Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng
Chương 2 : Hoa Thành (1)
Editor: Kinh Thuế
Hơn nửa năm sau đó, cứ vài ngày Bạch Tỳ lại đưa chút thức ăn cho Hắc Xà, từng ngày trôi qua, không đến nửa năm, không biết từ lúc nào hình dáng của Hắc Xà đã thay đổi rất nhiều, đầu có hai sừng, sườn mọc hai cánh, người bao dưỡng cơm Bạch Tỳ nghi ngờ: đây là rắn sao! Làm gì có rắn nhà ai mọc sừng có cánh hả?
Hắc Xà cũng không vì tài nghệ cao cường hơn, không cần ngày dien,dan/"lequydon ngày đi kiếm thức ăn mà quên yêu cầu với Bạch Tỳ, có một người tự xưng là Tiên trưởng xuất hiện trong Bạch gia thôn nơi Bạch Tỳ lớn lên, vì vậy Bạch Tỳ thuận theo tiến vào Cửu Châu một trong ba đại tiên môn của Bất Chu Sơn.
Lúc rảnh rỗi, Bạch Tỳ thường cảm thán, tin tức được giấu kín chết đi được, đến tận nơi này nàng mới biết, lựa chọn người có linh căn không mới là sơ tuyển, còn phải qua được sơn môn, nhận sư phụ mới chính thức trở thành đệ tử của Bất Chu Sơn. Về phần thần tiên theo lời thôn dân Bạch gia thôn nói, cũng mới là người đang ở giữa lưng chừng mức trường sinh của con đường tu tiên mà thôi. Mặc dù chưa phải trường sinh, cũng có thể dựa vào tu vi thọ hơn mấy trăm năm. Trong tiên môn mỗi người lại tu hành khác nhau nên nắm giữ bản lĩnh khác nhau.
Sừng sững có đôi khi không chỉ để hình dung núi cao, còn có thể dùng miêu tả khí thế. Là Cửu Châu một trong ba đại môn phái tiên môn thần bí, trong Bất Chu Sơn, trăm dặm phía Bắc là Bắc Ngụy, tiếp phía Nam là Tiêu Tề, Cửu Châu lớn nhất ở phía trên được suối hồ bao quanh, vì vậy còn được mệnh danh là Vương Cung trên mặt nước, trong Vương Cung có người tu tiên cường đại nhất Cửu Châu. Bất Chu Sơn trên nhất, Vạn Nhận, Diệu Âm, ba ngọn núi tạo thành thế chân vạc, mỗi ngọn núi lại được phân chia trên dưới chốn bồng lai hay vùng đất phúc. Người muốn gia nhập Bất Chu Sơn phải cạnh tranh kịch liệt. Lấy ví dụ lần báo danh này của Bạch Tỳ chẳng hạn, nếu mọi người nắm tay nhau có thể tạo một vòng uốn lượn quanh Bất Chu Sơn.
Sau này Bạch Tỳ mới biết ở Cửu Châu trừ tiên nhân ra còn có yêu, ma, cùng phàm nhân, thiên địa phân chia thành năm giới. Người kiêu ngạo muốn nghịch mệnh tu thành tiên chỗ nào cũng có. Tại Cửu Châu, người muốn tu tiên không ít nhưng thỏa mãn được điều kiện lại cực hiếm. Đầu tiên, người phàm phải có linh căn, linh căn lại chia làm ba loại: thiên linh căn, địa linh căn và giả linh căn. Trong đó, người có thiên linh căn là lợi hại nhất, tu vi cũng tăng trưởng nhanh nhất chính là trong ngàn vạn mới có một người, địa linh căn thứ hai lại chiếm đa số được các môn phái tranh nhau như bảo bối. Giả linh căn so với người không có linh căn nhiều linh lực hơn một chút, sống lâu hơn nhưng không có khả năng tu tiên, cho dù cố gắng hết sức, vượt mọi chông gai hết ngày này đến ngày khác cũng không có cách nào đắc đạo thành tiên.
Tu tiên thật có khí thế sừng sững!
Trong nháy mắt, ba năm qua đi, vậy mà Bạch Tỳ thực sự có thể tu thành tiên tử tu vi cao thâm, tuy còn chưa quen hoàn toàn với hai chữ tiên tử thần thánh xa lạ nhưng khí tức quanh thân quả thật đã thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Nàng không thể không thừa nhận, Tiểu Hắc tuyệt đối không phải là một con xà đơn giản, chuyện này từ khi gia nhập Bất Chu Sơn nàng cũng có thể nhìn ra một chút.
Trong lúc làm bài kiểm tra nhập môn, là một thiếu nữ ba không: không tư chất, không bối cảnh, không linh căn, Bạch Tỳ cảm thấy áp lực như núi, tiên tử dẫn đội nói với những đệ tử đứng sau: các vị, có thể đi qua sơn môn là được.
Nhắc đến cũng kì lạ, so với những cánh cửa khác ngoại trừ càng thêm to lớn hùng vĩ ra ngay đến màu sắc của sơn môn cũng rất bình thường, thế nhưng lại cản lại phần lớn mọi người.
