Matt có thể tử tế với nàng về chuyện con mèo, nhưng cách cư xử của anh ta cũng chẳng hơn gì Daniel hay thuyền trưởng Rowse. Caroline nhận ra điều đó khi anh ta lách vào trong nhà qua cánh cửa không cài then mà không buồn ngoảnh lại nhìn nàng đang đi sau họ vài bước. Thế mà nàng đã mong anh ta sẽ đứng lại để nhường nàng vào nhà trước cơ đấy! Rõ ràng tất cả những kẻ đi khai hoang mà nàng đã gặp, từ gã linh mục mặt mày cau có đến đứa con út của Mathieson, đều thô lỗ hết mức có thể. Những quy tắc ứng xử của một quý ông lịch lãm chẳng được coi ra gì ở Tân thế giới này. “Vào đi, Tobias, và làm chút rượu. Đảm bảo là nó sẽ khiến đầu ông lâng lâng đấy. Cô nhỏ đó nợ ông bao nhiêu vậy?” “Một khoản kha khá.” “Tôi cũng đoán thế.” Nghe giọng Matt như đang chuẩn bị tinh thần. “Chính xác là bao nhiêu?” Câu trả lời của thuyền trưởng Rowse khiến Matt rên rỉ. Anh ta gườm gườm nhìn Caroline, vừa mới bước qua ngưỡng cửa, bằng ánh mắt tối sầm. Rồi anh ta lắc đầu và biến mất qua một cánh cửa ở đầu kia phòng, Rowse bám theo sát gót. Cảm thấy hơi xấu hổ, Caroline đứng nguyên tại chỗ, chớp chớp mắt nhìn quanh không gian mờ tỏ trong nhà. Chỉ mất vài giây mắt nàng đã thích nghi với sự thay đổi của ánh sáng. Nàng nhìn lướt căn phòng khách rộng lớn trước mặt, đôi mắt mở to kinh ngạc. Đồ đạc bừa bộn khắp phòng - nào yên cương, mũ, giày, nông cụ, một khúc thân cây đẽo dở để làm ghế đẩu lại còn một cái rương mở toang chất đầy chăn gối lộn xộn nữa. Quần áo vứt la liệt trên bàn ghế, chẳng biết là bẩn hay sạch. Những vết bùn cáu lại trên ván lát sàn, đánh dấu lối đi lại quen thuộc của các thành viên trong gia đình. Bên trái cánh cửa, một cầu thang hẹp hướng lên trên, mỗi bậc thang đều vương vãi một hay nhiều món đồ nào đó. Không khí trong nhà lạnh lẽo đến phát sợ, bụi bặm phủ đầy. Mùi ẩm mốc kết hợp với mùi hành tây (chắc hẳn còn vương lại từ bữa tối hôm qua) xộc thăng vào mũi nàng. Nhăn mũi, Caroline thận trọng bước một bước về phía trước. Nếu nàng có nhà riêng, chắc chắn nó sẽ sạch như lau như li. Nàng không thể tưởng tượng nổi sao người ta có thể để cho một ngôi nhà rơi vào tình trạng thế này, cho dù họ có là những kẻ kém văn minh như gia đình Mathieson đi chăng nữa. Nàng nghe thấy Matt đang nhỏ giọng nói chuyện với thuyền trưởng Rowse ở phòng bên. Tin chắc rằng mình là chủ đề chính cho cuộc thảo luận của họ, nàng quyết tâm không để họ nói sau lưng mình. Khéo léo bước qua đám đồ vật lộn xộn trên sàn, cuối cùng nàng cũng tới được nơi nàng muốn. Dừng lại ở ngưỡng cửa, Caroline liếc nhìn quanh phòng. Đúng như nàng đã lo ngại, căn bếp quả là một thảm họa. Một ngọn lửa bé xíu bập bùng trong cái lò sưởi khổng lồ nhìn hết sức lố bịch. Mặt lò sưởi bằng đá, đen sì cáu bẩn. Qua làn khói cay xè, Caroline nhận thấy rõ ràng