Cô ở trong phòng của anh ngây ngốc, rụng một hai sợ tóc ở trên sàn nhà là chuyện bình thường, nhưng rụng trên tay của anh, đây không phải là nói cho anh biết, tối hôm qua cô ngủ ở trên giường của anh sao? Tống Thanh Xuân cầm điện thoại lên, ánh mắt quay tròn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Chi Niệm hỏi: Tô tiên sinh, ngài hết sốt chưa? Vừa nói, Tống Thanh Xuân đưa tay lên sờ trán của Tô Chi Niệm, còn tay kia nhẹ nhàng cầm sợ tóc kia đi. Lúc tay của cô đụng trán của Tô Chi Niệm, thân thể của anh cương cứng lên, liền đọc được suy nghĩ của cô. Lúc đầu, cô sợ anh thấy tóc của cô, sẽ biết tối hôm qua cô cùng anh ngủ cùng nhau, mới quan tâm anh.... ...... Mặc dù biết cô quan tâm anh có dụng ý khác, nhưng đáy lòng Tô Chi Niệm vẫn tia ấm áp. Anh rất ít khi chủ động nói chuyện với cô, thế nhưng hôm nay lại mở miệng, hỏi một câu: Tối hôm qua cô gọi bác sĩ đến? Ừ...... Tống Thanh Xuân nhè nhàng gật đầu, lòng bàn tay cẩn thận cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Tô Chi Niệm, cho nên miệng cứ nói thế, cũng không để ý nhiều: Tối hôm qua em trở về phòng, nhìn thấy anh té xỉu ở trên sô pha, trên người toàn là máu, em sợ quá, thật may trước khi đi thím Tôn đã cho em số điện thoại bác sĩ của gia đình mình, vì thế em vội vàng gọi cho bác sĩ đến. Nếu như em biết bác sĩ lớn tuổi như thế, em sẽ không gọi, em sẽ không để ông ấy nửa đêm còn phải đến , trực tiếp gọi xe cấp cứu.... Tống Thanh Xuân mới nói tới đây, đột nhiên ngừng lại. Cô thật là ngu ngốc....... Tối hôm qua cô trở về, anh đã hôn mê, cho mê anh sẽ không biết khi nào cô trở về, nhưng hiện tại, cô không cần phải đánh đã khai cho anh biết, cô còn chưa xin phép anh về trế. Trước kia anh đã nói với cô, nếu cô làm trái với quy ước, anh sẽ làm cho công ty Tống thị đóng cửa.... ......... Tống Thanh Xuân bắt đầu bất an, ngay cả lòng bàn đặt lên trán của Tô Chi Niệm, đều có một lớp mồ hôi lạnh. Tối hôm qua anh hôn mê trước 7 giờ, biết cô còn chưa về nhà. Chỉ muốn tâm sự vài câu, không ngờ lại đọa cô thành thế này. Lúc trước anh nói những lời tàn nhẫn như thế, chỉ muốn che lấp tâm trạng thật của mình, không ngờ, cô đều nhớ không thiếu một chữ, nhớ rất kỹ. Lúc Tống Thanh Xuân chủ động mờ miệng nhận lỗi, Tô Chi Niệm đột nhiên mở miệng: Trưa nay ăn gì? Tống Thanh Xuân giật mình, không dám tin nhìn về phía Tô Chi Niệm. Vẻ mặt anh thật bình tĩnh, không có...... một chút tức giận cũng không có dấu hiệu hờn giận. Cô bất ngờ với phản ứng của anh, im lặng nửa ngày, đến khi anh nhẹ giọng Hả? Đợi chút, cô phục hồi tinh thần, vội vàng thu tay đặt trên trán của anh xuống, có chút lo lắng nhẹ giọng nói: Em đi nấu mấy món ăn nhẹ, bác sĩ nói, mấy ngày nay anh phải ăn kiêng. Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gật đầu, nói: Tốt. Tống Thanh Xuân tiếp tục liếc mắt đánh giá Tô Chi Niệm, xác định anh không có tức giận, mới cầm diện thoại của mình, giống như đang mơ, lúc cô tới phòng bếp, liền giơ tay vỗ mặt mình, mới tin tưởng, Tô Chi Niệm biết mình về trể, thế nhưng không có truy cứu!