Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 23
Edit: Đào Sindy
Sắc mặt Phó Tiểu Nhã vì xấu hổ và phẫn nộ mà một hồi xanh một hồi đỏ, trên mặt cô ta còn rưng rưng nước mắt, chung quanh rất nhiều bạn học dùng các loại ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm cô ta. Phó Tiểu Nhã hung hăng lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt mình, động tác hung ác đạp một cước ngã bàn học của mình, sau đó không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng học.
Tô Đường nhìn thấy bóng lưng Phó Tiểu Nhã ra ngoài, trong lòng có chút hoảng, Phó Tiểu Nhã không quan tâm tự mình chạy đi, không vì xúc động mà làm việc ngốc gì chứ?
Tô Đường nhịn không được hỏi: "Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lăng Lang ở một bên hừ lạnh một tiếng về hướng Phó Tiểu Nhã vừa chạy đi, sau đó mới quay sang Tô Đường nói: "Ai, cô ta sẽ không xảy ra chuyện đâu, yên tâm đi, không phải lớp trưởng đã đuổi theo sao?"
Tô Đường lần nữa nhìn ra cửa, chỉ thấy bóng lưng một người mặc T-shirt màu vàng cũng chạy theo ra ngoài. Cô nhớ lại một chút, xác định bóng lưng này là lớp trưởng Trầm Phong. Nếu lớp trưởng đã chạy theo, vậy chắc chắn không sao.
Khương Trì mặt mày bất động, động tác dứt khoát trực tiếp cầm túi sách của Tô Đường lên, Tô Đường nhìn thấy, vô thức đưa tay đặt trên cánh tay anh, muốn ngăn anh lại.
"Lát nữa còn có buổi tự học tối đấy."
Khương Trì nghe vậy, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, anh dễ như trở bàn tay đeo túi sách của Tô Đường trực tiếp lên một bên vai mình: "Không phải học sinh nội trú thì có thể không cần học tự học buổi tối."
Tô Đường kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt mang theo vô tội mờ mịt: "Thế nhưng... không phải mấy ngày trước chúng ta vẫn ở trong phòng tự học buổi tối sao?"
Lăng Lang cười hì hì giải thích thay Khương Trì: " Tứ muội, trước đó không phải chúng ta thấy em ôn tập quá nghiêm túc sao! Nhìn em vẫn luôn ngồi tại vị trí không chịu đi, cho nên không nói với em việc này. Nhưng bây giờ đã thi xong, có thể về nhà, về nhà cũng có thể ôn tập."
Tô Đường nghe vậy mặt hơi đỏ. Cô không nghĩ tới hình tượng trước của cô là người như vậy. Cô mấp máy môi, muốn nói gì, nhưng lúc này Khương Trì đã mở ra chân dài, miệng nói: " Đi."
Tô Đường chỉ có thể chạy chậm theo.
Lúc này cách tự học buổi tối còn nửa giờ, cho nên lúc hai người Tô Đường và Khương Trì đi trong sân trường, trên đường có rất nhiều học sinh, nhưng đại đa số học sinh đều có dáng vẻ vội vàng, đi quán cơm, về phòng ăn, trên đường còn không quên cầm theo một bản từ điển Anh ngữ vừa đi vừa học thuộc từ vựng.
Khương Tri một mình đeo hai túi sách, đi phía trước, Tô Đường ở phía sau đột nhiên kêu anh lại: "Khương Trì."
Khương Trì thoáng thả chậm lại bước chân, quay đầu nhìn cô: "Hả."
"Em khi nãy, có phải khiến anh thất vọng rồi?" Tô Đường lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn chăm chú Khương Trì, hỏi câu này.
"Hửm?" Khương Trì nhất thời không kịp phản ứng.
Âm cuối của Khương Trì có chút rung động, vốn là một âm tiết mang theo chút nghi vấn, nhưng Tô Đường hoảng hốt nghe vào tai, liền vô thức nghe thành tiếng thứ tư.
