Từ hồi còn nhỏ, Nhạc Dương Linh không ngừng nói với cô rằng: dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất. “Chị Xuân Phàm chăm chỉ làm việc như vậy chẳng phải là vì bạn trai chị không kiếm được nhiều tiền sao?” Điều này quá rõ ràng. “Việc anh ta có tiền hay không mắc mớ gì đến chị? Chị chú trọng đến việc mình có tiền hay không.” Đây là tiếng lòng của một cô bé chịu cảnh mồ côi. Từ hồi còn nhỏ, Nhạc Dương Linh không ngừng nói với cô rằng: dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất. Xuân Phàm tiếp một cuộc điện thoại nội bộ rồi nhanh chóng sắp xếp lại giấy tờ, tiến vào phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc có gì phân công ạ?” Hiếm lắm mới thấy Dương Lập Hân không ngồi bên bàn làm việc, anh đang đứng cạnh cửa sổ lớn sát đất, cảnh bên ngoài là một khoảng trời xanh bao la. Anh quay lưng lại với cô khiến cô liên tưởng anh với một pho tượng vậy, tuấn tú và lạnh lùng, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh, dù là lục phủ ngũ tạng đều làm từ hầm băng đá. Phong cách làm việc của anh luôn dũng cảm và quyết đoán, mỗi khi nghe tin tức xấu đến mấy thì mặt anh vẫn lạnh như tiền. Đến cả cha ruột Dương Ngạn Phủ cũng bị anh đối xử lạnh nhạt, vô tình. Mọi chính sách của tập đoàn Đức Hân mà anh đề ra không bao giờ liên quan tới lợi ích của công ty bố, vậy nên Dương Ngạn Phủ vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ làm chủ tịch công ty bách hóa Empire. Chỉ ít người hiểu rõ được mối quan hệ phức tạp của nhà họ Dương và sự thật về mưu kế của kẻ thứ ba Lâm Á Trúc. Những doanh nhân bình thường đều cho rằng Dương Ngạn Phủ đơn giản chỉ là ngoại tình, có một đứa con gái ngoài giá thú, hơn nữa vợ ông ta đã qua đời lâu rồi nên tái hôn, việc này không nghiêm trọng đến mức con cái ông ta phản đối, làm khó cha mình kịch liệt như thế. Lâm Á Trúc nhân cơ hội này mà than thở với người ngoài, vậy nên Dương Lập Hân bị hiểu lầm là anh đã đối xử tệ bạc với chính cha mình, người mẹ kế như bà ta và người em cùng cha khác mẹ Dương Đa Lệ cùng chịu đựng sự ghẻ lạnh. Dương Đa Lệ kết hôn còn sớm hơn Dương Đa An, cô ta học đến năm thứ ba Đại học thì tạm bảo lưu kết quả, kết hôn với một đại thiếu gia vì lí do bụng bắt đầu to lên. Kỳ gia vốn không muốn cô ta làm con dâu, việc này làm hai nhà Dương, Kỳ nổ ra tranh cãi. Sau cùng, khi nghe nói Dương Lập Hân có thể gây áp lực lớn cho việc kinh doanh của Kỳ gia, Dương Đa Lệ mới được gả vào nhà họ Kỳ rồi thuận lợi sinh hạ được một tiểu thư bé bỏng. Đến lúc này, Lâm Á Trúc mới nhận ra rằng tầm ảnh hưởng của Dương Lập Hân lớn hơn bà ta rất nhiều, hay cả danh gia vọng tộc như nhà họ Kỳ còn phải kính nể Dương Lập Hân, tỏ ra vô cùng vui mừng khi được kết thân với Dương gia khi anh ta ra mặt. Sau việc đó, bà ta cho rằng Dương Lập Hân đã nhận Dương Đa Lệ là em gái rồi nên đã giúp đỡ, mà bà ta còn là một người “mẹ” nữa nên cảm thấy cần phải quan tâm đến đại sự cho “con trai”. Thế là