Nơi em là lối anh về
Chương 12
Trong khoảng thời gian ngắn thường xuyên di chuyển nên khá là mệt. Dù là tính làm bằng sắt thì cũng cảm thấy mệt. Tư Sùng Chí xuống máy bay, ngồi xe được Kỳ Đông đón sẵn, vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Kỳ Đông liếc nhìn gương chiếu hậu, cười nói: “Tư tổng không nghỉ ngơi trên máy bay sao?
Tư Sùng Chí nhíu mày, đưa tay phải xoa huyệt thái dương, không vui nói: “Có một đứa bé làm phiền”.
Kỳ Đông nhướng mày, nói sang chuyện khác: “Đến công ty hay về nhà trước ạ?”
Nghĩ đến việc khi về nhà lại phải cùng với mẹ mình liều mạng tranh cãi, Tư Sùng Chí lại xoa xoa thái dương: “Đến công ty trước đi”.
Anh đã sớm dọn ra khỏi nhà, ngoại trừ chủ nhật có về nhà thì ngày thường rất hiếm khi về nhà.
Bố anh thì không quan tâm chuyện gì, mẹ thì lại quá cường thế, ngoại trừ có danh một gia đình danh tiếng, thế nhưng căn bản không có tình thương gia đình.
Tư Sùng Chí dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện đó là thói quen khi ở Bắc Kinh, không thể thả lỏng tinh thần, việc của công ty, mẹ, không có việc nào mà anh không lo. Ngược lại, đi xa ngàn dặm đến một trấn nhỏ, mỗi một chuyến đi lại làm anh thả lỏng tất cả, không phải lo nghĩ gì. Chủ yếu là nơi đó có người mà anh thương yêu nhất.
Cảm giác như vậy Tư Sùng Chí cũng không cảm thấy lạ. Bởi vì lòng hướng về đâu, nơi đó chính là nhà, cũng chỉ có ở nhà của mình, ở bên người mình thương yêu nhất mới có thể hưởng thụ sự thư sướng nhẹ nhàng.
Kỳ thật tâm lý của anh rất giống với những ông lão 60 tuổi, càng lớn tuổi, thấy nhiều chuyện nên cũng cảm thấy lãnh đạm hơn.
Anh cũng đã từng nghĩ từ bỏ sự nghiệp, đem tiền gửi ngân hàng, đến nơi Cố Vi sống, tìm một căn phòng, sau đó chờ cô tốt nghiệp, hai người sống một cuộc sống gia đình bình thường. Nghĩ tới đó, anh không nhịn được mà cười.
Nhưng anh cũng biết, với tính cách của Cố Vi, cô chắc chắn sẽ không chịu, không chịu ở cái thị trấn nhỏ ngốc nghếch này cả đời.
Người anh yêu còn rất trẻ, cần rất nhiều thời gian trưởng thành, anh cũng không thể quá hoang phí thời gian, anh muốn tạo cho cô một mảng trời, để cô tự do bay lượn, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, để cô không phải lo lắng gì mà thực hiện ước muốn của mình.
Vậy cho nên, vẫn phải đi làm thôi, đối mặt với những gì cần phải đối mặt, từ từ đi lên. Dù sao anh cũng còn nhiều thời gian, 28 tuổi, đối với người khác, đó là tuổi lập gia đình, chăm lo sự nghiệp, nhưng đối với suy nghĩ của một người 60 tuổi như anh thì thực sự còn quá trẻ.
Vóc dáng, dáng người của người anh yêu khi còn trẻ tạo cho anh một cảm giác mãnh liệt nhiệt huyết sôi trào.
Anh cũng thường xuyên cảm nhận được cảm giác xúc động đó, đây là khi còn trẻ, không phải sự thành thạo, trưởng thành như trước kia, cảm giác không cần quá tốt.
Nhắm mắt một hồi, không thể ngủ được, anh quyết định cùng Kỳ Đông bàn chuyện công ty: “Chuyện hợp tác cùng công ty bên Mỹ tiến triển thế nào rồi?”
