Huhu. Tôi đã bật khóc khi phát hiện trên đảo này không có một cái club nào. Chỉ có một quán bar ở khách sạn. Thôi kệ. Chơi luôn, tôi với ảnh tới quán bar. Lúc đầu ảnh không dám uống vì phải đủ 21 tuổi ảnh mới được uống. Trong khi ảnh mới có 20 tuổi, nhưng mà tôi đã ngăn lại, tôi gọi một chai Johnny Walker Black. (Tại tôi sợ tôi mà say trước thì chết cha, phải uống rượu nào mình quen quen mình mới thắng kèo được). Vậy là ảnh chiều tôi. Lâu lâu tôi nhấp một tý, còn lại tôi giả bộ kêu ảnh uống chậm, kích ảnh. Há Há... - Phương, nếu bị đem lên hoang đảo, chỉ được đem một thứ duy nhất theo, em sẽ mang gì theo? - Ảnh vừa uống vừa nhìn tôi. - Mang theo cái máy tính. – Tôi đáp lại liền. - Why? - Tại trước giờ chỉ có cái máy tính là bạn của em thôi. – Tôi thở dài. .... - Uhm! - ... Cuối cùng, tôi đã thua cuộc. Mặc dù tôi nhớ là tôi chả uống gì, vậy mà tôi đã say. À mà hình như tôi không say, lan can say thì phải... ♪ ♫ ♩ ♬ “Ngồi buồn cắn móng chưng, cắn xong rồi lại cắn móng tay…” ♪ ♫ ♩ ♬ Vừa đi tôi vừa hát, lúc tôi say tôi hay hát nhảm lắm… Ảnh dìu tôi lên giường, đắp mền cho tôi. Tôi xoay người qua hướng giường ảnh, thấy ảnh đang ngồi coi tivi. Chắc ảnh không để ý tới tôi. Tôi chồm dậy mở cái túi ra lấy cái Ipod ra để nghe nhạc. Ảnh thấy tôi động đậy nên quay qua nhìn, biết tôi có ý định lấy máy Ipod ra nghe ảnh mới giữ cái máy lại. Tôi đưa hai mắt ngạc nhiên. - Uống rượu xong đang chóng mặt mà nghe phone không tốt cho sức khỏe đâu!. - Nghe nhạc cho dễ ngủ đó má! – tôi dằn lại. - Vậy anh hát cho em nghe nhé! - Ảnh nháy mắt với tôi. - Anh hát bài Lucky đi. – Tôi nói với ảnh. - Who sang that song? - Britney Spears. - Ahhh, I know that song. Haha. Nói xong cái ảnh chạy vô nhà tắm trong sự ngạc nhiên của tôi. Đèn tắt… Cỡ vài giây sau. Anh dựt cái dây đèn ngủ cho nó sáng lên làm tôi giật mình. Rồi ảnh cất lời. - This is a story about a boy named Phuong… - Ảnh làm hai cái tay giống như MC vậy, hài tới mức tôi phải bật cười. ♬♫ Early morning, Phuong wakes up Knock, knock, knock on the door ♪ ♫ ♩ ♬ Giờ mới được nhận ra một điều, nghe ảnh nói tiếng Anh lôi cuốn ghê, giọng ảnh vừa trầm vừa ấm, manly dễ sợ. Mà sao ảnh chế lời bài Lucky lại thấy không hợp với tôi gì cả. Ảnh vừa hát vừa nhìn vô cái ipod để coi lời. Lâu lâu ảnh quên lời nên anh ậm ờ cho kịp với nhạc… ♬ He"s so lucky, he"s a star But he cry, cry, cries in his lonely heart, thinking If there"s nothing missing in his life Then why do these tears come at night ♩ Chưa nghe hết bài của ảnh nhưng tôi đã ngủ rồi. Cũng vui chút chút vì có người hát cho mình nghe. Nhưng hình như tôi chưa đạt được kế hoạch bứt rễ “sâm” để làm bùa ngải. Không được ngủ. Cố gắng, nhưng suy nghĩ hoài không biết cách nào để có thể có được cái nguyên liệu đó. Để lên list lại coi. Gần gũi với trai đẹp thì hôm nay đã được rồi, nhưng còn “giao thông cống rãnh” chưa biết là gì. Nói vậy chứ nghĩ chi cho xa, cũng không biét