Trong lòng Tô Đường chua xót, cô cắn môi, tròng mắt không dám nhìn biểu lộ của Khương Trì: "Thật xin lỗi, em khi nãy... Quá vô dụng."
Khương Trì nghe vậy có chút nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó chậm rãi hiện lên ý cười, miệng nói: " Ừ, thật là vô dụng."
Nghe được Khương Trì trả lời, lòng Tô Đường lập tức bị ngâm vào nước đá, toàn thân đều lạnh.
Cô cũng muốn kiên cường hơn một chút, nhưng có đôi khi, kiên cường sẽ khiến cô nhận tổn thương lớn hơn.
Giống như kiếp trước Quý Tử Khiêm đùa bỡn tình cảm của cô, cô muốn đối phương cho cô một lời giải thích, nhưng đến cuối cùng mất đi sinh mệnh, lại là cô.
Nếu như kiếp này, lúc Trầm Oánh phái người huỷ dung mình, cô từng nghĩ muốn phản kháng, nhưng cô sợ mình làm gì rồi sẽ hoàn toàn ngược lại, dẫn tới đối phương càng thêm đối đãi điên cuồng.
Tô Đường nghĩ như vậy, hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên.
Khương Trì hoàn toàn dừng bước, mấy bước đi đến trước mặt Tô Đường, đưa tay đặt trên đầu cô, thần sắc nhẹ nhõm, giọng điệu thanh thản nói: "Nhưng làm bánh bao không có gì không tốt."
Câu nói kia cứ như nắng ấm đầu tiên của mùa đông, gió mát đầu xuân, khiến tứ chi Tô Đường vừa mới cứng ngắc lập tức giãn ra.
Tô Đường cắn môi dưới, không tin hỏi: "Thật vậy chăng?"
Khương Trì khẽ cười một tiếng, trong lòng nghĩ, bánh bao, mềm nhũn, thơm ngào ngạt, trắng trắng mềm mềm, thật không có gì không tốt, mà lại... Nhìn thấy Tô Đường trước mắt đại đa số thời điểm đều im lặng, ngoan ngoãn khéo léo, Khương Trì thật tâm không cảm thấy Tô Đường thế này không tốt.
Khương Trì chép một tiếng, hơi cong môi, giọng nói mát lạnh: "Thật sự."
Trước đó nhịp tim Tô Đường chợt cao chợt thấp, giờ khắc này, rốt cục bình phục chậm rãi mà đập.
Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt mờ mịt mất mát: "Nhưng làm bánh bao sẽ bị sỉ nhục."
Đã từng, cô muốn thay đổi, nhưng cuối cùng lại không thành công.
Khương Trì đặt tay lên đầu Tô Đường nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu mềm mại của cô: "Không sao, sau này đã có anh."
"Dù cho em phạm sai lầm, anh cũng sẽ đứng về phía em."
Trái tim Tô Đường, trong nháy mắt này như bị cái gì đánh trúng, cả người mất đi phản ứng.
Đây đối với cô mà nói là một loại cảm giác chưa bao giờ có. Bởi vì bất kể ở kiếp trước hay là cả đời này, Khương Trì là người đầu tiên nói với cô như vậy. Hơi thở mạnh mẽ này, cứ như dù cô sai cũng là đạo lý hiển nhiên, anh vẫn sẽ đứng bên cô.
Phong cách này, quả nhiên rất phù hợp với Khương Trì tuổi trẻ khinh cuồng.
Tô Đường không nhịn được nghĩ, đời này cô sẽ không quên khoảnh khắc hôm nay. Coi như một năm sau, Khương Trì ra nước ngoài, bọn họ sớm muộn cũng sẽ trời nam đất bắc, có lẽ thật lâu sau, bọn họ sẽ không còn làm bạn sớm chiều như bây giờ, sẽ từ anh em quen thuộc biến thành người xa lạ, nhưng hôm nay mỗi một câu, mỗi một chữ, anh nói với cô, cô sẽ luôn khắc ghi trong lòng.
