Editor: May Từ đầu đến cuối anh đều là loại mặt đơ kia, ngũ quan tinh xảo đặt trên hình dáng đường cong hoàn mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật quỷ búa thần đao, cho dù trên mặt anh không có biểu lộ ra biểu tình gì, nhưng vẫn mang theo lực hấp dẫn trí mệnh, khiến cho người ta nhìn, liền không dời tầm mắt đi được. Thời điểm anh phê duyệt văn kiện, mi tâm khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra; lúc anh ra quyết định với nhân viên trước mặt, ngón tay thỉnh thoảng sẽ chuyển động bút rất nhanh hai cái liền ký tên, thỉnh thoảng cũng sẽ nâng lên theo thói quen đề ép huyệt thái dương một chút; thời điểm anh lật xem văn kiện, động tác sẽ rất thong thả, tầm mắt rất rõ ràng theo động tác của chính mình, chuyển từ trang trước đến trang kế tiếp; hành động ký tên của anh nước chảy mây trôi, một mạch liền thành. Tống Thanh Xuân từng thấy bộ dáng làm việc của rất nhiều người, nhưng cô lại chưa từng gặp qua một người, vào lúc làm việc có thể có ý nhị như thế. Hóa ra, ở trên đời này, lại có một loại người, nhất cử nhất động đều phong tình, tràn ngập dụ hoặc. Bên trong phòng làm việc vốn đều là tiếng nói chuyện, lại hoàn toàn biến mất bên tai cô, cô nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, dần dần nhìn đến ngẩn ngơ. Không biết qua bao lâu, có thể Tô Chi Niệm là nghĩ đến Tống Thanh Xuân, cũng có thể là chú ý đến tầm mắt của cô, khi để một phần hợp đồng vừa ký xong lên bàn, ánh mắt bay về phía Tống Thanh Xuân. Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến tầm mắt của anh, theo bản năng rũ mắt xuống, mang theo vài phần vội vàng lấy một tạp chí từ trong túi Trình Thanh Thông xách tới, giả bộ đang xem. Cô nhìn chằm chằm tạp chí, nhìn hồi lâu, cũng không xem vào trong lòng một chút nội dung nào, bên tai rõ ràng có nhiều tiếng nói đang bàn luận về vấn đề tiền bạc linh tinh, nhưng rơi vào trong tai của cô chỉ có tiếng nói của Tô Chi Niệm. Tiếng nói chuyện của anh rất lãnh đạm, ngữ điệu của anh, khiến cho người ta có một loại rất mát lạnh nhàn nhạt, không hề phập phồng, không có cảm xúc, nhưng lại dễ nghe đến mức khiến cho người ta có một loại ảo giác đang nghe âm thanh tuyệt vời. Nghe đến cuối cùng, những hình ảnh màu sắc rực rỡ trên tờ giấy trước mặt Tống Thanh Xuân, ở trong đáy mắt của cô, đều lắc lư biến thành bộ dạng lúc Tô Chi Niệm làm việc. Khi Trình Thanh Thông vào phòng làm việc lần nữa, bưng tới cho cô một ly trà sữa, Tống Thanh Xuân mới kéo suy nghĩ thất thần kia lại, mang theo vài phần hoảng hốt "ừ?" một tiếng với Trình Thanh Thông. "Đây là đường, nếu như cô cảm thấy không ngọt, có thể tự mình thêm." Trình Thanh Thông không có chút thiếu kiên nhẫn, tính khí rất nhu hòa tiếp tục lặp lại lời nói của mình một lần. "Cám ơn." Tống Thanh Xuân nói một tiếng cám ơn, mới phát hiện, lúc này trong phòng làm việc của Tô Chi Niệm chỉ còn lại ba người là anh và cô, còn có Trình Thanh Thông, người vừa nói chuyện, chẳng biết đều đã đi hết từ lúc nào. "Đừng khách khí." Mặt mày Trình Thanh Thông cong cong, sau đó trước khi rời đi, còn mang bữa sáng Tống Thanh Xuân ăn còn dư lại ra khỏi phòng làm việc. Hiệu quả cách âm của phòng làm việc Tô Chi Niệm đặc biệt tốt, bên trong chỉ còn lại hai người anh và cô, ngoài trừ tiếng ông ông phát ra từ máy làm sạch không khí, không còn tạp âm gì khác. Ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không ít lần chung sống an tĩnh như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, lúc này đáy lòng của cô lại nổi lên một luồng khẩn trương nhỏ. Cô cắn môi lật xem tạp chí, dư quang khóe mắt thường xuyên bay đến trên người Tô Chi Niệm ở dưới tình huống chính cô cũng không phát hiện. Tô Chi Niệm rất trầm tĩnh, bận lâu như vậy, giống như không biết mệt mỏi, còn đang hết sức chăm chú xử lý những văn kiện chất đống trên bàn làm việc.