Lâm Á Trúc nhiệt tình làm bà mối, tìm những đối tượng thiên kim tiểu thư trong những gia đình có vai vế, quan trọng nhất là người nào bà ta thích thì bà ta mới giật dây, giới thiệu cho anh. Nhưng Dương Lập Hân cư xử như người ngoài ngàn dặm, đến cả một bữa cơm thân mật cũng không thèm đếm xỉa tới. Năm nay số tuổi của anh đã bước sang đầu ba, các bà mối cho nhà giàu cũng đã rục rịch tìm đối tượng cho anh, thậm chí còn mở cuộc tranh luận xem ai tài giỏi hơn, có thể làm nên hôn sự lớn nhường nào, kiếm được nhiều của hồi môn cho con gái nhà người ta,… Hơn nữa, nếu làm nên mối duyên cho Dương tổng và phu nhân tương lai, bà mối đó có thể vỗ ngực mà khoe: Phu nhân của tổng giám đốc Dương đẹp trai, tuấn tú là do tôi giới thiệu đấy! Nhạc Xuân Phàm chỉ là một nữ thư kí nhỏ bé, cô đâu thể hiểu rõ được hết những phiền não bên dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng của anh? “Tổng giám đốc, có ba công văn…” “Xuân Phàm.” Anh gọi tên cô, mắt vẫn hướng ra bên ngoài cửa sổ. Trái tim nhỏ bé của cô “thịch” một cái, “Vâng, Lập Hân.” Anh rất hiếm khi có tác phong công tư bất phân, lần này cô cảm thấy hơi bất an. “Ôm tôi một chút.” “Á?” Cô ngây ngốc. “Xuân Phàm, hãy ôm tôi.” Giọng anh phát ra một cách yếu đuối từ cuống họng, anh vẫn không quay đầu để nhìn cô một cái. Chợt cô hiểu ra, anh sợ cô thẳng thừng từ chối “trước mặt”. Anh hôm nay làm sao vậy? Nhưng cô không nghĩ nhiều mà bước về phía trước, duỗi hay cánh tay ra, từ sau lưng ôm lấy anh, áp má lên tấm lưng vạm vỡ, hai tay vòng qua eo anh. Cái đồ kiêu ngạo này, dù sao cũng phải quan tâm tới sức khỏe bản thân chứ, cứ đứng mãi thế này không tốt đâu! Cô cứ im lặng, im lặng, ôm anh. Một lúc lâu sau, hơi thở anh mới trở lại bình thường, ngữ điệu bình thản: “Xuân Phàm, em còn nhớ về cha em không?” “Chưa gặp, không có ấn tượng.” “Như vậy cũng tốt, tốt hơn rất nhiều.” Tốt cái gì? Cô thầm thắc mắc. Anh lạnh lùng nói: “Tôi có cha như không có vậy, người ngoài muốn phê phán tôi thế nào, tôi hoàn toàn không quan tâm, bởi vì tôi không làm gì hổ thẹn với lương tâm cả. Vậy mà, tại sao ông ta lại có thể làm thế với tôi? Ông ta không thấy rõ sự chán ghét của tôi đối với bà vợ lẽ của ông ta sao? Buổi cơm trưa hôm nay chỉ là cái cớ để bắt tôi đi xem mặt, Lâm Trúc Á tùy ý dẫn theo một cô gái tới để ăn trưa cùng, gắng sức làm bà mai cho tôi.” Xuân Phàm không ngờ tới chuyện này. “Anh muốn liên hôn sao?” “Không.” Anh cầm lấy tay cô đang đặt trên eo mình, không cho cô buông ra, “Tôi chưa muốn bị em đá xuống giường, cho nên trước mặt không nghĩ tới chuyện này.” “Ừm.” Cô không muốn thừa nhận rằng mình vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi. “Em có biết cô gái kia là ai không?” Tuy rằng anh không để ý, nhưng liệu cô có để ý tới chuyện này không? “À, Đài Loan tuy nhỏ thật đấy, nhưng những thiên kim tiểu thư nhà quyền quý lại không ít, tôi không đoán ra được.” Xuân Phàm có chút hiểu biết về những mối