đối tượng phải là gay không nữa. Số tôi đúng là số khổ mà. Nụ hôn đầu cũng đâu có đâu. Nhiều người nói trong tình yêu á, thì tình dục chỉ là phù du, nhưng mà đối với tôi, tình yêu mà không có tình dục thì phù… mỏ à. Nên nếu mà tôi thích ai, tôi thường nghĩ những chuyện bậy bạ không giống ai. Bởi vậy nên trong các tiểu thuyết lãng mạng, chàng thường hay hát để tán tỉnh, còn tôi không thích hát, tôi chỉ thích chàng nhảy thoát y cho tôi xem thôi. Nhiều người cũng thắc mắc xấu xí mà sao tâm hồn còn đen tối vậy, nhưng tôi hay coi chuyên mục tâm tình trên trang ngoisao.net, tôi mới biết một chân lý, muốn giữ người yêu thì phải “dâm”. Không “dâm” mai mốt kiểu gì người yêu mình cũng ngoại tình. Mà chưa có người yêu nên tôi chưa dám chắc, tuy nhiên cái sự dâm đãng nó đã ăn sâu vào máu tôi rồi. Hic. Đang suy nghĩ bậy bạ thì tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Ảnh cũng giật mình không hát nữa. - Halo? Gì vậy Quỳnh – Tôi thỏ thẻ. - Thiệt tình, tao tính đi ngủ để sáng mai đi chùa sớm, rồi nhưng mới nhớ ra nên phải gọi điện chửi mày một trận cho đỡ ghét. Nè, tranh thủ có hai người, thì có gì thổ lộ thổ lộ ra luôn đi, đừng có bày đặt đóng film Hàn Quốc nghe chưa. – Con Quỳnh “ban phước” cho tôi qua điện thoại. - Ờ, chắc phải chơi luôn quá. Cúp máy nghe! – Tôi uể oải. Tom vẫn đang chăm chú chờ tôi nói chuyện điện thoại xong rồi mới nói với tôi: - Who call? (ai gọi) - Quỳnh, my cousin…. Haizzzz – Tôi thở dài - Uhm… - Muốn nghe anh hát tiếp không? “Không, em chỉ muốn xếp hình thôi” – Tôi nghĩ thầm nhưng không trả lời. Rồi tôi nói với ảnh với một ánh mắt đầy cảm thương. - Tom. Come here. (lại đây) Tôi ngoắc tay ảnh tới chỗ tôi, giống như chủ ngoắc chó vậy. So sánh hơi kỳ cục vì tôi không biết diễn đạt sau cho hợp nữa. Ảnh ngồi bên giường tôi, mặt chồm tới tôi… Nhìn gần sát mặt tôi, tôi nghĩ thôi, chuyện gì tới sẽ tới luôn. Trước khi làm chuyện trọng đại này. Tôi quan sát kỹ người tôi sắp “trao thân gửi phận”. Hic. Hai mắt ảnh mở to nhìn tôi chăm chú. Thôi kệ, chơi thôi. Dứt dòng suy nghĩ, tôi đưa mỏ lên hôn ảnh. Lúc này tôi chỉ có một dòng suy nghĩ, “được ăn cả - ngã về không” … Tất nhiên đời không như là mơ, môi chạm môi, chưa tới màn cháo lưỡi mà ảnh đã lui lại, đẩy tôi ra… rồi nhìn tôi sững sờ. Tôi đơ toàn tập, nhục như con cá nục, nhục hơn cả chuyện không mặc quần sịp đi ngoài đường... Ảnh nhìn tôi với một cái bản mặt cực kỳ nghiêm nghị: - Em… Làm gì vậy? Thôi, đời tôi đã tàn rồi. Nhưng hiện tại lúc này tôi vẫn chưa biết ảnh là gay hay straight mà tôi đã hấp tấp như vậy. Chưa kịp thả dê mà đã bị ảnh xua đuổi. Hic. Xấu mà biết phấn đấu ư. Tôi cũng phấn đấu cưa cẩm ảnh nhưng cũng đâu có thành công đâu. Đau khổ, tôi còn chưa biết phải xử lý tình huống này ra sao nữa… Vâng, và từ nay, chắc tình bạn của anh ấy dành cho tôi cũng đã chấm dứt. Tôi quê quá nên lấy mền chùm cái mặt xấu xa của mình lại và ngậm ngùi nhắm mắt giả bộ điếc…