Editor: May Tống Thanh Xuân dùng sức vân vê điện thoại di động, mở miệng vừa nói xin lỗi, vừa bịa chuyện: "Thực xin lỗi, tôi tạm thời có chút chuyện, quên chào hỏi anh liền đi trước." Tô Chi Niệm bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: "Em không có việc gì chứ?" "Tôi không có việc gì." Tống Thanh Xuân làm ra vẻ nhẹ nhàng nở nụ cười với điện thoại, giống như là vì che giấu chột dạ của mình, tiếp tục nói: "Công ty tạm thời có chút chuyện gấp..." Tô Chi Niệm giống như tin tưởng, ngữ khí sốt ruột cũng trở nên bình ổn chậm lại theo: "Mấy giờ kết thúc? Muốn tôi đi đón em không?" "Không cần đâu, tôi lái xe." "... Vậy được rồi, thời điểm về nhà nhớ chú ý an toàn, tới nơi gửi tin nhắn cho tôi." "Đã biết." Tống Thanh Xuân dừng một chút, lại nói: "Vậy tôi làm việc trước?" "Ừ, gặp sau." Tống Thanh Xuân vội vàng nói một câu "Gặp sau", liền vội vàng cắt đứt điện thoại. Tống Thanh Xuân để điện thoại di động ở một bên, ngồi ở trong xe thất thần một lát, quay đầu xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện chính mình lại có thể lái đến công viên Bắc Hải. Lúc này đã mười hai giờ khuya, chung quanh an tĩnh đến rối tinh rối mù. Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe, sau đó đi bộ đi vào công viên Bắc Hải. Vào cửa quẹo trái, chính là hồ nước, cô theo bờ hồ, không phân biệt phương hướng, không có mục đích đi về phía trước Gió mùa hè đêm khuya thổi tới từ trên mặt hồ, mang theo cảm giác ẩm ướt và man mát, thổi đến làn váy và tóc cô không ngừng tung bay. Cô tùy ý vuốt vuốt tóc, không để ý mang giày cao gót, đi mỏi chân, tùy tính tiếp tục đi tới trước. Cô không biết chính mình đi xa bao nhiêu, cũng không biết hiện tại thân mình đang ở công viên Bắc Hải, toàn bộ trong đầu óc cô đều bị Tô Chi Niệm bá chiếm. Đi thẳng đến khi cô sức cùng lực kiệt, đau chân đến không bước chân được nữa, rốt cục cô cũng ngừng lại. Sau đó cô chậm rãi xoay tròn mắt, phát hiện chính mình đứng ở trên một cây cầu hình vòm. Cô ghé vào trên lan can cầu, nhìn ánh sáng tràn ngập mặt hồ, giống như trong phòng rửa tay của Kim Bích Huy Hoàng, lại lên tinh thần lần nữa. Đêm nay cô nhìn thấy cô gái đi vào trong phòng bao của anh, sở dĩ cô buồn bực và phẫn nộ như thế, là bởi vì cô ghen tị. Đêm nay lúc cô nghe được anh nói thân và tâm anh đều chỉ thuộc về cô gái tên Đình Đình đó, cô sở dĩ đau lòng như vậy, là bởi vì cô hâm mộ. Cô lại cũng không cách nào lừa dối chính mình ... Tô Chi Niệm ở trong mắt của cô, lại cũng không phải người đã từng khiến cho cô chán ghét, đoạt trong sạch của cô, hận cả đời đừng gặp nhau đó. Khó trách sau khi anh và cô tách ra, cô thường xuyên nghĩ đến anh. Khó trách sau khi anh và cô gặp lại, lạnh nhạt của anh khiến cô khổ sở như vậy. Khó trách anh sốt cao té xỉu ở trong lòng cô, cô rõ ràng có thể đưa đi bệnh viện, lại khư khư muốn canh giữ bên anh một đêm. Khó trách lúc cô nhìn thấy anh ăn đồ ăn mua ngoài, liền chạy đi siêu thị mua nhiều thức ăn như vậy, chuẩn bị cho anh một bữa cơm thịnh soạn như thế. Khó trách cô bước vào biệt thự của anh, liền tham luyến không muốn rời đi. Khó trách ngày đó cô vừa nói muốn đi, đáy lòng liền đau. Khó trách mấy ngày qua, cô không phân biệt ngày đêm gửi tin nhắn cho anh. Khó trách cô tìm tận cớ đi gặp anh. Khó trách... Nhiều khó trách như vậy, khiến cho cô không có cách nào đi trốn tránh tâm của mình. Dù cô không biết, rốt cuộc là từ khi nào, lực chú ý của cô chuyển từ trên người anh Dĩ Nam đến trên người anh. Dù cô không biết, rốt cuộc là từ khi nào, tâm cô đã mất ở trên người anh. Nhưng hiện tại cô không thể không thừa nhận một sự thật: Tống Thanh Xuân giống như là thích Tô Chi Niệm.