quan hệ trong xã hội. Phạm Ti Ti là trưởng phòng ngoại giao, cô ấy hay đọc mọi thể loại tạp chí, kể cả báo lá cải nên biết rất nhiều chuyện. Từ cô nàng tiểu thư nào hay ăn chơi trác táng, ai là con gái bị bỏ rơi của ai, nhà nào là quyền quý thật sự, nhà nào mới chỉ mới giàu lên, đâu là nhà mới tậu của công tử nào đó, tiểu thư nào là kẻ ngốc nghếch, thiên kim tiểu thư nhà ai có học vấn cao, có anh em họ hàng thế nào,… Mọi thứ cô nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, kể vanh vách cho Xuân Phàm nghe. “Xuân Phàm.” “Ừ?” “Bữa tiệc tối nay tôi nhất định phải tham dự, em và Phạm Ti Ti hãy đi cùng tôi. Đây là trách nhiệm của em.” “Trách nhiệm làm thư kí sao? Được.” Cuối cùng anh cũng buông tay cô ra, anh xoay người lại nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Phạm Ti Ti là chiêu “tung hỏa mù” rất có hiệu nghiệm, người ngoài sẽ không để ý đến em.” Cô đương nhiên không muốn bị chú ý quá nhiều, nhưng có đến nỗi không thể gặp gỡ ai không? “Em có thể về trước, Phạm Ti Ti sẽ dẫn em đi trang điểm.” “Gì chứ, thư kí không phải chỉ cần mặc đơn giản thôi sao?” Cùng lắm thì đổi một bộ váy công sở khác, mấy lần trước cô dự tiệc cùng anh đều mặc thế. “Thư kí Nhạc muốn bị tôi đuổi việc sao?” Dáng dấp gian thương, cao cao tại thượng của anh lập tức trở về. “Vâng, thưa tổng giám đốc.” Xuân Phàm quay trở về với tác phong thư kí chuyên nghiệp. “Cô có thể đi.” “Vâng.” Ngoan thật, Dương Lập Hân nhìn theo cô, bóng lưng thanh thoát ấy, dù có quyết tâm lớn đến mấy anh cũng không dễ dàng buông tay. Trong công việc, cô có một tác phong chuyên nghiệp, cẩn thận, là một cánh tay phải đắc lực của anh, cô làm người tình của anh lại càng phù hợp hơn nữa. Cô sẽ không vì cặp kè bí mật với sếp mà làm cáo mượn oai hùm, việc này tất nhiên anh sẽ không cho phép, nhưng điều đó cho thấy rằng cô rất hiểu chuyện. Muốn tìm một người hoàn hảo như cô, quả thực rất khó. Anh lại quá bận rộn, thật sự không có đủ thời gian và sức lực để tìm người mới. Nhưng tìm một người sẵn sàng làm “đạn mù” che chắn cho Xuân Phàm, thủ đoạn này nhất định anh phải làm. *** Bộ váy dạ hội màu vàng nhạt không tay mà cô đang mặc có thể khiến ai nhìn vào cũng sáng mắt. Đơn giản, tao nhã, dài đến đầu gối, đây là loại váy phù hợp cho các bữa tiệc, biết phối hợp với những loại vòng cổ, vòng tay thì càng làm hiện ra vẻ xa hoa quý phái mà vẫn khiêm nhường. Lúc ở shop thời trang, khi mặc chiếc váy này và đứng trước cái gương to sát mặt, Xuân Phàm rất hài lòng với lễ phục ngày hôm nay của cô, vừa có thanh lịch lại vui mắt, điều này không nói quá. Phạm Ti Ti trang điểm lâu hơn cô cả một tiếng, cộng thêm bộ váy khiêu gợi màu đỏ làm lộ ra rãnh ngực thật sâu cùng bắp đùi trắng như tuyết, trông cô nàng như một đại yêu tinh hiện nguyên hình. “Này này, cậu nhất định phải ăn mặc như thế này à? Sẽ làm cho nhiều người nổ mắt vì tức đấy!” Đi tới nhà người ta để tham dự tiệc, cuối cùng lại xuất hiện với vẻ ngoài