Ngày hôm sau là phiên chợ. Caroline thứcdậy chuẩn bị bữa sáng. Nếu không có Davey và John thì nàng thà chết còn hơn phải nấu một thứ gì. Cho tới lúc năm người nhà Mathieson rời khỏi nhà, nàng hầu như chẳng lên tiếng ngoài vài lời cần thiết dành cho bọn trẻ. Giống như nàng, Matt cũng im lặng đến mức đáng sợ. Tình trạng thù địch giữa họ rõ ràng đến gần như có thể sờ mó được, và những người vô tội còn lại chuồn khỏi nhà nhanh như những linh hồn được ân xá khỏi luyện ngục. Matt theo các em ra ngoài, rồi bỗng dừng lại trên ngưỡng cửa và ngoảnh đầu lại như thể muốn nói gì đó với Caroline. Nhưng chỉ cần một cái liếc nhìn vào mặt nàng đã đủ để ngăn anh lại. Giờ đang là cuối thu, tiết trời nóng nực. Caroline cảm nhận rõ cái nóng từ sáng, khi nàng làm mấy việc cần thiết trước khi đi vào thị trấn. Tới lúc thả bữa trưa của đám đàn ông xuống cánh đồng phía tây, nàng lưỡng lự không biết có nên bỏ chuyến đi chợ hàng tuần hay không. Nhưng nghĩ đến việc được gặp Mary, nàng lại cảm thấy dễ chịu, mặc dù chắc chắn Mary sẽ nóng lòng muốn biết chi tiết chuyện đang xảy ra giữa nàng, Daniel và Matt. Vả lại tâm trạng nàng cũng đang rối bời. Nghĩ vậy, Caroline bèn đeo cái giỏ lên tay, nhấc khẩu súng mà nàng luôn mang theo khi ra ngoài từ lần nhìn thấy gã thổ dân ở cửa sổ, và khởi hành về phía Saybrook. Lúc đến được thị trấn thì bụi đã phủ đầy người nàng như đường rắc trên một cái bánh. Nàng giơ tay phủi phủi tóc và giũ mạnh cái váy nặng nề trước khi dừng lại trước nhà James. Mary đón tiếp nàng bằng một tách trà và môt nụ cười ranh mãnh, rồi Caroline nhận ra mình đã ngồi đối diện với cô bạn ở cái bàn trong bếp để trả lời những câu hỏi điều tra tự lúc nào. “Daniel đã thực sự cầu hôn cô đúng không? Và cô đã từ chối chú ấy? Thế nên chú ấy đến nhà chúng tôi ở phải không?” Mary hỏi một hơi rồi nhấp một ngụm trà. “Chẳng phải anh ấy đã kể với chị rồi sao?” Caroline đánh trống lảng, mặc dù nàng không mấy hy vọng thoát được việc trả lời. Mary tò mò như một con chim sẻ, và Caroline chẳng mấy nghi ngờ rằng bạn mình sẽ moi được toàn bộ câu chuyện - không, không phải toàn bộ, nhưng cũng gần như thế - trước khi nàng rời khỏi nhà “Daniel chẳng kể gì với tôi cả, mặc dù chú ấy có thể đã nói gì đó với James. Chú ấy vừa tới nhà tôi thì James đã bị mấy ông chính quyền nhờ đi đón một bác sĩ từ New London về. Cô biết chuyện vợ ông cảnh sát và ba người nữa đang bị ốm nặng chưa? Chưa à? Ồ, họ ốm nặng lắm, tới mức mà tài nghệ của ông Williams cũng không giúp gì được. Daniel đòi đi với anh ấy. Tôi còn chẳng kịp hỏi James xem tại sao Daniel lại bị bầm tím trên mặt nữa.” Mary ngừng lại, nhìn Caroline đầy mong đợi. “Ồ, thôi được rồi.” Caroline thở dài nhượng bộ. “Daniel và Matt... có chút... bất hòa.” “Bất hòa ư?” Đôi mắt Mary mở to. “Ý cô là đánh nhau? Vì cô?” Caroline rầu rĩ gật đầu. “Tuyệt quá!” Mary thốt lên và nhoẻn miệng cười. “Sao chị có thể nói thế được chứ?” “Chuyện đó thật đáng sợ, phải không?” Mary cười khúc khích. “Nhưng mong muốn lớn nhất của tôi là thấy Matt kết hôn hạnh phúc. Anh ấy là một người đàn ông đáng mến, và anh ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc sau tất cả những gì đã trải qua. Còn cô, cô hoàn toàn phù hợp với anh ấy! Vậy mà tôi không nhận ra điều đó từ đầu! Trước giờ tôi cứ nghĩ cô sẽ thành đôi với Daniel, thế nên tôi mới không nghĩ đến những