Edit & Beta: Hoa Cúc Khi Trần Càn lần nữa gặp lại Tiền Miểu, đã tới giờ cơm tối. Sắc mặt của cậu vẫn còn chút trắng bệch. Xem ra buổi chiều tuy đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn không đủ. “Tiền Miểu, cậu khá hơn chút nào không?” Trần Càn cuối cùng cũng xúc động không kềm nén được tiến quan tâm. “Ừ, đã tốt hơn nhiều. Cám ơn.” Tiền Miểu lại một lần nữa nở nụ cười, một đôi mắt nheo lại đặc biệt đẹp. “Về sau tôi phải làm bếp, không thể huấn luyện cũng với mọi người, thật sự đáng tiếc.” “Thân thể không thoải mái cũng không thể cố chống đỡ, giúp việc bếp núc thì nhớ giúp chúng tôi đưa thức ăn dễ ăn một chút.” “Chỉ gọt hoa quả và thái thịt sống thôi, sao gì đến phiên tôi nấu cơm, độc chết mấy người tôi không chịu trách được đâu.” Tiền Miểu cười, thần sắc dường như nhẹ đi một chút. “Ai, Tiền Miểu, có phải cậu bị thiếu máu không, lúc ấy khi cậu ngất đi sắc mặt trắng bệch luôn đó, khiến tôi hoảng sợ.” Cao Á Phi là đứa họng lớn, nhìn thoáng qua cũng thấy là một người hòa sảng thân thiện. “Cám ơn cậu quan tâm, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ huyết áp thấp thôi.” “Không sao là tốt rồi, ngược lại tôi rất hâm mộ cậu đấy, giúp việc bếp núc nhẹ nhõm hơn nhiều! Tôi tuyệt đối không muốn huấn luyện đâu!” “Thân thể không tốt thật sự không có gì đáng để hâm mộ” Tiền Miểu thu lại nụ cười, “Có thể được tự do vận động như mọi người mới là tốt nhất.” Nói xong quay người đi dọn cơm. Vương Bằng Cử ở một bên sốt ruột, hung ác chọc Cao Á Phi một phát. “Ái, cậu đâm tôi làm gì!” Vào ban đêm khi tắm rửa, Trần Càn nhìn Tiền Miểu nhỏ gầy trắng nõn sau lưng, cũng không có dục niệm nồng đậm xông lên đầu như thường ngày, mà mang theo vài tia đau lòng. Những thiếu niên thân thể không nẩy nở như vậy, ở trong mắt anh đúng là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trong mắt người bình thường, lại không được hoan nghênh còn có thể bị chê cười, nhất là với tư cách một nam sinh. Vì thân thể của cậu không tốt, nên quá trình phát dục bị trì hoãn chiều cao cũng không phát triển được. Như vậy, những năm gần đây cậu vì thân thể mình đã nhận lấy bao nhiêu tổn thương vô ý hay cố ý đây? Trần Càn nghĩ một thoáng, lập tức chua xót trong lòng. “Về sau không nên tận lực trốn tránh cậu, nếu cậu phát hiện sẽ bị tổn thương. May mắn mới sống chung có hai ngày, cậu còn nhìn không ra! Giống như bạn bè bình thường chậm rãi quen thuộc là được.” Nghĩ thông suốt Trần Càn quyết định không xoắn xuýt vấn đề này, tận lực không gây bất hòa. Nhưng khi anh không xoắn xuýt nữa, anh phát hiện mình lại không khắc chế được xúc động nhìn chằm chằm tấm lưng trần của Tiền Miểu. Tiền Miểu gầy, đang dùng nước ấm cọ rửa ở dưới thân thể lộ ra xúc cảm thoải mái, thêm các động tác trà xát gắp nơi trên thân thể, ánh mắt Trần Càn đã dính lấy không nhúc nhích được rồi. “Thật là đủ rồi, mi thật khiến người ta thất vọng.” Trần Càn lại một lần nữa bất đắc dĩ xây dựng lại tâm lý.