áp đảo quần chúng như thế này, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái oán hận Phạm Ti Ti. Nhưng stylist Bella lại rất hài lòng. Dưới bàn tay khéo léo của cô, người mẫu có thể biến thành muôn vàn hình tượng khác nhau, cô muốn thế nào thì được thế đó, mọi bộ đồ mà cô chạm tay vào lập tức biến thành “kiệt tác”. Phạm Ti Ti tự đắc ngắm mình trong gương, vẻ mặt như lấy được nhị ngũ bát vạn. “Thế này thì mình áp đảo quần chúng rồi, cậu xem? Mình trang điểm lộng lẫy như vậy, chắc chắn tổng giám đốc sẽ nở mày nở mặt vì có mỹ nhân như mình đi bên cạnh, anh ta sẽ hào phóng chi tiền cho lần đi dự tiệc này.” Cô biết Bella đang cố căng tai ra nghe các cô nói chuyện, các stylist thường nắm bắt thông tin rất linh hoạt, cho nên trách nhiệm thanh toán tiền chọn trang phục và váy áo cô sẽ ném hết cho tổng giám đốc. Cô không muốn phải quỵt tiền bất cứ ai, chỉ thích được sống vui vẻ, thoải mái mà thôi. Bella nở một nụ cười chân thành, dứt khoát bảo: “Cho dù là cậu đến chỗ tớ hay tớ đến chỗ cậu, tớ vẫn sẽ nể tình bạn giữa chúng ta mà tính giá cả phải chăng.” Phạm Ti Ti nở một nụ cười quyến rũ, “Cậu cứ lấy giá thoải mái nha! Dù sao sếp của bọn tớ cũng không để ý đến số tiền nho nhỏ này đâu.” “Không thành vấn đề.” Bella đã gặp qua nhiều người muốn lợi dụng túi tiền của ông chủ, nhìn các cô nàng ấy nũng nịu ngây thơ thế thôi, thật ra trong thâm tâm có những âm mưu sâu hiểm chẳng khác nào ma quỷ. Những cô nàng đó hay lén bảo cô tính giá cao lên, biến thành hai, ba cái hóa đơn rồi xin tiền ông chủ, tranh thủ bòn rút chút tiền. Phạm Ti Ti hồn nhiên bảo Bella như vậy khiến cô càng chắc chắn rằng cô ta đang được Dương tổng nổi tiếng là kín đáo bao nuôi. Lại có một vị khách khác giục cô tới chuẩn bị hộ, Bella nhanh chóng dời khỏi phòng thay đồ của Phạm Ti Ti và Xuân Phàm. Xuân Phàm không những không uống phải dấm chua mà còn lo lắng thay cho bạn, “Này, cậu diễn rất xuất sắc, nhưng không sợ tin đồn nhảm sẽ dìm chết cậu à?” “Có người bảo “Còn trẻ thì phải nổi tiếng”, già rồi thì chẳng còn ham thú gì. Năm nay mình hai lăm, cũng không tính là muộn lắm!” Phạm Ti Ti không lo ngại chiếc ghế có bẩn hay không mà ngồi xuống, hai chân thon thả vắt chéo nhau, để lộ ra một bên bắp đùi tuyệt đẹp, sau đó cô lại thử tạo đủ các tư thế ngồi. “Xuân Phàm à, mình mặc như thế này có thừa gợi cảm nhưng lại không quá hở hang. Cậu không thấy mấy tạp chí hay đăng ảnh các cô nàng xấu như bò nhưng chịu khó để lộ ngực đẹp, đùi ngon, chẳng bao lâu sau đã kết hôn với đại gia, bây giờ đã làm mẹ của trẻ con, có người còn sắp lên chức bà rồi à? Thật chứ, nhìn cậu ăn mặc thế này ngoan hiền quá. Sorry, mấy tay săn ảnh sẽ không phung phí phim để chụp hình cậu đâu!” Xuân Phàm cười như không, nói: “Đấy chỉ là số ít thôi, hơn nữa lại là hạng người hám tiền. Dạo này hay xuất hiện một đống cô nàng ra vẻ thiên kim tiểu thư trong khi tuổi đã sắp thành bà cô rồi, nhìn qua là thấy trong đầu chỉ toàn