Nơi em là lối anh về
Chương 16
Tư Sùng Chí khống chế lại cảm xúc, nhẹ nói với Cố Vi: “Phòng bên cạnh cũng không tệ, có muốn xem qua không?”
Thanh âm nhẹ nhàng đến mị hoặc, Cố Vi như bị thôi miên, gật gật đầu.
Hai người bỏ lại cô gái đang lăn lộn trên giường kia, đến cửa phòng thứ hai, Tư Sùng Chí bước lên mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, là cả thế giới màu tím dần bày ra trước mắt Cố Vi.
Tím từ giường lớn tủ quần áo lớn,tím đến bàn trang điểm nhỏ cho đến từng vật dụng trong phòng, làm nên một thế giới màu tím, người tinh mắt có thể nhận ra ngay, đây là căn phòng được bày trí dụng tâm nhất,
Lan Khả Nhi ở cách vách rồi, vậy căn phòng này là chuẩn bị cho ai?
“Đẹp không?” Giọng nam bên cạnh đang hỏi thăm ý cô.
Cố Vi gật gật đầu, tiến bước vào trong, cô vừa nhìn đã thích căn phòng này, nên càng muốn nhòn kỹ hơn, căn phòng này đẹp như trong tưởng tượng của cô. Khiến cô bị say mê cuốn lấy.
Cửa sổ sát đấy, rèm cửa cư nhiên còn phân làm hai tầng, một tầng tím đậm che nắng, một tầng còn lại mỏng nhẹ, chất liệu vô cùng tốt, không khác gì màn muỗi là mấy, nhưng chắc chắn là xịn hơn hẳn, Cố Vi không biết cái này gọi chính xác là gì, chỉ cảm thấy sờ lên rất thoải mái.
Tư Sùng Chí nhẹ nhàng bước đến bên cô, nhấc tay phải lên, cúi đầu nhìn góc nghiêng của cô, hỏi: “Có muốn xem bên ngoài không?”
Cố Vi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện tay anh cách mặt mình rất gần, chỉ thêm chút nữa thôi, là sẽ chạm phải ngay, khoảng cách gần như vậy, cư nhiên có thể ngửi thấy cả hương xà phòng tắm anh đang dùng, thực tươi mát.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy bên tai nóng lên, hơn nữa còn lan tới hai má, tim đạp nhanh không cách nào khống chế.
Tư Sùng Chí thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong lòng như có muôn hoa đua nở, thật muốn hôn một cái.
Anh hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, không khỏi bị cuốn hút, tay vẫn trực tiếp đẩy cửa sổ ra. Cửa mở, Cố Vi mới phát hiện đây không chỉ là cửa sổ, mà là cửa ban công. Bên ngoài không khác gì chốn thần tiên.
Dưới cách cửa là một chuỗi chuông gió hồ điệp màu tím, cửa đẩy ra phía sau, không khí tỏa ra khiến chuông gió nhẹ kêu đinh đang, thực êm tai.
Ban công này rất rộng, gần bằng một căn phòng, cho nên bam nãy ở bên trong cô mới không nhận ra. Chính giữa ban công còn có một cây nho màu trắng. Vì vừa mới trồng nên thân cây chưa bò lên góa, mà bên cạnh cây, còn có một cái xích đu, vô cùng đẹp.
Cố Vi ngước mắt nhìn Tư Sùng Chí: “Em có thể ngồi một chút không?”
Tư Sùng Chí đưa tay ra, cười hỏi: “Có cần anh giúp không?”
Cố Vi lớn như vậy rồi, chưa từng ngồi xích đu, cho nên lúc ngồi xuống vô cùng cần thận, kết quả xích đu vẫn không ngừng nghiêng qua nghiêng lại như muốn cô ngã xuống, dọa cô một hồi.
Tư Sùng Chí đứng bên cạnh, cũng bị dọa sợ, vội vã đưa tay giữ chặt xích đu.
Cố Vi cảm thấy có chút xấu hổ, muốn đứng dậy, lại bị Tư Sùng Chí ngăn lại: “Em ngồi vững đi, anh đẩy cho, đảm bảo không ngã đâu.”
Cố Vi do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tư Sùng Chí nhẹ đẩy, Cố Vi lúc này mới cảm nhận được sự thích thú khi ngồi xích đu.
Ngắm nhìn góc nghiêng của giai nhân, Tư Sùng Chí thầm nghĩ lại, vậy mà đã là một đời xa xôi, lúc đó Cố Vi đã bệnh rồi. Có một lần đưa cô đến viện khám, lúc đi qua đình viện liền nhìn thấy đám nhỏ đang chơi xích đu, hai người nghỉ chân nhìn một hồi, đều cảm khái, nhưng Cố Vi rất nhanh đã đỏ mắt, giục anh rời đi.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư cô.
Hai người yêu nhau, nhưng không cách nào sinh ra kết tinh từ tình yêu của cả hai, đây cũng là chuyện khiến mà hai người họ trăn trở cả đời.
