Editor: May Vừa rồi cô ta nghe được tên của Tống Thanh Xuân từ trong điện thoại, mới chắn ở trước mặt anh. Cô ta chính là không muốn để cho anh đi tìm Tống Thanh Xuân, về sau mới đưa tay ra kéo anh lại. Nhưng cô ta lại không nghĩ rằng, cho tới nay, Tần Dĩ Nam không dám nói lớn tiếng một câu với cô ta, vừa rồi vì Tống Thanh Xuân, lại có thể thô bạo ném cô ta đii như vậy! Càng nghĩ, đáy lòng Đường Noãn càng không thăng bằng, cuối cùng, hàm răng đều bị cô ta cắn ken két vang dội. - Hội trường hoạt động rất lớn, Tần Dĩ Nam bước nhanh chạy chậm một quanh hội trường một vòng, mệt mỏi đến có chút thở hồng hộc, nhưng cũng không thấy thân ảnh Tống Thanh Xuân. Anh đến nước miếng cũng không quan tâm nuốt, vừa hỏi thăm người quen thuộc với Tống Thanh Xuân, vừa vội vàng bắt đầu tìm kiếm quanh hội trường lần thứ hai. Cuối cùng vẫn là Tống Mạnh Hoa nói với Tần Dĩ Nam, nói Tống Thanh Xuân đi phòng vệ sinh. Tần Dĩ Nam đến câu "Cám ơn" cũng không nói với Tống Mạnh Hoa, liền bước nhanh chạy đi phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh của hội sở không phân biệt nam nữ, mỗi một cái đều là độc lập. Tần Dĩ Nam hoàn toàn không có thời gian để ý tới lời đồn, lần lượt gõ cửa, vừa nói xin lỗi, vừa xác định người ở bên trong có phải là Tống Thanh Xuân hay không. Cuối cùng mười hai phòng vệ sinh độc lập đều bị Tần Dĩ Nam tìm xong toàn bộ, vẫn không có tìm được Tống Thanh Xuân. Điện thoại trong túi lần nữa chấn động lên, là Tô Chi Niệm gọi tới, anh còn chưa tiếp thông, dư quang khóe mắt liền xuyên qua cửa một phòng vệ sinh đúng lúc mở ra, nhìn đến trên bồn rửa tay bên trong đặt một cái túi xách. Túi xách kia có chút quen thuộc, giống như là từng thấy qua ở đâu... Bước chân của Tần Dĩ Nam hơi dừng một chút, trầm tư một lát, đến điện thoại cũng không lo tiếp, liền giẫm chân đi vào. Anh cầm túi xách kia lên, càng cảm thấy quen thuộc, đáy lòng mơ hồ giống như là đoán được cái gì, nhanh chóng mở túi xách ra, sau đó lục lọi bên trong, liền rút ra một cái giấy chứng minh thư, từ trên giấy chứng minh thư thấy được gương mặt quen thuộc của Tống Thanh Xuân. Tần Dĩ Nam lập tức ngẩng đầu, đánh giá phòng vệ sinh một vòng, toàn bộ đều đóng kín, bên trong rất sạch sẽ, trên bồn rửa tay có vết nước bắn tung toé, nói rõ Tống Thanh Xuân đi vệ sinh xong, rời khỏi nơi này chưa bao lâu... Tần Dĩ Nam cầm túi xách của Tống Thanh Xuân, nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh. Anh đứng ở cửa, nhìn hai bên, bên tay trái là trở về hội trường, phía bên phải có hai cái cửa, một cái là thẳng đến vườn hoa phía sau, một cái khác là con đường khẩn cấp. Anh tới đây từ hội trường, trên đường đều không nhìn thấy thân ảnh của cô, cho nên chỉ có thể là bên phải. Nhưng, vườn hoa phía sau và con đường khẩn cấp, cô đi nơi nào? Tần Dĩ Nam vừa bước nhanh đến bên phải, đầu óc vừa nhanh chóng chuyển động . Anh đi tới lối giao nhau giữa vườn hoa phía sau và con đường khẩn cấp, liền ngừng lại. Nếu như Tống Thanh Xuân cảm thấy hội trường ngột ngạt, như vậy rất có thể là đi vườn hoa phía sau hít thở không khí trong lành... Huống chi nơi phòng vệ sinh này có thể có người tới bất cứ lúc nào, cho dù là thật có người muốn xuống tay với cô, cũng không dễ hành động lắm... Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, liền cất bước đi tới cửa vườn hoa phía sau, chỉ là anh đi còn chưa được hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi xuống phía dưới góc phải của con đường khẩn cấp. Anh nhìn chằm chằm nơi đó khoảng mười giây, liền xoay người quay trở về, sau đó ngồi xổm người xuống, chậm rãi nhặt lên từ trên mặt đất một cái lắc tay sáng lóng lánh. Lắc tay này, anh không thể quen thuộc hơn được... Là món quà sinh nhật năm ngoái anh đặc biệt mời người định chế để tặng cho cô... Bây giờ lại bị ném ở nơi này...