Editor: May Tống Thanh Xuân khởi động xe lần nữa, chính là không thể nào khởi động được. Không có tiếng xe chạy, tiếng gió vù vù ngoài xe càng thêm chói tai, bốn bề toàn là núi, âm thanh kia vô cùng trống rỗng, khiến đáy lòng người nghe liền khiếp sợ. Càng như thế, đáy lòng Tống Thanh Xuân càng kinh hoảng, cô liên tục khởi động, nhưng xe liền giống như là đồ chơi, bài trí ở trên đường cái không một bóng người, không có chút phản ứng nào. Bởi vì tắt lửa, bên trong xe hơi không có hơi ấm, độ ấm nhanh chóng hạ xuống, nhưng Tống Thanh Xuân lại không cảm giác được lạnh, trên trán đều toát ra một tầng mồ hôi. Cô thử khởi động xe rất nhiều lần, cuối cùng bị ép buông tha, cô cầm điện thoại di động lên, muốn lên mạng tìm công ty kéo xe, lại phát hiện tín hiệu rất yếu, không thể nào lên website được. Tay Tống Thanh Xuân run run, đẩy cửa xe ra, xuống xe, mượn đèn pin từ điện thoại di động, nhìn xem trước sau, sau đó đi đến phía sau con dốc cao. Con đường này không có đèn đường, khắp nơi đều tối đen, phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phía xung quanh, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không thấy được, gió càng lớn, thổi ở trên mặt, vừa lạnh vừa đau. Thật ra lá gan của Tống Thanh Xuân cũng không nhỏ, nhưng mà hiện tại, cũng bị dọa đến gần chết, mỗi một tế bào từ trên xuống dưới khắp toàn thân đều kéo căng , ngay cả chân cũng run rẩy lợi hại, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ mềm nhũn ngã xuống đất, không có cách nào nhúc nhích. Nhìn thấy dốc cao không xa, đang ở phía trước, nhưng đi lên, lại hết sức khổ cực, ước chừng hao phí nửa tiếng, Tống Thanh Xuân mới miễn cưỡng đứng ở điểm cao nhất. Cô nhìn thoáng qua điện thoại di động, cuối cùng có tín hiệu, chỉ là lại không có mạng. Chẳng qua, còn may, mặc dù không có cách nào liên lạc với công ty kéo xe, nhưng có thể liên lạc người tới đón mình. Giống như khi cô biết Tống Thừa không phải tự sát, lúc hết sức bất lực, người đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là Tần Dĩ Nam. Trời rất lạnh, cô lạnh đến có chút cứng ngón tay, phí rất nhiều sức lực, mới nhấn được dãy số của Tần Dĩ Nam. Từ nhỏ đến lớn Tống Thanh Xuân có chuyện đều sẽ tìm Tần Dĩ Nam, anh khẳng định đều là không chút do dự liền đáp ứng cô, trợ giúp cô . Những năm này, đây giống như là một thói quen, thói quen xâm nhập cốt tủy. Liền giống như là hiện tại, lúc cô gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, cô cảm thấy mình đã được cứu, tuy rằng Tần Dĩ Nam vẫn còn không nghe điện thoại, nhưng trong đáy lòng cô đã trở nên rất kiên định . Chỉ là, bạn biết từ địa ngục đi lên thiên đường, sau đó bị đẩy từ thiên đường vào lại địa ngục có cảm giác gì không? Chuyện này còn muốn tàn nhẫn gấp mười lần hơn bị người trực tiếp đẩy từ thiên đường tiến vào địa ngục. Bởi vì có quá nhiều hy vọng rồi tuyệt vọng, mới là tổn thương người nhất. Lúc này Tống Thanh Xuân liền thật sự hưởng thụ một lần kinh nghiệm như vậy. Bởi vì điện thoại của Tần Dĩ Nam là Đường Noãn tiếp. "Alo, Tống Thanh Xuân." Giọng nói của Đường Noãn vẫn dịu dàng êm tai như vậy, nhưng rơi vào trong tai Tống Thanh Xuân liền giống như là ma âm tới từ địa ngục, trong nháy mắt khiến cho cả người cô cứng đờ, cô cầm điện thoại di động, tạm dừng một hồi lâu, mới hỏi: "Anh Dĩ Nam đâu?" "Anh ấy đang tắm rửa!" Đường Noãn không có chút xíu ý tứ xấu hổ, gọn gàng thẳng thắn nói cho Tống Thanh Xuân. Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắc, chung sống một phòng, còn đang tắm rửa... Mọi người đều là người trưởng thành, rốt cuộc ám chỉ trong lời nói này là gì, sao Tống Thanh Xuân có thể không hiểu? Đầu ngón tay của cô bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt con ngươi đen nhánh liền vô thần. Anh Dĩ Nam cứu cô, tâm của cô vốn muốn buông tha anh đã bắt đầu chậm rãi hồi phục, chỉ là... Anh lại cùng Đường Noãn... Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm giác được, chỗ sâu trong đáy lòng, có đau đớn sắc bén bắt đầu đi quay ngược lại.