Thời gian làm mờ đi kí ức, phai nhạt tình cảm, nhưng cô vẫn nhớ khoảnh khắc này như cũ để cô cảm nhận thời gian vô cùng ấm áp.
Khi Tô Đường và Khương Trì đến cổng, cô mới phát hiện tài xế đã đến, tài xế nhìn thấy bọn họ, vội vội vàng vàng từ phòng đi ra, giọng điệu lộ ra kinh ngạc: "Đại thiếu gia, làm sao hôm nay lại sớm như vậy?"
"Ừm, về đi." Khương Trì không giải thích thêm gì, vẻ mặt lười biếng ngồi chỗ phía sau.
Lúc này Tô Đường mới biết, thì ra tài xế mỗi ngày, lúc tan học thì đã đến rồi.
Nhưng ba ngày trước, cô đều chờ đến tự học buổi tối kết thúc mới cùng Khương Trì ra tới. Lúc đi đến cửa trường đã khoảng chín giờ rưỡi rồi, mà tan học và tự học buổi tối cách hơn ba giờ.
Tô Đường thở ra một hơi, trái tim như ngâm trong nước ấm, cả người đều ấm áp.
Cha con nhà họ Khương đều đối với cô quá tốt rồi, cô chỉ có thể tận lực hết khả năng của mình làm điều gì đó cho họ.
Nhưng cô bây giờ, có thể vì bọn họ làm những gì?
Cách thời gian Khương Ưng xảy ra chuyện còn một khoảng rất dài, mà Khương Trì, hình như không cần cô làm gì?
Tô Đường suy nghĩ cả đêm, cũng không biết nên làm những gì vì Khương Trì. Cuối cùng, cô mơ mơ màng màng ngủ mất, đột nhiên nghĩ đến, ngày mai có lẽ đi hỏi thăm Lăng Lang.
Ngày hôm sau đi sớm, Tô Đường tranh thủ thời gian Khương Trì không có ở đây, đi tới trước người Lăng Lang.
Lăng Lang ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Tô Đường, lập tức vui vẻ: " Chào Tứ muội."
"Chào Nhị ca." Tô Đường trả lời, lúc cô đang ấp úng làm thế nào hỏi thứ Khương Trì thích mà không đột ngột thì Lăng Lang đã cười hề hề bước tới chỗ cô, nháy mắt ra hiệu hỏi cô: "Thế nào, hôm qua không phải A Trì rất đẹp trai bùng nổ sao?"
Tô Đường sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu.
Lăng Lang cười hì hì mờ ám vài tiếng, trong giọng nói mang theo tự hào và may mắn chính anh ta không phát giác ra: "A Trì là như vậy, đối với người mình tuyệt đối hết lời, nhớ năm đó cậu ấy còn vì anh cản dao, từ lần đó về sau, đời anh nhận định cậu ấy là bạn bè thân thiết!"
Tô Đường nghe được lời của Lăng Lang liền ngẩn ngơ: "Cản dao? Chuyện khi nào?"
Lăng Lang tùy ý khoát tay áo, giọng điệu thổn thức: "Đó là thời tuổi trẻ không hiểu chuyện, dù sao, bất kể là anh, hay Tử Ninh, đều được A Trì chăm sóc. Hiện tại, đến phiên em."
Nói xong, Lăng Lang cho Tô Đường một biểu lộ "Em hiểu chứ".
Nghe được những lời này của Lăng Lang, con người lạnh lùng tích chữ như vàng giằng co với ba, lãnh khốc vô tình với bạn gái cũ, hình tượng thiếu niên thanh xuân phát sáng, trong lòng Tô Đường lại nhiều hơn chút sắc thái, càng sinh động cụ thể thêm chút.
Nhìn Tô Đường có điều suy nghĩ, lần đầu tiên Lăng Lang thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, hết sức chăm chú nói với cô: "Chỉ cần không phản bội A Trì, cậu ấy sẽ là chỗ dựa kiên cố nhất cả đời này của em."