khả năng khác.” “Matt đâu có nói gì đến chuyện kết hôn.” “Bạn thân mến ơi, nếu anh ấy phải động thủ với em trai mình - cô nên nhớ là năm người họ rất thân thiết - thì chứng tỏ rằng anh ấy chẳng còn mong gì hơn thế nữa. Có lẽ bây giờ Matt do dự là vì anh ấy đang cảm thấy bối rối. Đàn ông không sáng suốt về những vấn đề này như phụ nữ chúng ta đâu.” Ý kiến đó đã an ủi Caroline, và nàng cho phép mình phấn chấn hơn. Moi được hết thông tin rồi - chỉ có chuyện làm tình với Matt là Caroline vẫn giấu nhẹm - Mary mới sẵn sàng cho nàng đi ra chợ. “Tôi biết chúng ta sẽ trở thành chị em mà, tôi chỉ đoán nhầm người mà cô sẽ se duyên thôi,” Mary nói lúc họ chia tay nhau, rồi ôm lấy Caroline. Caroline ôm lại cô, và dù nghĩ rằng Mary đang suy đoán thái quá về ý định của Matt, nàng vẫn mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi bước ra phố. Vào phiên chợ, sự yên bình thường thấy ở quảng trường biến đổi hẳn. Trong màn hơi nóng bốc lên hừng hực, cánh lái buôn mặc cả với những người nông dân về các loại nông sản được bày trên xe đẩy và đám gia súc được nhốt trong những bãi quây tạm bợ, cánh bán rong đi chào hàng những cây kéo, những con dao lưỡi thép cùng với những mặt hàng tương tự khác, những người dân phố thị nhạy bén đứng đằng sau các quầy hàng mà họ đã dựng lên để bán bánh pa tê nguội và rượu táo, thậm chí còn có cả một, hai người Da Đỏ mặc đồ da hoẵng lững thững đi ngang qua, đề nghị đổi da sống để lấy những loại hàng hóa khác. Một nhóm thiếu niên đeo tạp dề bằng da - Caroline nghĩ đó là đám thợ học việc - ngồi trong bóng râm của một cây du tán rộng và buông câu bông đùa lúc nàng đi ngang qua. Nàng lờ họ đi và lờ luôn cả viên linh mục cùng với mấy thầy trợ tế - họ trông nổi bật hẳn lên giữa đám người nhễ nhại mồ hôi, và dường như đang cố gắng đem lại trật tự cho đám đông hỗn độn bằng sự hiện diện nghiêm trang của mình. Ông Miller nhìn Caroline với ánh mắt khắc nghiệt lúc nàng đi ngang qua, nhưng khi nàng quắc mắt nhìn lại thì ông ta bèn vờ như không trông thấy. Mấy người nô lệ mặc váy xanh hòa vào với dòng người trong thị trấn để mua đồ cho chủ. Caroline chợt nghĩ nàng có thể đã là một người trong số họ nếu không có Matt. Nàng mỉm cười chua chát rồi mặc cả một con cá tuyết tươi rói để đem về cùng với một cặp vịt mà nàng định đự trữ cho mấy ngày tới. Nàng cho con cá vào giỏ và quyết định sang tuần sau sẽ mua tiếp những thứ khác. Cái nóng trái tiết ghê gớm đến mức hơi nóng bốc lên từ mặt đất theo từng đợt hầm hập. Vừa lấy tạp dề quạt lấy quạt để, nàng vừa rời khỏi quảng trường, quay lại con đường dẫn tới phố chính. Trên đường về, nàng đi ngang qua trường học, đó là một tòa nhà màu trắng thấp bè bè với tất cả cửa sổ đều được mở toang để chống chọi với cái nóng. Từ bên trong vọng ra tiếng lũ trẻ ê a đọc bài. Caroline khẽ mỉm cười khi nhận ra đó là những câu thơ mà Davey đã đọc ở nhà vài hôm trước. “Obadias, David, Josias... tất cả đều ngoan đạo.” “Zaccheus... đã trèo lên cây... và Chúa đã thấy.” Đúng là những bài học nhạt nhẽo, nàng vẫn nghĩ giống như lúc nàng mới nghe thấy chúng lần đầu tiên. Nhưng mà có thứ gì ở vùng đất Thanh giáo này gọi là thú vị đâu cơ chứ. Mặc dù cũng có vài người không theo phe Cộng hòa, nhưng họ chỉ là thiểu số và thường bị những người khác nhìn với ánh mắt hình viên đạn. Chỉ cần họ nhắc đến vua Charles một tiếng