ống khói cũng cần được quét dọn. Một bộ xoong nồi cáu bẩn treo bên trên nền lò sưởi chất đống tro tàn. Ở đây mùi khói đã át đi mùi hành tây khủng khiếp kia. Chiếc bàn gỗ mộc trước mặt lò sưởi đã được dọn dẹp, nhưng sàn nhà chưa được quét, và những cái đĩa bằng gỗ thô kệch, dù đã được vét nhẵn (theo những gì nàng có thể nhìn thấy), được xếp chồng lên nhau trong một cái thùng gần cửa, cùng với đống thìa và ca làm bằng thiếc. Hình như ai đó định mang chúng ra ngoài để rửa nhưng lại quên mất hoặc nhận thấy có việc khác quan trọng hơn cần làm nên đã bỏ mặc chúng ở đó. Matt khoanh tay trên lưng ghế, ngả người về đằng trước khi nói chuyện với thuyền trưởng Rowse. Trông mặt thuyền trưởng có vẻ rất hài lòng. Ông ta đang định nhổm dậy từ chiếc ghế dài bên cạnh bàn thì Caroline xuất hiện. Cả hai người đàn ông đều dừng phắt cuộc trò chuyện và nhìn nàng chằm chằm. Sau một thoáng chần chừ kín đáo, thuyền trưởng Rowse nhấp một ngụm rượu từ trong chiếc ca. Đó hẳn là một loại rượu rất ngon, vì ông ta đang chép môi tán thưởng. “Tôi rất mừng vì vấn đề này đã được giải quyết êm đẹp.” Thuyền trưởng Rowse đặt cái ca xuống và vui vẻ thân thiện gật đầu với Caroline. “Matt đã trả tiền cho chuyến đi của cô, cô Wetherby. Tôi hy vọng giữa chúng ta sẽ không còn hiềm khích nào nữa.” “Vâng,” Caroline lạnh nhạt nói. Đôi tay ôm chặt Millicent, nàng cố gắng nén lại thôi thúc nói cho lão thuyền trưởng kia biết ông ta đã đối xử với nàng tệ thế nào lúc còn ở trên chiếc Dove. Và nếu Matt từ chối giúp đỡ nàng, ông ta hẳn sẽ đưa nàng ra tòa như đã nói. Trong lòng Caroline bỗng dâng lên cảm giác biết ơn đối với người anh rể đang cau có của mình, nhưng nàng lập tức nén cảm giác đó lại. Nàng không muốn trở nên yếu đuối. “Tốt lắm, tốt lắm!” Giọng thuyền trưởng Rowse nồng nhiệt quá mức. Caroline nghiêm nghị nhìn ông ta. Giờ đây, lòng nàng bỗng tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm. Nàng đã thoát khỏi Rowse và con tàu của ông ta, thoát khỏi cảm giác bồn chồn vì không biết thứ gì đợi mình ở cuối cuộc hành trình. Nỗi lo lắng đồng hành với nàng trong suốt sáu tuần lễ qua giờ chỉ còn là dĩ vãng. “Ồ, tiện đây, tôi trả lại cô thứ này, nếu cô muốn giữ nó.” Thuyền trưởng Rowse lục lọi cái túi nhỏ đeo bên hông và lấy ra cây trâm hình con công. Môi mím lại, đầu ngẩng cao, Caroline giơ tay nhận nó. Liếc về phía Matt và thấy anh ta gật đầu đồng ý, thuyền trưởng liền thả nó vào lòng bàn tay nàng. Những ngón tay Caroline lập tức khép chặt lại. Dẫu chỉ là một vật vô giá trị, nhưng nó là kỷ vật cuối cùng của cha nàng. Tim nàng nhói lên đau đớn khi khuôn mặt thân thương của ông hiện ra trong tâm trí, nhưng nàng không cho phép mình cảm nhận nỗi đau ấy. Ngay cả nỗi thương tiếc cha cũng bị gạt qua một bên. Ở vùng đất mới