Bạch Tỳ yên lặng nhớ lại thế tiến công khi đó, mắt thấy đã đến lượt mình, Tiểu Hắc vẫn ẩn nấp trên cổ tay nàng quyết định thật nhanh, trực tiếp cắn nàng một phát, một người một xà cứ như vậy ký một khế ước kỳ quái, mượn linh lực của khế ước, nàng dẫm từng bước nhỏ, nhàn tản như dạo bộ bước qua sơn môn trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Sở dĩ nói kỳ quái chính là theo thỏa thuận Bạch Tỳ lại là chủ khế ước, thầm nghĩ, rốt cuộc cũng được trở mình hát bài ca thoát khỏi kiếp nông nô, còn có thể thu được một vật cưỡi oai phong như vậy. Dò xét Tiểu Hắc mấy lần, Hắc Xà ngày thường vênh váo hống hách lại có thái độ khác thường như bị giội lên một chậu nước lạnh, luôn im lặng không lên tiếng. Mặc dù…
Đợi cho đến lúc tu được Kim Đan, vui vui vẻ vẻ xuống núi tìm kiếm tự do của bản thân cũng là lúc, vật cưỡi của nàng, tọa kỵ Tiểu Hắc ăn sạch 100 con gà, bỏ mặc nàng không một xu dính túi biến mất đi!
Chạy là tốt, đúng lúc không cần đi làm cái khỉ gì vá trời đó, trời sập không phải đã có cột chống trời sao, không tới một giây, Bạch Tỳ bỗng nhiên đứng dậy: Không phải ta mới là chủ nhân sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngươi xem ta là địa điểm thăm quan hả hả hả…
Trước mắt, quan trọng nhất với Bạch Tỳ là kiếm tiền thế nào.
Đừng nhìn nàng chỉ có chút pháp lực, tại Tu Tiên giới cũng có thể khoe khoang là thiên tài, tuy nhiên vẫn chỉ là trong trứng, người Tu Tiên không được tùy tiện xuất thủ với phàm nhân, dù sao đánh người phàm như vậy là không được phép.
Bạch Tỳ bói một quẻ, chặn đường cướp bóc là không thể được rồi.
Hay là dựa vào giá trị võ lực bên ngoài của mình, hộ vệ cho những nhà có tiền, nhưng dường như lại không hợp với bông hoa mọc trên đỉnh núi cao hơn người như Bạch Tỳ…
Quan trọng nhất là, điệu bộ kia chắc chắn sẽ bị Hắc Xà cười nhạo.
Nàng suy nghĩ làm việc nào vẫn giữ được tư thái cao mà vẫn kiếm được nhiều tiền đây, trong phàm trần nhận được tiền không nhận người…
Dưới chân núi Bất Chu Sơn không xa, có tòa thành lấy hoa làm tên, Bạch Tỳ vừa đi tới đó vừa suy nghĩ tìm nghề.
Đầu tháng ba, phía nam Bất Chu Sơn, phố lớn Hoa Thành, trước bảng thông cáo treo cáo thị bị người xem chen vây kín thành ba lớp nước chảy không lọt. Một cô nương áo trắng lụa mỏng đẩy đám người ra, xé bảng cáo thị xuống.
Quần chúng vây xem bắt đầu xôn xao đánh giá, cô nương đó trông rất trẻ, nhìn bề ngoài mới khoảng mười năm mười sáu tuổi, da trắng như bạch ngọc, mắt hạnh gợn sóng, mày đen lá liễu, miệng như cánh hoa hồng phấn khẽ hé mở, mũi thẳng tinh tế như được chạm khắc, kết hợp với cằm nhỏ, tóc đen như mực suôn dài chỉ cài một cây trâm gỗ đơn giản, trên người khoác sa mỏng, so với Bạch Tường Vi người từng đẹp nhất Hoa Thành cũng phải hơn ít nhất ba phần, mắt hạnh của nàng khẽ lay động, từng bước từng bước không nhanh không chậm đi tới phủ chủ thành.
Lưu lại một trận thì thào xôn xao:
“Cô nương đẹp như vậy đi bắt yêu?”
“Tám phần chính nàng là yêu quái.”
Không ngờ trí tưởng tượng phong phú của mọi người lại độc đáo như vậy, Bạch Tỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bày tỏ tuyệt vọng với thẩm mỹ của dân chúng Hoa Thành, diện mạo này, rõ ràng là yêu nghiệt, không lẽ ai đẹp mắt đều là yêu sao.
Bảng cáo thị trong tay run run, Bạch Tỳ nở nụ cười, đang lo không tìm được nghề, tự nhiên có việc dâng đến tận cửa.
Bảng cáo thị lời ít ý nhiều: Con trai độc nhất của Tạ thành chủ Hoa Thành ốm đau liệt giường cả năm nay, danh y khắp nơi đều nói không còn sống được lâu nữa, thành chủ đã không còn hy vọng nào nữa thì một đạo sĩ đi qua hô to trong phủ có yêu quái, xong liền giơ phất trần lên đi luôn. Người nghe hữu ý, Hoa Thành lại không lớn, trong khoảng thời gian ngắn, cả thành đều xôn xao việc phủ Thành Chủ có yêu quái. Tạ thành chủ không thể làm gì khác mới mời các nhân sĩ dị năng đến, tất cả đều tơi tả mà về, hiện nay chỉ cầu lương y khắp nơi kéo dài được tính mạng, thành chủ hứa sẽ lấy trọng kim khoản đãi.
Khối bánh trên trời rơi xuống này, nàng nhận.
Bạch Tỳ ngẩng đầu nhìn phủ thành chủ cách không xa, trên không mây đen bao phủ, ẩn ẩn giữa không trung tạo thành hình xoáy nước, càng xiết chặt bảng cáo thị hơn.
Tình hình này, rõ ràng cho thấy…Có yêu quái.?
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
36 chương
42 chương
111 chương
30 chương
20 chương