Edit & Beta: Hoa Cúc Ba ngày đã bán hết bóng bay, hai người suy nghĩ một chút, cảm nhận năng thực thừa nhận của thân thể mình, quyết định đi chơi hết bốn ngày còn lại, dù sao tiền bán bong bay vẫn còn một ít. Ngày thứ tư nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày thứ năm vì Tiền Miểu có lòng hiếu kỳ mãnh liệt với bảo tàng của Tỉnh, nên họ mang nước và Cameras an vị lên tàng tàu điện ngầm đi bảo tàng. Vào tầng đầu tiên là triển lãm tranh tết quán và cổ văn (chữ cổ). Tiền Miểu vì rất hứng thú lôi kéo Trần Càn chạy tới trước mấy bức tranh tết. Sắc thái trong tranh tết tươi đẹp đặc biệt hấp dẫn ánh mắt hai người. Có một số bức tranh tết từ những năm cuối triều đại nhà Thanh được bảo tồn đến nay, nhưng vẫn không bị phai màu. Dùng màu vàng kim vẻ phác họa rất mảnh giống như những nhân vật trong đó mặc đồ thật cho thấy những bức họa này chế tác rất công phu. Phúc Lộc Thọ, mỗi năm có thừa, những đồ án thông thường như Thiên Quan chúc phúc thì không cần phải nói. Còn có Môn Thần, Ông Táo, Phật Bà Quan Âm và các vị thần khác. Những bức vẽ này cực kỳ *** mỹ, khổ giấy khá dài, có thể nhìn ra được đây là do một gia đình phú quý chuẩn bị. Cũng có một vài bức tranh tết rất có hương vị quê cha đất tổ, miêu tả cày bừa vụ xuân, có miêu tả người nhà đoàn tụ mở tiệc rượu, còn có cảnh đốt pháo đón giao thừa, có lẽ là treo ở trong trong phòng, nhìn khổ giấy đó mà hình dung được tuổi thọ của chúng. Bình thường chỉ thấy trên TV nay ngẫu nhiên được nhìn tận mắt nên mặt hai người gần như dán xát vào tường thủy ***, Trần Càn thì liên tục dùng Cameras quay chụp. “Thưa ngài, xin ngài đừng sử dụng đèn flash, sẽ gây ảnh hưởng khi chúng tôi bảo tồn giấy.” nhân viên viện bảo tàng lập tức đi tới. “Ah, thành thật xin lỗi, tôi tắt ngay.” Trần Càn trước kia luôn ngâm mình trên sân bóng rổ, chỉ khi còn bé được cha mẹ mang tới viện bảo tàng, nên đã sớm quên hết những quy định này. Chuyện nhỏ xen giữa qua đi, hai người bắt đầu nhỏ giọng hàn huyên. “Thật là đẹp, khi tôi còn bé tranh tết đều tới nhà máy in ấn làm, hoàn toàn không thể nào sánh được dược với những thứ này.” Trần Càn biểu lộ khoa trương. “Đúng rồi! Xinh đẹp như được vẽ lên tường ấy, nhưng tấm thứ hai rách rồi, thật đáng tiếc.” Tiền Miểu dùng tay cách thủy *** vuốt ve bức họa. “Thời kỳ trước người ta chỉ có dùng tay mà vẽ hoặc khắc in ấn họa, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, những bức họa này nhất định cũng dần dần biến mất, dù sao cũng rất tốn công.” Hai người thưởng thức xong mới có tâm tư chụp ảnh chung làm lưu niệm. Trần Càn cố sức chụp thật nhiều ảnh Tiền Miểu đứng cạnh những bức tranh tết xinh đẹp kia, anh cảm thấy Tiền Miểu cũng đẹp như những bức họa đó, hắc hắc hắc sau đó cười ngây ngô. “Cậu cười cái gì vậy? Nét mặt của tôi kỳ quái ở đâu à?” “Không, tôi đang nghĩ về sau có nên tới tìm bạn ở học viện mỹ thuật giúp đỡ mô phỏng mấy tấm này rồi treo lên. Như vậy có thể coi là sưu tầm được không nhỉ?” Trần Càn vội vàng che dấu. “Chủ ý không tệ, đúng là có thể thử. Treo phòng ngủ chắc chắn rất nhanh có tin mừng.” Tiền Miểu lại một lần nữa cười cong mắt, tim Trần Càn lập tức đập mãnh liệt một hồi. “Đừng chụp tôi nữa, xem mấy bức vẽ nguyên vẹn này đi. Chụp thế là đủ rồi rồi, đến lượt tôi chụp cho cậu mấy tấm nhé.” Cuối cùng cũng chụp đủ rồi hai người thỏa mãn mang theo bản phục chế tranh tết màu đơn của viện bảo tàng đi tiếp. Khu cổ vật lớn hơn khu tranh vẽ rất nhiều, hai người theo đi dọc theo con đường xem các loại đồ dùng đồ gốm nguyên thủy của người dân cổ đại phát triển thành đồ đồng sau đó được mài rũa trở nên *** xảo hơn. Bọn họ nhìn thấy đồ gốm đáy ngọn hình mũi khoan một chân mà đứng thẳng được tỏ vẻ rất kinh ngạc, cũng thử gõ phục chế chuông