thôi là đã bị lãnh một cái nguýt dài hoặc một bãi nước bọt từ những công dân trực tính nhất. Caroline cảm thấy khó mà hiểu nổi tại sao những con chiên ngoan đạo như thế lại có thể công khai khinh miệt thứ quyền lực thiêng liêng mà Chúa trời đã ban tặng cho Đức vua. Có lẽ họ tự coi mình là những người được Chúa trời chọn lựa, và bất cứ ai không cùng tín ngưỡng hoặc không chung con đường với họ chắc chắn sẽ bị chà đạp. Nghe thấy những tiếng reo hò ở đằng sau, Caroline bèn quay đầu lại. Đám học sinh đã được nghỉ giải lao, hồ hởi chạy thình thịch xuống bậc thang. Nhìn từ xa, đứa trẻ nào cũng giống nhau, nhưng Caroline đã nhận ra những mái đầu đen nhánh của Davey và John giữa đám đông đang chạy nhảy xung quanh sân trường. Nếu được chúng chào đón thì nàng đã quay lại nói chuyện với chúng rồi. Mới đi tiếp chưa quá sáu bước, nàng đã khựng lại bởi một tiếng thét run rẩy: “Chó dại! Chó dại!” Xoay người lại, nàng thấy cả lũ trẻ lẫn những người lớn đều đang chạy tán loạn như những chiếc lá bị thổi tung trong cơn gió mạnh vì một mối đe dọa nào đó mà nàng không thể nhìn thấy. “Chó dại!” Lời cảnh báo lại vang lên. Những người đàn ông trưởng thành và những người phụ nữ cắp con nhỏ bên hông đều chạy trối chết trước mối đe dọa ấy. Đám học sinh lao như tên bắn về phía Caroline. Nàng thấy John là đứa chạy nhanh nhất trong số chúng, và gần cuối là Davey đang lạch bạch với đám bạn học. Nỗi kinh hoàng hiện rõ trên nét mặt của mấy đứa nhỏ nhất, những cuốn vở tập viết và sách vỡ lòng đều bị ném tung tóe. “John! Davey!” Caroline gọi to tên chúng theo bản năng. Nàng vứt phịch cái giỏ xuống đất và chạy vội về phía chúng. Nhưng John và những đứa chạy phía sau đã rẽ ngoặt sang bên trái, ra khỏi đường đi của mối đe dọa. Chỉ có Davey vẫn chạy thẳng tới khi nghe thấy tiếng gọi của nàng, chân tay khua loạn xạ, mặt đỏ gay gắt, mắt trợn tròn sợ hãi. “Dì Caroline!” Davey hét lên, và rồi Caroline nhìn thấy thứ đang ở sau lưng nó. Đó là một con chó lai thấp bè bè với bộ lông đen mượt, đôi mắt dại đờ và hàm răng đầy nước dãi. Mõm nó sủi bọt và dãi chảy thành dòng từ cái miệng há hốc. Nó chỉ còn cách Davey chừng năm thước. Caroline liền phản ứng theo bản năng. Nàng lao nhanh về phía Davey và bế thốc thằng bé lên vì đôi chân nhỏ bé của nó không phải là đối thủ của sinh vật kia. Nó liền ôm siết cả hai tay quanh cổ nàng, hai chân quặp chặt hông nàng. Cứ thế, Caroline chạy như bay về chỗ an toàn gần nhất, đó là một cây sồi nhỏ mọc trong một góc sân. Nâng được Davey lên trên những cành cây cao rồi, Caroline chợt nhận ra mình không còn đủ thời gian để trèo lên đó nữa. Nàng nghe rõ tiếng con vật thở hổn hển, dường như nó đang ở sát gót chân nàng. Caroline quay ngoắt lại, nép sát vào thân cây mảnh mai vì không kịp tìm một chỗ trú ẩn khác. Cách đó chưa tới một thước, cái hàm lởm chởm răng đang há rộng và nhỏ ra thứ nước dãi chết người. Nỗi khiếp đảm dâng trào khiến nàng lạnh toát sống lưng, nàng chỉ còn biết giơ cả hai tay ra đằng trước để cố gắng xua con chó đi một cách tuyệt vọng. Và rồi, trước sự nhẹ nhõm đầy kinh ngạc của nàng, con vật chạy thẳng qua nàng. Đầu gối mềm nhũn, nàng run rẩy khuỵu xuống dưới gốc cây. “Dì Caroline! Dì Caroline!” Davey lồm cồm tụt xuống, John thì chạy huỳnh huỵch tới từ chỗ nấp. Mặt trắng bệch, chúng quỳ sụp xuống bên cạnh nàng, kiểm tra xem dì của