Khi Tô Chi Niệm trở về căn phòng đã được bao trọn, Trình Thanh Thông đang bị khách hàng chuốc rượu, cô thấy anh bước vào, hệt như thấy được cứu tinh, lập tức đứng bật dậy từ chỗ ngồi: Tổng giám đốc Tô, anh ... Trình Thanh Thông vừa liếc mắt đã chú ý tới một vệt ướt đẫm nhỏ trước ngực trái Tô Chi Niệm, cô vốn ngỡ rằng là đại boss đi vào nhà vệ sinh bất cẩn làm ướt áo, vừa nói chuyện tiếp, vừa liếc qua trước ngực Tô Chi Niệm, rốt cục vừa nói ra chữ về, lời liền im bặt. Trên vết ướt kia, có một đốm đen, lại có một vệt màu hồng. Đợi khi vẻ mặt của Tô Chi Niệm lạnh lẽo đi một chút, Trình Thanh Thông mới nhìn rõ đốm đen kia giống như là mascara bị trôi đi, mà màu hồng, tựa như là màu của son nước bị cọ quẹt, vẫn còn bóng lấp lánh. Nói như vậy ... Vết ướt kia, là nước mắt của một người phụ nữ? Đại boss mắc bệnh ưa sạch nặng nề, trong phòng làm việc hàng ngày đều có người làm sạch đúng giờ, hơn nữa anh còn rất không thích phụ nữ đến gần, trong ấn tượng của cô, khách hàng nữ bắt tay với anh, anh đều từ chối, nói gì đến việc để một người phụ nữ tựa vào lòng mình khóc? Trên thế giới này, e rằng có được đãi ngộ này, chỉ có người giấu kín trong hồi ức kia chăng? Nói vậy thì, cô bé được giấu kín trong lòng đại boss cũng đang ở trong nhà hàng này? Dù rằng Trình Thanh Thông chưa bao giờ có ý nghĩ quá phận gì với Tô Chi Niệm, có điều trong lòng cô rốt cục vẫn là đối với người anh thích, có chút hiếu kỳ. - Tống Thanh Xuân rõ ràng nhớ rằng chính mình trước đó đang tựa vai vào cửa, ngồi xổm khóc trên đất, có điều cô không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, khi cô sực tỉnh lại, thế mà lại thành đứng. Vả lại nước mắt trên mặt nàng biến mất sạch sẽ, y như từng được ai đó dịu dàng lau đi, trên da thịt như có như không lưu lại một chút độ ấm. Tống Thanh Xuân ngờ vực quan sát nhà vệ sinh một lượt, phát hiện ra bên trong chỉ có một mình mình, cửa vẫn đang trong tình trạng khóa trái, vốn không giống như có kẻ đã đi vào. Tống Thanh Xuân nhíu nhíu ấn đường, đưa tay ra, vỗ đầu mình, vắt hết óc ngẫm nghĩ một hồi lâu, ký ức vẫn không thể xâu chuỗi lại nổi. Tình huống này, cô đã từng trải qua nhiều lần, mỗi lần đều là khi cô đang khóc đến đau lòng, liền không rõ làm sao tự dưng ngơ ngẩn. Tống Thanh Xuân có đem việc này kể cho Tống Thừa, Tống Thừa hoàn toàn không tin, còn bảo là cô nhiều nước mắt, chảy vào não, khiến dây thần kinh bị úng nước. Kỳ thật đừng nói là Tống Thừa không tin, ngay cả chính cô, nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy khả năng là do trí nhớ của chính mình bị kém đi. Có điều chỉ một, hai lần, cô có thể cảm thấy như thế, nhưng, nhiều lần như vậy... Ấn đường Tống Thanh Xuân nhíu lại, đáy lòng mơ hồ bắt đầu phán đoán, mình không phải là bị bệnh tạm thời mất trí nhớ gì đấy chứ hả? Chẳng qua là quá trùng hợp, lần nào cũng đều là khi cô khóc sẽ xuất hiện tình huống này ... Khi Tống Thanh Xuân đang nghĩ thế nào cũng không thông, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, là Tần Dĩ Nam gọi điện thoại tới, thấy cô rời đi lâu như vậy, không yên tâm, Tống Thanh Xuân trả lời một câu quay lại ngay, liền ngắt điện thoại. Trái tim đang đau đớn gần chết của Thanh Xuân bị cắt ngang bởi sự ngơ ngẩn, cảm xúc cũng không đến nỗi điên cuồng như khi nãy, cô điều chỉnh lại tâm trạng một chút, đi đến trước bồn rửa tay, rửa mặt, tẩy sạch trang điểm nhòe nhoẹt kia, sau đó hít sâu hai ngụm, chờ vết sưng ở đáy mắt xẹp xuống một ít, mới kéo ra cửa phòng, đi ra ngoài.