nhạc. Đối với những thanh kiếm đồng bảo tồn từ thời nhà Ngô đến nay mà còn chưa bị gỉ họ có khát khoa rất lớn. “Đàn ông thời Ngô ai không mang theo kiếm móc, thì ra kiếm móc cái dạng này” Tiền Miểu cảm thán, “Nghe nói chế pháp kiếm đồng thời Hán Đường thất truyền rồi, nhưng người thời nay phục chế rất nhiều cách luyện thép rèn kiếm, có thể chém một đồng tiền, thổi đứt tóc. Nhưng tôi thấy cho dù làm ra một con dao găm, cũng trở thành dụng cụ cắt gọt.” “Thật hâm mộ đàn ông dân tộc Tạng có thể mang đao.” Trần Càn cũng cảm thán. Lưỡng Hán nổi danh với người tượng(1) và các bức họa vẽ mài gạch trên tường *** mỹ được chi tiết cẩn thận dù nhìn qua rất mộc mạc. Giống như quốc họa, những bức vẽ mài gạch đó thoạt nhìn chỉ có hình cắt đơn giản, nhưng lại khiến người ta say mê hấp dẫn với những gì bao hàm trong đó. Trong đó một bức họa khiến Trần Càn phải kêu lên. (1) Người tượng: hình nộm hình người bằng đất sét, an táng chung với người chết thời cổ. “Oa ah! Tổ tiên của chúng ta thật cởi mở, bức họa như vậy mà vẽ lên tường mộ đá thật sao?” Tiền Miểu nghe tiếng đã chạy tới xem, lập tức ngốc trệ. Bức họa gạch này tên là“Hí mật”, nó điêu khắc hai thân thể dây dưa với nhau, đường cong *** tế tỉ mỉ xoay tròn, rất sinh động. Nhà gái ở phía dưới còn triền miên quấn một chân lên lưng nhà trai. Tiền Miểu cảm thấy không còn hứng thú gì để đi xem tiếp nội dung những bức họa trên tường nữa, quay thân đi tìm một chỗ ngồi xuống. Trần Càn thấy thế hai chân lập tức chạy theo. “A Miểu, cái đó có gì phải kinh khủng hay xấu hổ đâu, đây là tác phẩm nghệ thuật mà.” “Tôi cũng không phải đang xấu hổ, chỉ là cảm thấy thứ như vậy để ở chỗ này triển lãm rất kỳ quái.” “Được rồi! Còn không phải xấu hổ à, viện bảo tàng rất thoải mái bày ra đó, cậu còn xoắn xuýt cái gì. Chúng ta đi xem tiếp nào.” Bọn bọ xem đến một mặt tường lớn khắc 《Lan Đình Tập Tự》, xem qua dường như là đồ gốm uống rượu đời Đường của người Hồ và Tây Vực, xem cả hình Đức Phật *** xảo vô cùng, xem đến đai lưng vàng ròng siêu lớn của quý tộc Mông Cổ mắt chói mù luôn, có cả áo bào vàng của Hoàng Đế, ngọc Thanh Hoa lưu ly tráng màu. Thông qua đó, như là đi qua một dòng lịch sử lâu đời, khiến người ta phải cảm thán cho cuộc sống. “Xem hết những…này, khiến tôi nghĩ thậm chí mình đã từng vượt qua. Đi Xuân Thu đi Tây Hán đi Thịnh Đường rồi.” Bạn học Trần Càn không có ý định đi tiếp. “Những cái đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng thôi, nếu ngày nào đó cậu thực sự xuyên qua thì cậu chỉ có đứng đó mà khóc thôi?” “A Miểu, khi nào thì miệng cậu trở nên ác độc như vậy rồi.” “Trên lầu còn có khu trưng bày thơ họa dân tộc, chúng ta đi xem.” Hai người bọn họ đi từ 10h sáng, cơm trưa chỉ gặm bánh mì. Một mạch đến năm giờ chiều mới gần như xem hết toàn bộ viện bảo tàng. Dù chẳng hề chạy một đoạn đường nào, nhưng kết quả ra về mới phát hiện quá mệt mỏi. “Không nghĩ tới lại mệt như vậy, như rất có giá trị. Còn được miễn phí, có thêm nhiều kiến thức như vậy.” trên đường về Trần Càn cầm Cameras vừa xem vừa nói. “Rất vui nhỉ, học được thiệt nhiều thứ, tôi vốn cho rằng mình đã biết rất nhiều rồi, bây giờ xem đúng là tự cao tự đại.” “Cũng không thể nói mình như vậy nha A Miểu, cậu cũng có kế hoạch rồi mà. Hiện tại coi như tiếp tục tăng kiến thức!” “Cậu đang an ủi tôi à.” “Không phải an ủi cậu, xem tôi này, trước kia không có hứng thú với những nơi này, nếu không phải cậu dẫn tôi tới, thì cả đời tôi cũng không bước chân vào cái thế giới này.” “Dù sao cũng gần, nếu cậu sẵn lòng chúng ta có thể cùng đi nữa” Tiền Miểu nói, “Cậu thích vận động chạy khắp nơi như vậy mới tốt, hơn nhiều so với một con mọt sách như tôi. Về sau khi cậu thi đấu tôi nhất định sẽ cổ vũ.” “Đã nói rồi đấy nha!” “Ừ.”