Editor: May Trình Thanh Thông hoài nghi nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông đang đứng ổn định ở nơi đó, ánh mắt nhìn thẳng trước mặt. Cô không dám nhiều chuyện, chẳng qua vội vàng liếc mắt, liền xoay người đi về phía bồn rửa tay. Cách tiếng nước chảy ào ào từ trong vòi nước, Trình Thanh Thông nghe thấy tiếng cười càng khó nghe hơn tiếng khóc kia càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, nghe đến đáy lòng cô phát run, nhanh chóng đóng vòi nước, lau tay lung tung, liền chuẩn bị nhanh chóng chạy về phía hành lang. Cô vừa đi đến chỗ giao nhà vệ sinh và hành lang, người đàn ông kia đột nhiên liền ngừng cười, mang theo tự giễu thấp giọng mở miệng: "Đần độn, đúng vậy, tôi chính là một kẻ đần độn..." Theo lời nói của anh, anh còn giơ tay lên, hung hăng chọc chọc lồng ngực của mình, sau đó khóe mắt có nước mắt lăn xuống. Nhưng khóe môi của anh tăng lên càng thêm lợi hại, nước mắt theo gò má của anh, một giọt tiếp một giọt chảy vào trong miệng anh. Trình Thanh Thông nhìn một màn này, sững sờ một giây, sau đó liền cúi đầu, vội vàng tránh đi từ trước mặt Tần Dĩ Nam. Lúc ở khúc quanh, cô nhịn không được về sau nhìn thoáng qua, thấy người đàn ông vốn đang đứng kia, chẳng biết đã lùi đến góc tường từ lúc nào, ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Trong hành lang rất an tĩnh, anh không có phát ra một chút âm thanh, nhưng cô lại rõ ràng thấy, bờ vai của anh hơi rung lên, cô biết, đó là đang khóc lóc ẩn nhẫn. - Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân vừa lên lầu, liền trực tiếp ngồi phịch ở trên giường. Đau đớn nơi bụng dưới của cô dịu hơn lúc ở Kim Bích Huy Hoàng rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có trận đau đớn ngắn ngủi truyền tới. Cô không ngừng lăn qua lộn lại ở trên giường, nhưng mặc kệ cô đổi bao nhiêu tư thế, từ trên xuống dưới từ đầu đến cuối khắp toàn thân đều rất không thoải mái. Cô buồn bực đạp duỗi chân, sau đó liền nghe thấy tiếng đập cửa, cô còn chưa mở miệng đáp lại, cửa liền bị đẩy ra, một tay Tô Chi Niệm bưng một cái cốc, một tay cầm một cái khăn lông đi vào. Anh đứng ở bên giường, trước đưa cốc cho cô. Tống Thanh Xuân miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, nhận lấy cốc, đã ngửi thấy hương trà gừng. Anh không rời đi, ngược lại ngồi ở trên mép giường, không rên một tiếng vén chăn lên, vén áo của cô lên. Toàn thân Tống Thanh Xuân cứng đờ, suýt nữa lắc trà gừng trong cốc ra, cô còn chưa kịp chất vấn anh muốn làm cái gì, trên bụng dưới lạnh buốt của cô, liền truyền tới độ ấm. Là khăn lông trong tay anh phát ra nhiệt độ, giống như là bên trong bọc vật gì... Anh giống như là biết nghi ngờ nơi đáy lòng cô, trước đưa tay ra, lần nữa đậy chăn lên, sau đó mới ngữ điệu lãnh nhạt mở miệng giải thích, nói: "Trong nhà không có túi chườm nóng, chỉ hảo dùng túi giấy sữa tươi thích hợp." "À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, cúi đầu, uống một ngụm trà gừng, lại bổ sung một câu: "Cám ơn." Tô Chi Niệm "ừ" rất nhẹ một tiếng, một tay đè ép khăn lông để ở trên bụng cô, một tay sửa sang lại góc chăn không đắp kín một chút. Tống Thanh Xuân cũng không nói thêm cái gì, cúi đầu, yên lặng uống trà gừng. Chất lỏng âm ấm, thuận cổ họng trượt vào trong bụng, rất nhanh liền khiến cho tay chân lạnh buốt của cô ấm lên. Nhiệt độ khăn lông dưới bàn tay anh, sưởi ấm cảm giác đau đớn chua xót trong bụng cô, biến mất từng chút một, khiến cho cảm giác khó chịu toàn thân cô cũng chậm rãi tản đi theo Thân thể thoải mái, khiến cho tinh thần cô trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, cũng ý thức được trong phòng quá an tĩnh.