Lúc này đây, nhìn người vợ còn đang độ tuổi thanh xuân tràn trề, Tư Sùng Chí không khỏi thề trong lòng, kiếp này, hai người nhất định phải sinh được mười tám đứa nhỏ mới thôi.
“Tư tiên sinh, đây là nữ chủ nhân của căn phòng sao?” Cố Vi ngồi trên xích đu, nhìn vào hết thảy đồ vật bên trong căn phòng, không nhịn được hỏi.
Tư Sùng Chí không nghe rõ nội dung câu hỏi, chỉ bị cách xưng hô của Cố Vi làm cho buồn bực.
“Nếu em đã là bạn của Khả Nhi thì cứ gọi một tiếng anh là được.”
Cố Vi mím mím môi, cảm thấy gọi anh có vẻ thân mật quá, cô thật sự gọi không ra, nhưng cũng không phản kháng.
Biết cô ngại, Tư Sùng Chí cũng không truy xét vấn đề xưng hô nữa, mà trả lời câu hỏi ban nãy.
“Đây là phòng cho khách, nếu em muốn, cũng có thể đến ở.”
Vô duyên vô cớ chạy đến nhà người ta ở, Cố Vi đương nhiên sẽ không, chỉ là cảm thấy, một căn phòng khách cũng làm ra thế này, quá long trọng rồi.
Qua một lúc sau, Lan Khả Nhi hưng phấn xong chạy đi tìm bọn họ, vừa thấy xích đu, lại hét lên một trận chói tai. Cố Vi vội nhường cho cô, tuy chỗ này có thể ngồi cả hai, nhưng nhìn bộ dáng Khả Nhi, chính là kiểu tìm kiếm kích thích, cô không dám ngồi cùng.
Quả nhiên, sau khi Khả Nhi vừa ngồi lên đã cho xích đu bay lên trời, Tư Sùng Chí cũng buông tay ra, để cô tự sinh tự diệt.
“Anh, chúng ta còn chưa xem tầng ba mà.” Lan Khả Nhi vừa đu vừa nói.
Chỉ nghe tiếng đáp: “Lầu ba là phòng riêng của anh, em cũng không được phép lên.”
....
Tư Sùng Chí và Lan Khả Nhi vốn muốn mời Cố Vi ở lại ăn cơm tối nhưng bị từ chối. Với tính cách của cô, có thể tham quan nhà người khác lâu như vậy đã là chuyện không ngờ đến rồi.
Nhưng chuyện cô vì đưa Lan Khả Nhi đến đây mà hư xe, Tư Sùng Chí quả quyết láo xe ra: “Em để xe đạp lại đây đã, anh cho người sửa xong sẽ mang trả.”
Cố Vi kỳ thực muốn dắt xe về, tìm một tiệm sửa xe sửa cho xong, nhưng nhìn vẻ nhiệt tình của hai anh em họ, cư nhiên giấu xe đạp của cô đi. Hết cách, Cố Vi đành đồng ý để Tư Sùng Chí đưa mình về, kỳ thực, cô cũng có chút tò mò với chiếc Limousine trước mắt, thử ngồi xem sao.
Bởi vì không miệt mài truy đuổi đến cùng nội tâm của bản thân, nên cô không hề phát hện, một người trước nay luôn duy trì khoảng cách với người lạ như mình, đã quá nhiệt tình với Tư Sùng Chí rồi.
“Tiểu Vi, ngày mai chúng ta đi leo núi có được không? Đem theo ít đồ ăn vặt nữa, dã ngoại luôn.” Không hổ là người thành phố, ngay cả cách chơi của Lan Khả Nhi cũng thời thượng hơn người.
“Để xem mai thế nào đã.” Khó lắm mới có ngày cuối tuần, Cố Vi muốn ở nhà cùng mẹ hơn.
“Vậy được.” Lan Khả Nhi thất vọng mím môi.
Nhẹ nhàng từ chối Khả Nhi xong, Cố Vi ngồi xe Tư Sùng Chí về nhà. Diệp Huệ thấy Cố Vi xuống từ xe Limousine không khỏi trợn tròn hai mắt, tò mò chạy ra tận cửa: “Tiểu Vi, xe này là thế nào?”
Tư Sùng Chí xuống xe, gật đầu chào Diệp Huê: “Chào cô.”
Diệp Huệ đương nhiên nhớ rất rõ Tư Sùng Chí, không khỏi vui mừng, vội vàng nói: “Vào đây vào đây, mau ngồi đã.”
Tư Sùng Chí rất lễ phép từ chối, lại ra xe mang quà vào, đưa cho Diệp Huê: “Khả Nhi nghịch ngợm, làm phiền hai người nhiều rồi, thật ngại quá, đây là chút tâm ý của cháu, mong cô nhận cho.”
Diệp Huệ bị vẻ nho nhã khách sáo này làm ngây người, nhất thời không để ý, đưa tay nhận lấy, Tư Sùng Chí đưa quà xong, lập tức tạm biệt rời đi.