mình có bị thương không. Caroline choàng tay ôm bọn trẻ hết sức tự nhiên. Chúng để yên cho nàng ôm, và hình như chúng còn ôm lại nàng. Ba người cứ ngồi ôm nhau run rẩy như thế một lúc lâu. Xa xa, có tiếng súng nổ và một tiếng rống đau đớn cho thấy con chó đã bị giết. Nàng ngước lên và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của viên linh mục khi ông ta cùng với những người khác vội vã chạy tới để nhìn xác con vật. Ông ta không nói gì với nàng mà chỉ rảo bước qua, chiếc áo chùng khuấy tung một vệt bụi đằng sau. “Dì đã cứu mạng Davey.” John đứng lên trước, đôi mắt nhìn nàng kính sợ. “Vừa nãy cháu sợ lắm ấy!” Davey vẫn nép sát vào lòng nàng, và Caroline đánh bạo vuốt ve mái tóc mềm của nó. Nó không vùng ra, John cũng không cau mày với nàng vì sự thân mật này. Caroline nhận ra bức rào chắn cuối cùng ngăn cách chúng với nàng rốt cuộc đã sụp đổ. “Dì không ngờ mình có thể chạy nhanh đến thế,” Caroline thú nhận, và đột nhiên ba dì cháu cùng cười toe toét với nhau như những gã ngốc say xỉn. “Dì nhấc bổng cháu lên cây cứ như cháu chỉ là một cái lông vũ vậy!” Davey nói. “Và con chó xông tới chỗ dì như thể nó sẽ xé xác dì ra làm trăm mảnh!” John phụ họa theo. “Cháu cứ tưởng dì sẽ chết cơ dì ạ,” Davey lại nói. “Thú thực là dì cũng nghĩ vậy,” Caroline đáp, rồi nàng để hai thằng bé hộ tống mình quay lại chỗ đánh rơi cái giỏ. Con cá tuyết đã bị văng ra đường, lấm lem bụi đất và bị giẫm đạp nát nhừ, nhưng những thứ còn lại thì không làm sao. Lát sau John và Davey bị thầy giáo gọi về. Caroline vẫy tay tạm biệt chúng, quả quyết với chúng rằng mình sẽ ổn. Rồi nàng loạng choạng trở về nhà. Mặt trời như một quả cầu lửa đỏ ối đang sà thấp xuống bầu trời phía tây, nhuộm khung cảnh bên dưới trong thứ màu cam rực rỡ. Một làn gió nhẹ thoảng đưa vào từ ngoài bờ vịnh lô xô những con sóng bạc đầu. Đến cả mặt nước trông cũng nóng khủng khiếp. Lần đầu tiên, Caroline rẽ vào con đường mòn dẫn vào rừng với cảm giác gần như khoan khoái khi bước dưới bóng râm mát mẻ của những rặng cây. Vẫn còn hốt hoảng sau chuyện con chó, Caroline kẹp chặt khẩu súng dưới cánh tay phải. Chiếc giỏ nặng trĩu được cầm ở tay kia. Những hạt bụi nhảy múa trong không trung trước mặt nàng. Phía trên đầu, những tán cây rậm rạp đã ngả màu vàng và đỏ. Dưới chân, đám lá rụng kêu xào xạc theo mỗi bước đi. Những dấu hiệu kỳ lạ được vạch vào một thân cây gần đó bỗng đập vào mắt Caroline. Nàng ngừng lại, bước tới gần hơn và nhìn vào những ký hiệu vô nghĩa rõ ràng đã được khắc một cách cẩn thận. Chúng có vẻ là chữ viết, nhưng cho dù là vậy, nàng cũng không thể hiểu dù chỉ một chữ. Nàng cau mày rồi lùi trở lại con đường mòn. Bỗng bất thình lình, nàng bị ai hay thứ gì đó nhảy chồm lên lưng. Caroline hét lên, loạng choạng, đánh rơi cả súng lẫn giỏ và ngã xuống. Lại có thêm nhiều kẻ khác tới. Chúng nhét một cái giẻ có mùi vị thật gớm ghiếc vào miệng nàng. Tay nàng bị kéo giật ra đằng sau và trói lại, và rồi nàng bị lôi dậy. Caroline kinh hoàng nhận ra những kẻ bắt giữmình là một nhóm thổ dân. Sáu gã đàn ông khỏe mạnh, để mình trần và sơn vẽ lên người, chỉ cóchiếc khố và đôi giày da đanh che đậy cơ thể bôi đầy mỡ gấu. Ngay khi Caroline nhận ra khuôn mặt giống như mặt diều hâu của gã thổ dân đã xuất hiện trước mặt nàng hai lần trước, nàng đã bị lôi đi xuyên qua cánh rừng, rời khỏi con đường mòn.