Editor: May "Vậy... Đêm nay tôi đón em đi xem phim?" Cho dù lúc trước đã hẹn ước, Tô Chi Niệm vẫn trưng cầu ý kiến Tống Thanh Xuân một chút. "Được." Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong đáp ứng. Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa, sau khi chờ Tống Thanh Xuân ngồi lên xe, tự mình giúp cô đóng cửa xe. Tống Thanh Xuân xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy xe của Tô Chi Niệm ở sau xe của mình, luôn chạy đến giao lộ trước mặt, xe Tô Chi Niệm quẹo sang trái, xe cô quẹo sang phải, xe anh rất nhanh liền bị xe người khác che lại, sau đó Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm con đường trước mặt, chợt phát hiện: Cô vừa mới rời khỏi anh còn chưa đến mấy phút, lại có thể liền bắt đầu nhớ nhung anh ... Hơn nữa, càng lúc càng nhớ, loại nhớ nhung kia, khiến cho cô hận không được có thể dính vào anh thời thời khắc khắc... Trời ạ, trước giờ cô đều không biết, hóa ra yêu một người, lại có thể sẽ muốn mệnh như vậy! - Lúc Trình Thanh Thông tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã sáng choang. Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, bây giờ trong dạ dày còn nóng đến lợi hại, cô nằm ở trên chiếc giường êm ái rất lâu, mới miễn cưỡng chống đỡ đầu đau do say rượu gây ra, khó khăn ngồi dậy. Đối diện gương, đúng lúc có thể khiến cho cô nhìn thấy rõ ràng bản thân mình đang ở một gian phòng xa hoa, trên đầu cô còn treo một bức tranh sơn dầu. Đây hình như là khách sạn? Đáy lòng Trình Thanh Thông nhất thời liền lộp bộp một chút, bất giác vén chăn lên, nhìn thấy quần áo đều hoàn hảo không chút tổn hại mặc ở trên thân mình, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn may, cô không có sau khi say rượu, bị người nhặt lấy chiếm tiện nghi... Chỉ là, cô nhớ được, sau khi cô lấy được hợp đồng đã được ký tên từ chỗ tổng giám đốc Lý, liền đi nhà vệ sinh, sau đó giống như ngã rầm trên mặt đất... Sao mà, hiện tại lại có thể ở trong phòng khách sạn của Kim Bích Huy Hoàng? Chuyện sau đó, Trình Thanh Thông nhớ được có chút không rõ ràng lắm, vừa dùng lực nghĩ, đầu liền càng đau lợi hại, cô nâng đầu ngón tay lên xoa xoa mi tâm, sau đó liền vén chăn lên xuống giường, đi nhà vệ sinh. Ngâm tắm nước nóng một chút, người thoải mái hơn rất nhiều, lúc Trình Thanh Thông lấy túi, nhìn thấy trên tủ bên giường, đặt một bình nước khoáng mở ra, uống hơn nửa bình. Trong đầu Trình Thanh Thông xẹt qua đoạn ngắn đứt quãng, một người đàn ông ôm cô, đút cô uống nước, còn đưa tay ra giúp cô lau nước chảy ra từ khóe miệng, sau đó đắp lại chăn mền cho cô... Người đàn ông đó là ai? Trình Thanh Thông vắt hết óc nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được, chỉ đành xách túi, đi ra khỏi phòng. Lúc Trình Thanh Thông đi tới lễ tân trả phòng, tiểu thư lễ tân nói với cô: "Tần tiên sinh đã thanh toán vào tối hôm qua." Tần tiên sinh? Người chăm sóc cô à? Chẳng qua là, là Tần tiên sinh nào? Trong đầu Trình Thanh Thông suy nghĩ một lần những người đàn ông mình quen biết, cũng không tìm ra một người họ Tần. Cô nhíu lại mi tâm một chút, lễ phép mở miệng với tiểu thư lễ tân hỏi: "Xin hỏi, toàn bộ tên của Tần tiên sinh là cái gì?" Tiểu thư lễ tân cúi đầu tra ghi chép một chút, ngẩng đầu, mỉm cười đáp lời với Trình Thanh Thông: "Tần Dĩ Nam tiên sinh." Tần Dĩ Nam... Tần Dĩ Nam... Cái tên này không tiếng động quấn quanh trong miệng Trình Thanh Thông nhiều lần, cô mới đột nhiên nghĩ đến là ai. Hóa ra là anh... Tần Dĩ Nam - thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Tống tiểu thư. Tuy cô từng gặp anh ba lần, nhưng tính toán lại thì hai người cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần ở trong phòng bệnh, đừng nói là bạn bè, còn không thể tính là quen biết, chỉ là không nghĩ tới anh lại sẽ giúp cô...