Editor: May Tần Dĩ Nam đưa sữa tươi về phía Tống Thanh Xuân, chờ sau khi cô nhận lấy, liền ngồi ở trên ghế dựa thoải mái. Tống Thanh Xuân bưng sữa tươi âm ấm, nuốt vài ngụm, sau đó đôi mắt ửng đỏ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, là..." Tống Thanh Xuân muốn nói "Tô Chi Niệm", nhưng ba chữ kia chỉ vừa quấn quanh đầu lưỡi, còn chưa nói ra, trong đáy lòng cô đột nhiên đau xót, hốc mắt lại bỗng dưng ửng hồng lên. Cô nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, tay dùng sức nắm ly thủy tinh trong tay, giọng nói có chút khó chịu, tiếp tục nói: "... Anh ấy nói với anh sao?" Tần Dĩ Nam biết, "Anh ấy" trong miệng Tống Thanh Xuân là chỉ Tô Chi Niệm. Trước khi anh đi đến đó, đã rất hiếu kỳ cô phát sinh chuyện gì, chờ đến khi nhìn thấy cô khóc thương tâm muốn chết như vậy, trong lòng anh càng hiếu kỳ. Anh cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô, ví dụ vì sao cô lại khóc? Lại ví dụ cô và Tô Chi Niệm làm sao? Nhưng Tần Dĩ Nam nhìn thấy bộ dạng bi thương thành những mảnh nhỏ của Tống Thanh Xuân, cuối cùng cũng không hỏi gì hết, chỉ là làn môi mấp máy, thật sự "ừ" một tiếng. Nếu như vấn đề hỏi đến, phải khiến cho cô khổ sở thêm lần nữa, anh tình nguyện lựa chọn không hỏi. Tống Thanh Xuân đau lòng khổ sở, đâu còn có suy nghĩ muốn tán gẫu, đến sữa tươi mà cô cũng chỉ uống hơn một nửa liền ngừng lại. Tần Dĩ Nam không có miễn cưỡng cô, nhận lại ly thủy tinh còn hơn nửa ly sữa tươi, ngữ điệu ôn hòa nói với Tống Thanh Xuân: "Anh đổi cho em khăn trải giường và vỏ chăn mới rồi, ngủ một giấc thật ngon đi." "Dạ." Tống Thanh Xuân muốn cho Tần Dĩ Nam một nụ cười, nhưng khóe môi còn chưa nâng lên, hốc mắt lại trở nên chua xót. Thực xin lỗi, hiện tại cô thật rất khổ sở, hoàn toàn không cười nổi. Cô đưa cho Tần Dĩ Nam một ánh mắt xin lỗi, nói khô khốc một câu: "Cám ơn anh Dĩ Nam." "Ngủ ngon." Tần Dĩ Nam cười ôn nhu với Tống Thanh Xuân, đi ra phòng ngủ, trước khi giúp Tống Thanh Xuân đóng cửa phòng ngủ, Tần Dĩ Nam vẫn bổ sung mấy chữ an ủi: "Tống Tống, đừng suy nghĩ quá nhiều." Vào khoảng khắc cửa bị Tần Dĩ Nam đóng lại, nước mắt Tống Thanh Xuân rơi xuống lần nữa. Cô không nghĩ quá nhiều, cô chỉ là rất khổ sở... Lúc cô nghe được anh nói chuyện Tống Thừa với cô, cô thật sự cảm động đến rối tinh rối mù, lúc đó cô là thật dùng thái độ phấn đấu quên mình và mặc kệ giá nào để tỏ tình với anh. Cô nghĩ, cùng lắm kết quả xấu nhất là anh không tiếp nhận, anh và cô không thể làm bạn bè. Lúc đó cô cho rằng chính mình có thể chịu đựng nổi. Nhưng rốt cuộc khi cục điện đến lúc hỏng bét nhất, cô mới phát hiện, chính mình hoàn toàn không chịu nổi, cô lại yêu anh còn sâu đậm hơn trong tưởng tượng. Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, nước trong hốc mắt, tách tách rơi xuống. Cô đã khóc rất lâu, lâu đến mức cô cho rằng nước mắt của mình đều đã chảy khô, lâu đến mức cô không muốn khóc nữa, nhưng cô vẫn đau đến mức khóc thành tiếng. Tần Dĩ Nam đứng ở cửa phòng ngủ, có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng truyền ra tiếng khóc gián đoạn, được tận lực kiềm nén. Lúc cô khóc đến thương tâm, trong miệng còn gọi mơ hồ không rõ một cái tên. Tuy rằng cô gọi đến rất vỡ vụn, nhưng anh vẫn nghe hiểu cô đang gọi cái gì. Tô Chi Niệm. Tuy rằng không biết rốt cuộc đêm nay cô và Tô Chi Niệm phát sinh chuyện gì, nhưng anh nghĩ, Tống Tống hẳn là thích Tô Chi Niệm đi. Lần đó cô uống say ở MIX, anh ôm cô về nhà, lúc chăm sóc cô, cô không biết, nhưng anh lại biết, trong lúc cô say rượu, lẩm bẩm gọi "Tô Chi Niệm" cả đêm.