này, Caroline sẽ bắt đầu lại cuộc sống. Nàng sẽ không cho phép mình nhớ đến nước Anh và tất cả những gì đã qua. “Tôi không thích cho động vật vào trong nhà,” Matt nói. Anh ta đứng thẳng người dậy và nhìn Millicent lúc này đã được cô chủ thả xuống đất. Nó đang thận trọng ngửi ngửi một xô sữa bị đổ với vẻ nghi ngại. Caroline cười, tiếng cười lạnh nhạt vì nàng vẫn đang cố nén lại nỗi buồn. “Anh nghĩ con mèo tội nghiệp của tôi có thể gây ra tổn hại gì chứ? Nó còn sạch sẽ hơn khối người ở đây đấy.” Matt cau mày khi ánh mắt Caroline quét quanh phòng với vẻ dè bỉu thấy rõ. Thuyền trưởng Rowse hắng giọng, hết nhìn người này đến người kia với vẻ không được thoải mái. “Chà, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết vui vẻ êm xuôi rồi, tôi nên quay lại con tàu của mình thôi,” ông ta nói. Matt gật đầu. Sau khi ném cho Caroline một ánh mắt đe nẹt, anh ta tiễn thuyền trưởng ra khỏi phòng. Nàng nghe tiếng họ lầm rầm gì đó, rồi đến tiếng cửa mở ra và đóng lại. Đi vòng quanh bếp, càng lúc nàng càng kinh hoảng khi bắt gặp những lớp mạng nhện, những mảng bụi và bằng chứng rõ ràng về sự tồn tại của lũ chuột, thứ mà Millicent đang thích thú ngửi ngửi. Đối với một người phụ nữ yêu bếp núc như Caroline, một căn bếp bị bỏ bê tới mức này quả là một điều kinh khủng. Không hiểu mấy người ở đây là loại người gì mà lại chẳng biết coi trọng những gì mình đang có như vậy chứ? Khi Matt quay lại, Caroline đang đứng gần lò sưởi, kinh ngạc nhòm vào trong một cái nồi đầy đến một nửa là thứ đồ ăn đã cháy thành than, trông như một vật bị thiêu để cúng tế. Dường như không hề để ý đến vẻ mặt kinh hãi của nàng, anh ta đi tới chỗ một cái thùng gỗ được đậy nắp ở trong góc. Millicent đang ngồi trên đó, đuôi cuộn tròn, tai cụp lại. Với một tiếng lầm bầm khó chịu, anh ta xua nó đi. “Trong này là bột ngô,” Matt nói, nhấc cái nắp lên trong một thoáng để cho nàng nhìn vào rồi đóng lại luôn. “Thịt và mỡ để ở chỗ nhà hun khói phía sau, bơ và pho mát thì ở trong phòng lạnh - nó nằm ngay sau nhà hun khói. Bột mì thì ở trong này” - anh ta nhấc nắp của một cái thùng khác - “và chúng tôi còn có táo với khoai tây trong chạn. Nếu cần thứ gì khác thì cứ hỏi nhé. Có lẽ nó chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi.” Anh ta ngừng lại, lấy chân đá bộ yên cương chắn lối sang một bên mà không buồn nghĩ tới chuyện đáng lẽ ngay từ đầu nó không nên bị vứt chỏng chơ trên sàn bếp. “Vì đã mất quá nhiều thời gian rồi nên chúng tôi sẽ làm việc thông trưa, và sẽ ăn tối lúc chiều muộn. Chúng tôi có sáu người, ai cũng ăn khỏe ngoại trừ Davey. Hy vọng cô biết nấu nướng thật.” Và rồi, trước khi Caroline có thể nói “vâng” hoặc “không” hoặc “có lẽ thế”, anh ta đã quay gót và bắt đầu đi ra cửa, rõ ràng định bỏ mặc cô lại nơi này.