Tô Đường há to miệng, sau đó bối rối lắc đầu: "Em... sẽ không phản bội anh ấy."
Lăng Lang nghe được câu nói này từ Tô Đường, nét mặt vẫn nghiêm túc như cũ, như nghĩ đến cái gì, anh ta hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh miệt: "Trên thế giới này, không bao giờ thiếu mê hoặc, khi mê hoặc đủ lớn, nhân tính, không chịu nổi khảo nghiệm." Nói xong câu này, Lăng Lang nhìn chằm chằm Tô Đường, ném ra một câu sét đánh: "Em không phải là lão tứ đầu tiên."
Bên trong câu nói sau cùng của Lăng Lang tiết lộ rất nhiều tin tức ra ngoài.
Nhiều đến, nhất thời Tô Đường chưa kịp phản ứng.
Không đợi Tô Đường hiểu được, Lăng Lang đã trở về bộ dáng cà lơ phất phơ mọi chuyện không để trong lòng trước đó: "Dù sao em cứ an tâm làm Tứ muội của chúng ta, mặc kệ có chuyện gì, em chỉ cần nhớ kỹ trên em còn có ba anh bảo kê. Coi như Nhị ca anh chống không nổi, thì còn có Đại ca Khương Trì!"
Môi Tô Đường mím chặt rốt cục buông ra, cô lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: "Được."
Tiết Anh văn nhanh kết thúc, chủ nhiệm lớp đã đến cửa lớp học, vẫy tay vào phòng: "Tô Đường, Khương Trì, Phó Tiểu Nhã đến phòng làm việc của tôi một chút."
Ánh mắt cả lớp lập tức hướng về bon họ.
Tất cả mọi người biết, nhất định chủ nhiệm lớp vì chuyện hôm qua họ đánh nhau nên gọi họ tới phòng làm việc.
Trên đường Tô Đường đi đến tới phòng làm việc trong lòng có chút tâm thần bất định.
Vào văn phòng, chủ nhiệm lớp nói với họ: "Chuyện đã xảy ra tôi đã nghe Trầm Phong nói, chuyện này, nguyên nhân gây ra chỉ là Tô Đường không cẩn thận, nhưng phản ứng của Phó Tiểu Nhã có chút quá kích. Nhưng sau đó Tô Đường đã, khụ khụ, cho nên, giữa các em đã thanh toán xong rồi. Tất cả mọi người là bạn cùng lớp, nói gần, còn phải học chung một năm, nói xa, có lẽ sau này các em còn có thể ở học chung lâu hơn nữa. Hiện tại tôi ở chỗ này làm chứng, các em hãy bắt tay giảng hòa?"
Chủ nhiệm lớp nói xong, tất cả mọi người không có phản ứng, giống như không nghe lời nói chủ nhiệm lớp.
Phó Tiểu Nhã quật cường lắc đầu, không thèm nhìn Tô Đường và Khương Trì.
Gương mặt Khương Trì lạnh lùng, nét mặt hờ hững.
Tay phải Tô Đường bị tay Khương Trì vững vàng nắm lấy, hẳn là cô đoán được dụng ý của Khương Trì.
Có lẽ trước kia, chủ nhiệm lớp đều nói như vậy, cô thật sự sẽ chủ động đưa tay giảng hòa.
Nhưng hiện tại, cô sẽ không.
Cô có thể mềm, nhưng cô tuyệt đối không thể kéo chân sau của Khương Trì.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy ba người trước mắt ai cũng không chịu nhường trước một bước, nhất thời có chút đau đầu, Khương Trì có chút tên tuổi toàn trường đều biết đến, Phó Tiểu Nhã là học sinh của ông, ông biết nữ sinh này cũng rất có cá tính, hôm nay để ông cảm thấy ngoài ý muốn duy nhất chính là, Tô Đường nhìn qua tính cách tốt nhất lần này thế mà không nhường bước trước.