Nhìn chiếc xe sang trọng từ từ rời đi, Diệp Huệ cảm khái: “Nhà Khả Nhi giàu thật đấy, loại xe này trên đường còn chưa thấy có ai chạy, đẹp gì đâu.”
Cố Vi đứng bên cạnh mẹ, thấy quà trên tay bà, nói: “Mẹ, mẹ nhận quà còn chưa cảm ơn kìa.”
“Quà á?” Diệp Huệ cúi đầu nhìn chiếc hộp tinh xảo trên tay mình, mới nói lớn: “Ai da, cái con nhóc này, sao không nhắc mẹ, ai da, sao lúc nãy mẹ lại cầm thế nhỉ?”
Cố Vi mím môi trộm cười, xoay người vào tiệm, Diệp Huệ cầm hộp quà mà như cầm phải lửa: “Nhất định phải trả lại cho người ta mới được.:”
“Nhận cũng đã nhận rồi.” Cố Vi nói.
Diệp Huệ chau mày: “Sao lúc nãy mẹ lại hồ đồ nhận lấy nhỉ?”
Bà vừa ngồi vừa truy cứu chuyện hồi nãy, Cố Vi đã mở hộp ra, thấy bên trong là mấy gói trà được gói gém tinh xảo. Thành phố C này nếu tặng quà, thường xuyên tặng trà, vì người ở thành phố này xưa nay rất thích uống trà. Tư Sùng Chí xem như cũng là xuất gia tùy tục.
“Cái con nhỏ này, sao lại bóc ra rồi.”
.....
Sáng sớm hôm sau, Cố Vi đã xuống lầu mở tiệm cùng mẹ, việc buôn bán quả nhiên thuận lợi như lời Diệp Huệ, khách hàng buổi sáng đông vô cùng, đối người này đáo người kia, quả thật bận đến choáng váng đầu óc.
Bận rộn đến thế này mà Diệp Huệ vẫn có thể làm đâu vào đấy, lại luôn vui vẻ, quả là người có bản lĩnh.
Cố Vi đứng bên nhìn mẹ nói chuyện với khách, trên khuôn mặt luôn thủy chung mỉm mười, lần này mới thực sự yên tâm.
Tuy rằng sau khi kết hôn Diệp Huệ thường ỷ lại chồng, nhưng bản chất bà vốn là người lạc quan kiên cường, cho nên mới có thể đẩy lùi được bóng ma ly hôn sau một thời gian ngắn như thế.
Tuy thời gian này bận tối mặt, nhưng Cố Vi lại hầu như chẳng giúp được gì nhiều, chỉ có thể lâu lâu phụ cái này cái kia.
9 giờ hơn, Cố Vi ngồi ngoài cửa tiệm, nhìn thấy Lan Khả Nhi, còn có cả Tư Sùng Chí.
Sao bọn họ lại đến đấy.
Chỉ thấy hai người họ đều mang áo quần thể thao, mỗi người một chiếc xe đạp, còn khoác cả ba lô trên vai.
Lan Khả Nhi đạp loại xe leo núi kiểu mới, mà Tư Sùng Chí lại chỉ chọn một chiếc xe đời cũ bình thường.
Cố Vi buông y phục trên tay xuống, ra cửa đón hai người họ.
“Tiểu Vi, chúng ta đi leo núi đi, đồ đạc chuẩn bị xong cả rồi.”
Con nhỏ này, hôm qua đã khéo léo từ chối rồi, không ngờ nghe không hiểu, hôm nay vẫn qua đây tìm.
Cố Vi quay đầu nhìn cửa tiệm, nói: “Hôm nay bận việc của tiệm đã.”
Khả Nhi thất vọng mím mím môi: “Tớ từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị hết mấy món ngon.”
Lúc này Diệp Huệ mới nhìn thấy bọn họ, để khách đợi, còn mình thì tiến đến chòn hỏi, bà còn để tâm chuyện quà cáp hôm qua, giờ không cách nào trả lại người ta, chỉ có thể đến nói mấy lời cảm ơn.
Khả Nhi vội nhân cơ hội hùa vào: “Dì ơi, tụi con muốn đi leo nũi dã ngoại với Tiểu Vi.”
Diệp Huệ vui vẻ: “Vậy cứ đi thôi, chẳng mấy khi có cuối tuần, phải đi chơi thật vui đấy nhé.”
“Nhưng cậu ấy cứ lo dì một mình bận.”
“Ngốc này, lúc nó không có nhà, dì một mình cũng làm được hết thôi.” Diệp Huệ lại nói: “Nếu đã là dã ngoại, vậy dì làm thêm cho mấy đứa vài món?”
“Không cần đầu ạ, tụi con đem nhiều đồ lắm rồi.” Lan Khả Nhi cười vui vẻ chỉ chỉ ba lô, quả nhiên chất đống.
Cố Vi đành nói: “Mình không có xe đạp.”
Lan Khả Nhi cười càng xán lạn hơn: “Xe của anh tớ có thể chở người, để anh ấy chở cậu là được!”
“.....”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
53 chương
136 chương
99 chương
501 chương
61 chương
17 chương