Editor: May Tống Thanh Xuân vừa nghĩ vậy, điện thoại di động ở trên ghế lái phụ liền vang lên. Tống Thanh Xuân dùng một tay khống tay lái, thân thể khẽ nghiêng một chút, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua biểu hiện tên cuộc gọi, Tống Thanh Xuân chần chừ một lúc, mới nhấn tiếp nghe, đặt điện thoại di động ở bên tai: "Ba." "Thanh Xuân hả..." Có lẽ Tống Mạnh Hoa lại đang ở chung một chỗ với bạn bè thích chơi cờ trong ngày thường, lúc ông mở miệng gọi tên cô, còn pha lẫn tiếng ồn ào "Mã" "Pháo" "Đi nơi này": "... Tối nay con có rảnh không?" Tống Thanh Xuân nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng cự tuyệt: "Tối nay con phải tăng..." "Cái gì? Con nói cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm..." Tống Mạnh Hoa đột nhiên liền cất cao giọng, cắt đứt lời nói của cô, sau đó vừa "alo" vài tiếng, vừa lại nói: "Thanh Xuân, có thể là tín hiệu trong nhà bác Tôn con không tốt, con có thể nghe thấy ta nói chuyện không? Con đã lâu không ăn cơm với ba, đêm nay con tới Kim Nguyên, ăn cơm tối với ba, liền quyết định như thế, ba cúp đây..." "Alo, ba..." Tống Thanh Xuân vội vàng lên tiếng ngăn chặn, nhưng mà Tống Mạnh Hoa nghiễm nhiên không có cho cô một chút cơ hội, vô tình cầm điện thoại di động "tít" cắt đứt. Tống Thanh Xuân nghe điện thoại di động trong ống nghe truyền tới "Đô đô đô" tín hiệu báo bận, phẫn hận đem điện thoại lần nữa cấp Tống Mạnh Hoa gọi tới, nhắc nhở cô đã tắt máy. Thật là, lại đến chiêu này! Tống Thanh Xuân chán nản ném điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, vừa giơ tay lên xoa xoa mi tâm có chút nhiễm đau, vừa nhịn không được nhỏ giọng ói mửa lên: "Cái gì gọi là đã lâu không ăn cơm với ông ? Gần như mỗi ngày đều ăn cũng, có được không?" "Còn có, nói cái gì ăn bữa cơm với ông, rõ ràng là tiệc xem mắt chém trước tâu sau..." Đúng, tiệc xem mắt... Từ lúc hai tháng trước sau khi cô xảy ra chuyện, Tống Mạnh Hoa có thể là bởi vì mất đi một đứa con trai, trở nên đặc biệt cẩn thận dè dặt, thậm chí còn cố ý mời hai vệ sĩ, luân phiên đi theo cô hai mươi bốn tiếng. Sau này cục cảnh sát từng tới tìm bọn họ thông báo tình huống, ba người bắt cóc cô đêm đó, trong đó người tài xế kia, bởi vì dao đâm vào trong bụng, mất máu quá nhiều, cấp cứu không kịp đã bỏ mình. Người đàn ông trẻ tuổi nhất kia ngất xỉu có chút sớm, sau khi tỉnh lại, có rất nhiều tình huống đều là hỏi gì cũng không biết. Mà người mập mạp kia, hôn mê gần một tháng mới tỉnh lại, hắn ta giống như là gặp phải kinh hãi gì đó, thần trí có chút không rõ, nhưng từ trong lời nói lộn xộn của hắn ta, cảnh sát vẫn tra ra được một ít manh mối, biết ngày đó còn từng xuất hiện một người, cứu cô và Tần Dĩ Nam. Về phần người đó là ai, cảnh sát từng điều tra, nhưng cũng không cho ra một kết quả nào. Chẳng qua lúc người cảnh sát phái tới tìm cô hỏi thăm tình huống, chuyển giao cho cô một cái túi nylon trong suốt, bên trong để một cúc áo màu vàng. Cảnh sát nói với cô, cái cúc áo kia là tìm được từ hiện trường vụ án, xem ra rất quý trọng, bởi vì không phải của ba kẻ bắt cóc, liền chỉ có thể là đeo trên người liên quan với cô, cho nên liền trả lại cho cô bảo quản. Đó là một cái cúc áo của đàn ông, nên phải là rơi xuống từ trên áo sơ mi, kiểu dáng thiết kế đơn giản khí phách. Cô từng cố ý hỏi Tần Dĩ Nam, cúc áo không phải của anh, khi cô nghe đến hai chữ "Không phải" này, đáy lòng cô còn hung hăng kích động một chút. Không phải Tần Dĩ Nam, cũng không phải ba kẻ bắt cóc kia, vậy chỉ có thể là của người cứu cô... Cái cúc áo là manh mối duy nhất của cô về người đó.