nhẹ nhàng mở miệng: "... Cô ấy là tốt đẹp mà tôi đã liều mạng muốn bảo vệ, tôi thật sự không muốn giao cô ấy cho anh một chút nào..."  "Nhưng mà..."  Tần Dĩ Nam không hiểu anh ta đang nói cái gì, chỉ cảm thấy anh ta nói rất bi ai, thật ra anh rất muốn cắt đứt lời nói của anh ta, nhưng động môi, lại không cắt đứt, chỉ là dìu đỡ anh ta, yên lặng không tiếng động lắng nghe.  "... Nhưng mà, tôi không có cách nào, tôi yêu tốt đẹp như vậy, sao tôi nỡ để cô ấy dơ bẩn ghê tởm giống như tôi..."  "Cho nên... Nhất định phải đối tốt với cô ấy, nhất định phải đối tốt với cô ấy..."  "Nếu như, nếu như anh dám làm gì có lỗi với cô ấy..." Tô Chi Niệm đang cúi đầu, một thân an tĩnh và đau buồn, chợt ngẩng đầu lên, đáy mắt đỏ rực của anh nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, có ánh sáng độc ác lóe lên: "... Tôi sẽ tuyệt đối không tha cho anh!"  Tần Dĩ Nam biết rõ Tô Chi Niệm là uống say rượu, thần chí không rõ đang nói mê sảng, nhưng lúc anh tại tiếp xúc đến ánh mắt anh ta, vẫn bị đáy mắt tàn nhẫn của anh ta dọa sợ đến mức đáy lòng căng thẳng.  May mà anh ta không tiếp tục nói lời tàn nhẫn nào nữa, ánh mắt nhìn anh chăm chú dần dần trở nên hơi hốt hoảng, qua một hồi lâu, anh ta mới nhẹ nhàng quay đầu, thấp giọng khẽ động môi.  Vừa lúc có gió đêm mùa thu thổi qua, thổi lời nói của anh ta có chút nát vụn.  Tần Dĩ Nam chỉ là nghe được mơ hồ một chữ "Đình", một chữ "Yêu", sau đó vào lúc gió ngừng thổi, anh mới nghe thấy một câu hoàn chỉnh: "May mắn gặp được em, nhưng khổ sở cũng vì gặp được em."  Sau khi hai người trầm mặc thật lâu, Tần Dĩ Nam lại mở miệng hỏi: "Tô tổng, ngài ở đâu?"  Tô Chi Niệm giống như là đang thất thần, chậm chạp không có mở miệng.  Tần Dĩ Nam nhìn "Kim Bích Huy Hoàng" cách đó không xa, ngẫm nghĩ, liền dìu đỡ Tô Chi Niệm quay trở vào.