ý nghĩ trục lợi.” “Mình chính là “thiên kim giả” đây, mình đang muốn đi áp đảo đống người là “thiên kim thật” đấy!” Xuân Phàm giật mình. “Đoán ra rồi hả? Bữa tiệc tối nay có thể nói là “quần ma ra hết”, ba người nhà mình và ba người nhà cậu đều tới dự, lần này đã có cơ hội mặt đối mặt rồi, cậu nên chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đi.” Xuất thân của Phạm Ti Ti tạm gọi là từ một gia đình giàu có, nhưng cô luôn thầm hiểu rằng không thể chỉ dựa vào sức mình mới có thể vào được tầng lớp thượng lưu trong xã hội, vậy nên cô quyết tâm bắt đầu làm quen với những nhân vật tầm cỡ trong lúc còn đang làm việc ở công ty, trong đó việc tham dự tiệc tùng như thế này là điều tất yếu. Giọng nói Xuân Phàm vẫn bình tĩnh: “Mình không có cha, sao có thể gọi là “người nhà” của mình?” “Thoải mái một chút đi.” Phạm Ti Ti cười duyên, nói: “À, mình kể cho cậu chuyện này này. Trưa nay tổng giám đốc mời mình đi ăn, mình còn tưởng anh ta và chủ tịch cùng nói chuyện làm ăn, chuẩn bị vạch ra hướng quản cáo mới cho công ty bách hóa Empire nên đưa mình tới.” “Cuối cùng là thế nào? Nghe cậu nói thì có vẻ như không phải thế.” “Ôi, mình đúng là “đạn mù” chất lượng cao mà!” Phạm Ti Ti nháy mắt, ung dung cười, “Cậu biết là thật ra chủ tịch vẫn luôn bị Lâm Á Trúc sai bảo rồi đấy, năm xưa nhờ có bà ta bày kế nên ông ta mới có thể thuận lợi bước chân vào nhà giàu với cái mác con rể, thế nên so về tài trí thì chủ tịch sao có thể bằng được tổng giám đốc được, đúng không? Ma đầu đâu dễ bị dắt mũi như vậy!” “Thế thì sao?” “Bắt chủ tịch ra vẻ thân mật mời đi ăn cơm, hơn nữa còn là hẹn qua điện thoại, cậu nghĩ xem, ma đầu có phát hiện ra giọng nói gượng gao của ông ta không? Vì vậy anh ta chuẩn bị kế hoạch đề phòng là dắt mình đi theo. Chủ tịch lúc nhìn thấy mình là thay đổi sắc mặt một chút, khoảng mười phút sau, Lâm Á Trúc dẫn thiên kim của công ty chứng khoán Bảo Thịnh, Hoa Chân Châu tới. Nói thật nhé, lúc đấy mình nhịn cười đến nỗi sắp thắt cả ruột lại ấy, mỗi lần Lâm Á Trúc có ngầm liếc mắt ra hiệu với mình, mình lại càng dán vào bên cạnh tổng giám đốc chứ quyêt không chịu rời đi, sắc mặt cô nàng Hoa Chân Châu kia so ra còn khó coi hơn cả Lâm Á Trúc!” Phạm Ti Ti dương dương tự đắc kể lại. Xuân Phàm sau khi nghe xong lại có chút bối rối, cảm giác như sắp có chuyện xấu xảy đến. Cứ cho rằng bí mật giữa cô và Dương Lập Hân có rất ít người biết tới đi, người ngoài cũng sẽ không hiếu kỳ về chuyện này, bởi hai người vốn sống kín đáo và cũng ít nói chuyện. Nhưng, một người đàn ông mới ba mươi tuổi mà đã có một sự nghiệp lớn, vô cùng thành đạt, con đường công danh phía trước còn đang thênh thang rộng mở chào đón anh. Một người đàn ông xuất chúng như vậy, cho dù anh chưa lo về việc lập gia đình nhưng xung quanh anh còn có nhiều người lo cho anh hơn, cái danh “Phu nhân tổng giám đốc” rất hấp dẫn. Xử lý việc này thế nào đây? Cô nên hay không nên chuẩn bị tâm lý để “lui đi”?