Là chủ nhiệm lớp ưu tú toàn trường, coi như Trầm Căn phê bình người cũng hầu như nắm lấy tiêu chuẩn, tuyệt sẽ không nghiêm khắc với học sinh quá, mà khai thác phương thức dẫn dắt bạn bè. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ: "Tóm lại, giữa bạn học chung lớp phải thân thiết lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau, chuyện này cứ như vậy đi qua, hi vọng sau này các em có thể ở chung tốt hơn."
Nói xong câu nói sau, chủ nhiệm lớp cho ba người bọn họ về.
Phó Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu nhanh chóng đi trước.
Hai người Tô Đường và Khương Trì chậm rãi đi phía sau.
Tô Đường ngồi xuống chỗ ngồi của mình, ủy viên tuyên truyền trong lớp liền đến tìm cô. Ủy viên tuyên truyền là một nữ sinh mặt búp bê, cô ấy cầm trong tay một tờ danh sách thứ tự học sinh, sau đó nói với Tô Đường: "Tô Đường, báo bảng phía sau lớp mỗi lần đều thay phiên theo cthứ tự, lần này đúng lúc đến phiên ba người là cậu, Viên Thính và Dương Khang, sau khi tan học các cậu có thể thương lượng phân công cụ thể một chút, sau đó trong hai ngày mau chóng hoàn thành báo bảng."
Địch Lộ ngồi phía trước, lúc này cũng đã nghe được lời của ủy viên tuyên truyền, cô nhịn không được xoay đầu lại, hỏi ủy viên tuyên truyền: "Sao thời gian gấp như thế, trước kia không phải chí ít có ba bốn ngày sao?"
Ủy viên tuyên truyền cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: "Cậu quên rồi sao, hai ngày nữa là lễ khai giảng chính thức, đến lúc đó sẽ có lãnh đạo trường đến mỗi lớp kiểm tra tình hình vệ sinh, chắc chắn trước đó báo bảng phải hoàn thành."
Lúc này Địch Lộ mới nhớ tới hai ngày nữa là lễ khai giảng. Lễ khai giảng thoáng qua một cái, nhóm bọn họ, chân chính là học sinh lớp 12.
Ủy viên tuyên truyền nói với Tô Đường: "Hai ngày này mọi người vất vả rồi."
Tô Đường nhẹ giọng trả lời một câu: "Được."
Lúc nghỉ giữa khóa, Tô Đường, Viên Thính và Dương Khang xác định phân công cụ thể, cô phụ trách vẽ tranh, mà hai người bọn họ phụ trách viết chữ. Cấu trúc tổng thể bọn họ lựa tương đối đơn giản, tiến độ đuổi đến nên sẽ càng nhanh thêm.
Mặc dù thời gian có chút gấp, nhưng Tô Đường cũng không định tùy tiện qua loa. Cô làm việc luôn nghiêm túc, báo bảng lần này tất nhiên cũng như thế.
Báo bảng xem như cô biểu diễn chính thức lần đầu tiên ở lớp học. Cho nên Tô Đường muốn làm tốt nhất.
Trên báo bảng lần này chỗ cần vẽ rất nhiều, Tô Đường nghĩ đến còn một ngày là đến lễ khai giảng rồi, thời gian có chút gấp gáp, cho nên trong thời gian nghỉ giữa khóa ngoại trừ cần thiết đi WC, thời gian còn lại Tô Đường đều nắm chặt mỗi phút mỗi giây để hoàn thành nhiệm vụ mình cần làm.
Cố gắng đuổi theo, lúc kết thúc ngày, nhiệm vụ của Tô Đường đã hoàn thành hai phần ba. Mà Viên Thính và Dương Khang cũng không chậm, hoàn thành một nửa.
Còn có một phần ba, thời gian ngày mai ắt hẳn đủ.
Nghĩ như vậy, sau khi tan học Tô Đường không chiếm dụng nhiều thời gian, để xuống về nhà cùng Khương Trì.
Nhưng hôm sau cô vào lớp, lại phát hiện bản vẽ của mình, toàn bộ đều biến mất!
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
38 chương
54 chương
98 chương