Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 317
Editor: May
"Ừ." Tô Chi Niệm mím môi, dùng giọng nói đáp lại một tiếng, không có chút ý tứ buông tay Tống Thanh Xuân ra, dắt cô đi vào phòng làm việc của mình, trước khi đẩy cửa, anh giống như là nghĩ đến chuyện gì, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn làm việc cách phòng làm việc gần nhất, phát hiện nơi đó không có một bóng người, mi tâm nhăn lại một chút, liền xoay người, hỏi: "Trình Thanh Thông đâu?"
"Chị Trình đi phòng trà nước ." Nữ thư ký vừa mới chào hỏi với Tô Chi Niệm vội vàng chuyển tầm mắt đánh giá từ trên người Tống Thanh Xuân đến trên người Tô Chi Niệm: "Đợi lát nữa chị Trình trở về, tôi sẽ bảo chị ấy tới phòng làm việc tìm ngài."
Mặt Tô Chi Niệm không biểu tình gật đầu một cái, đưa tay đẩy cửa ra. Trước khi vào trong, anh giống như là nghĩ tới điều gì, lại phân phó một câu với thư ký vừa đón tiếp mình: "Đi dưới lầu mua chút đồ ă sáng, đợi lát nữa để Trình Thanh Thông cùng mang vào."
"Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm không lên tiếng nữa, dắt Tống Thanh Xuân vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách tất cả tầm mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm buông tay dắt Tống Thanh Xuân ra, chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cô ngồi, sau đó liền cởi áo khoác ngoài ra, treo lên móc áo, ngồi ở trước bàn làm việc.
Ngắn ngủn mấy ngày không tới công ty, văn kiện lại có thể chất thành núi nhỏ, Tô Chi Niệm tùy ý lật vài cái, còn chưa bắt đầu phê duyệt, liền cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu thình thịch nổi lên đau đớn.
Khi Tô Chi Niệm mở máy vi tính ra, dư quang khóe mắt quét đến Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, mắt đen nhánh nhìn thẳng anh.
Ngón tay đang chuẩn bị nhập mật mã vào của anh liền ngừng lại, nhìn chằm chằm bàn phím một lát, mới ngẩng đầu đối diện mắt của Tống Thanh Xuân: "Trước khi cục cảnh sát chưa gọi điện tới, em tốt nhất đừng đi đâu, để tránh xảy ra nguy hiểm gì."
Tô Chi Niệm giống như là còn có lời muốn nói khác, dừng một chút, vẫn không nói ra, chỉ lưu lại một câu "Hôm nay liền ngốc ở trong phòng làm việc của tôi", liền thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay rất nhanh đánh ở trên bàn phím nhập mật mã vào, sau đó không để ý Tống Thanh Xuân, trực tiếp bận rộn.
"Cái quỷ gì, đã nói với anh ta, không cần anh ta mắc nợ, sao vẫn muốn nhiều chuyện mang người ta đến trong công ty..." Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khuôn mặt chặt chẽ đang cẩn thận xử lý công việc của Tô Chi Niệm một lát, nhịn không được dùng âm thanh chỉ bản thân nghe thấy, nhỏ giọng than thở một câu.
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, liền thấy tầm mắt lãnh đạm của Tô Chi Niệm liếc nhìn tới đây, cô lập tức thu liễm tất cả cảm xúc, kéo căng khuôn mặt nhỏ, chờ đến khi tầm mắt Tô Chi Niệm chuyển đi, cô mới trợn trắng mắt, khinh thường bĩu môi, đi tới ghế sô pha Tô Chi Niệm chỉ khi vừa mới vào phòng làm việc.
Tống Thanh Xuân vừa ngồi xuống không đến mười giây đồng hồ, liền vang lên tiếng gõ cửa.
Đầu của Tô Chi Niệm cũng không nâng một chút, câu chữ ngắn gọn nói một chữ "Vào", sau đó liền cầm một phần văn kiện trên bàn lên, lật xem.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, đi vào là một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu trắng nhạt, mái tóc dài búi cao, lộ ra cổ thon dài, bên tai đeo một đôi bông tai trân châu màu trắng, thoạt nhìn rất tri thư tao nhã.
"Tô tổng..." Giọng nói của cô gái kia rất dễ nghe, ôn ôn nhu nhu, chỉ là trong miệng cô ấy gọi Tô Chi Niệm, ánh mắt lại bay về phía Tống Thanh Xuân.
Lúc Tống Thanh Xuân đối diện tầm mắt cô ấy, cô ấy còn tặng cho cô một nụ cười rất ôn nhu thân thiện, sau đó liền đi đến trước bàn làm việc của Tô Chi Niệm, đặt một phần bữa sáng: "Tô tổng, bữa sáng ngài muốn."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
56 chương
82 chương
69 chương
6 chương