Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 450
Editor: May
Tống Thanh Xuân đi đến trước mặt Tô Chi Niệm, đưa ly nước và viên thuốc cho anh: "Hiện tại nhanh chóng uống thuốc đi, tỉnh một lát sốt càng lợi hại."
Tô Chi Niệm đứng ở chỗ cũ, ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, không có chút phản ứng nào.
Tống Thanh Xuân bất giác cho rằng anh không muốn uống thuốc, giơ ly nước lên cao, lại dùng ngữ điệu mềm mại mở miệng nói: "Uống thuốc rồi mới khỏe nhanh được."
Tô Chi Niệm nỗ lực khắc chế xúc động muốn vươn tay ra nhận lấy của mình, tay anh để bên người gia tăng lực đạo nắm thành quả đấm, móng tay cắt ngắn gọn gàng, bấm vào ngón tay anh truyền đến đau đớn cứng rắn.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng, mi tâm khẽ nhúc nhích một chút, hơi nghi hoặc đối diện với mắt Tô Chi Niệm, lại yên tĩnh nhìn anh một lúc lâu, sau đó đáy lòng mới hậu tri hậu giác hiểu rõ ra.
Sao cô lại quên, anh và cô đã chấm hết, tối hôm qua cô đưa anh trở về là bất đắc dĩ, mà hiện tại anh tỉnh lại, cô cũng nên rời đi...
Một cỗ mất mác to lớn chậm rãi áp lên trái tim cô, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm trở nên hơi mơ hồ bất an, cô giống như là đứa bé phạm lỗi, con ngươi đen nhánh kích động và luống cuống chuyển vài vòng, liền chậm rãi rủ tầm mắt xuống.
Đồng thời, hai tay giơ ly nước và thuốc cũng chậm rãi rơi xuống theo.
Trong phòng rơi vào một mảnh lúng túng an tĩnh.
Hai người đều không có nói chuyện, yên tĩnh đứng đối mặt một hồi lâu, Tống Thanh Xuân mới hít sâu một hơi, áp chế thất lạc hỗn loạn nơi đáy lòng mình, nâng mí mắt lên, nỗ lực kéo khóe môi với Tô Chi Niệm, nói: "Tối hôm qua, anh té xỉu, tôi mới đưa anh trở về, buổi tối nơi này của anh không có người, tôi sợ một mình anh sẽ xảy ra ngoài ý muốn, cho nên, cho nên mới ở..."
Anh và cô đều không có quan hệ, dù anh thật xảy ra ngoài ý muốn, thì có quan hệ gì với cô?
Tống Thanh Xuân càng nói, càng cảm thấy giải thích của mình quá yếu ớt, âm thanh càng trở nên nhỏ hơn, đến cuối cùng, âm thanh trực tiếp biến mất.
"Tôi biết." Tô Chi Niệm dùng ngữ khí lãnh đạm mở miệng, sau một lúc lâu, anh lại nói một câu: "Tối hôm qua cám ơn em."
"Không việc gì, cần phải vậy." Tống Thanh Xuân miễn cưỡng cười, liền cúi đầu.
Mắt thấy trong phòng lại muốn rơi vào trong an tĩnh lúng túng như vừa rồi, Tống Thanh Xuân nuốt ngụm nước miếng, vội vàng mở miệng lần nữa nói: "Anh nhớ uống thuốc, thuốc trong lòng bàn tay tôi, chính là số lượng anh phải uống..."
Tống Thanh Xuân nói nói, không biết chuyện gì xảy ra, đáy lòng liền trở nên khổ sở.
Cô biết tiếp theo mình phải nói câu gặp lại sau, sau đó để ly nước và thuốc xuống, đi ra khỏi phòng anh.
Nhưng cô không biết chính mình là lo lắng hiện tại anh lại bắt đầu phát sốt nhẹ, hay là nguyên nhân nào khác mà cô không hề biết, tóm lại, cô phát hiện chính mình thậm chí có chút không muốn rời đi.
Cô nỗ lực để cho mình thoạt nhìn không cần chật vật như vậy, duy trì tiếng nói vững vàng, tiếp tục câu chữ nhẹ nhàng chậm chạp nói: "... Nếu không có chuyện gì, tôi liền đi trước."
"Được." Đáy mắt Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đỉnh đầu co, tuôn ra thống khổ và giãy giụa chợt lóe lên, chỉ là một giây sau liền bình tĩnh lại, anh lãnh đạm mở miệng, chỉ là nói đơn giản một chữ, liền không có bất kỳ lời nói nào nữa.
Cô đã nói muốn đi, anh lại không cho cô cả một câu gặp lại sau, là bởi vì không cần gặp lại ư?
Tống Thanh Xuân cảm thấy đáy lòng mình càng thêm khó chịu, mũi đã bắt đầu có chút chua xót.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
9 chương
10 chương
55 chương
46 chương
41 chương