Editor: May Tống Thanh Xuân nghĩ một lát, thu hồi điện thoại di động, trực tiếp lái xe đuổi theo. Lúc này đã gần mười một giờ, trên con đường rất trống trải, rất lâu mới có một chiếc xe lướt qua. Tống Thanh Xuân theo đường cao tốc, nhanh chóng chạy về phía trước, có lẽ là vào lúc chạy một nửa đường, nhìn thấy xe Tô Chi Niệm, bật hai đèn xi-nhan, ngừng ở ven đường. Tống Thanh Xuân nhíu mi tâm, liền khẩn cấp giẫm phanh lại, ngay cả như vậy, vẫn là vượt qua xe Tô Chi Niệm khoảng 100 mét Cô dừng xe ở ven đường, lấy quần áo Tô Chi Niệm từ ghế lái phụ, liền xuống xe, chạy một đường nhỏ về phía xe Tô Chi Niệm. Vào lúc trước khi Tống Thanh Xuân chưa về nhà, Tô Chi Niệm đã khó chịu đến có chút sắp không chịu được nữa, sau khi cô trở về, anh gần như là dùng khí lực toàn thân để cho chính mình bảo trì trấn định, ra khỏi nhà họ Tống, cũng không biết có phải là do đã thở dài nhẹ nhõm một hơi hay không, liền cảm giác toàn thân như là bắt lửa, sốt càng lợi hại hơn, thế cho nên khiến cho vết thương vốn chưa lành trên bụng đã bắt đầu mơ hồ đau đớn. Anh miễn cưỡng lái một nửa đường, trước mắt bắt đầu hôn mê, bên tai xuất hiện tiếng ông ông giống như ù tai, anh vội vàng giẫm phanh lại, dừng xe ven đường. Anh gục trên tay lái, nghỉ ngơi một lúc, lại không có dấu vết chuyển biến tốt đẹp một chút nào, ngược lại bụng đau đến càng lợi hại, giống như là có một cây dao điên cuồng quấy ở bên trong. Anh run run tay, vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại di động ở một bên tới, gọi điện thoại cho Trình Thanh Thông, kết quả liền nghe thấy bên tai truyền tới một tiếng phanh gấp chói tai, anh nghiêng đầu, nhìn một cái, nhìn thấy xe Tống Thanh Xuân vội vàng ngừng ở trước xe anh, sau đó cô xách một cái túi, bước xuống từ trên xe, chạy về phía xe anh. Anh nhanh chóng giơ điện thoại di động đến bên tai, bày ra một bộ dáng tiếp gọi điện thoại, vẫn chờ đến khi cô sắp đi đến trước xe mình, phát giác mình đang gọi điện thoại, mới lại bày ra bộ dáng nói xong điện thoại, lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, sau đó giống như là hoàn toàn không có phát hiện cô, khởi động xe lần nữa. Tốc độ cô chjya về phía xe anh nhanh hơn, thậm chí còn đưa tay ra, không ngừng quơ về phía xe anh. Trên đường vừa có mưa to rơi xuống, đâu đâu cũng có vũng nước, cô mang giày cao gót, chạy lại nhanh, một lần không cẩn thận liền sái chân, ngã xuống đất. Cô ngã sấp xuống quá bất ngờ không phòng ngự, anh liên khống chế ý niệm cô, nhưng lại không kịp có cơ hội ổn định thân thể cô, liền trơ mắt nhìn cô nằm ở trên mặt đất. Quần áo mùa hè mỏng manh, con đường cao tốc lại vô cùng cứng rắn, lúc cô ngã trên mặt đất, anh rõ ràng nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp đau đớn, anh gần như không có bất kỳ suy nghĩ nào liền đẩy mở cửa xe, vững chắc chống đỡ thân thể mềm nhũn của mình, bước nhanh đi về phía cô. Lúc Tô Chi Niệm đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, cô đã ngồi dậy từ trên mặt đất, đang ôm đầu gối bị dập rách của mình xem. Cô cẩn thận dè dặt thổi vết thương một hơi, sau đó động tác liền dừng lại một chút, có lẽ là dư quang khóe mắt cô nhìn thấy giày da của anh, một giây sau cô liền ngẩng lên đầu, chạm vào tầm mắt của anh. Giống như là thật ngã đau, khóe mắt cô còn treo một giọt nước mắt, cô ngã trúng trong vũng nước, váy màu sáng trên người bẩn thỉu dơ dáy, đã không nhìn ra màu sắc nguyên thủy, đến trên mặt và trên tóc đều dính đầy nước bùn chưa khô. Xem ra thật sự là vừa chật vật lại vừa... đáng yêu.