“Giá cả không thể thống nhất. Bọn họ đòi giá quá cao”.
“Thật là thiển cận”. Tư Sùng Chí không hài lòng với nhân viên của mình “Bọn họ đòi tiền thì thêm tiền vào, có kỹ thuật, còn sợ không kiếm lại được tiền sao?”
Thời đại điện tử, khoa học kĩ thuật, khi vừa bắt đầu, máy tính, internet ở trong nước cũng chưa phát triển. Thế nhưng đã trải qua một kiếp nên Tư Sùng Chí biết ngành này để rất nhanh chóng phát triển, anh tự nhiên muốn trở thành người đầu tiên trong ngành này.
Anh không những biết trước tương lai, còn có tài chính hùng hậu, có những điều kiện như vậy, sợ gì không thành công? Nhưng nhân viên của anh lại... anh tất nhiên phải giáo huấn.
“Tôi biết suy nghĩ của ngài, thế nhưng hôm qua tại hội đồng quản trị có mấy người ra mặt can thiệp đàm phán lần này, bọn họ cảm thấy lần làm ăn này không có lời... Lại đưa lão chủ tịch ra, nếu chúng ta tự ý hành động, sẽ đưa cho lão chủ tịch xử lý”
“Buồn cười, chẳng lẽ bọn họ vẫn nghĩ công ty này vẫn là do lão chủ tịch quyết định?”
Tư Sùng Chí tiếp quản tập đoàn hơn hai năm, tuy rằng có được nhiều thành tựu, nhưng vẫn có một ít nhân viên cũ, cả ngày làm theo ý của mẹ anh.
Làm cho con trai như anh không thể tìm ra điểm gì tốt ở mẹ mình, không hiểu sao những người đó lại cố chấp như vậy.
Anh cũng không vội mà xử lý những người này, vẫn theo quyết sách mà làm, bọn họ báo cáo lên mẹ anh thì anh cũng kệ. Dù có bị nói thì anh cũng không thay đổi.
Mẹ anh lợi hại, nhưng có thể lợi hại bằng người biết trước tương lai như anh sao? Bà nhìn xa trông rộng, hiểu thấu cuộc đời, nhưng anh lại biết trước mọi việc, ai thắng ai thua đã rõ.
Nhưng chỉ anh biết điều này, những người khác lại không biết. Cái này làm cho anh hứng thú với việc đánh thẳng vào mặt người khác, để chứng minh cho họ thấy.
Nhìn cái đám đó nhảy nhót lung tung phản đối quyết định của anh, sau đó lại bởi vì anh thành công mà á khẩu không biết nói gì. Vả mặt công khai như vậy đã trở thành hình thức giải trí của anh rồi.
Biết làm sao, không thể ở bên cạnh người mình yêu, cũng chỉ có thể giải trí bằng cách đó, bằng không sống qua ngày thật quá gian nan đi!
“Về công ty sau đó mở hội nghị cấp cao”. Tư Sùng Chí thất thần mà nói với Kỳ Đông, sau đó còn nói thêm: “Từ sau tôi sẽ đến thị trấn C nhiều hơn, cậu đi thu xếp người dọn lại biệt thự đó đi.”
Lúc xây ký túc xá, Tư Sùng Chí cũng mua một miếng đất ở cạnh đó, xây một biệt thự, chỉ là sau khi xây xong vẫn luôn để không. Hiện giờ Cố Vi tới đó học, anh lúc này mới nhớ tới căn nhà này.
“Tôi đã biết, vậy sửa chữa sao?” ông chủ nói một câu, công nhân chạy gãy chân, Kỳ Đông đã quen với việc này.
“Sửa sang lại phía trước là được, chuẩn bị mấy gian phòng”.
Trong khi hai người còn đang nói chuyện, xe đã tới công ty.
Tư Sùng Chí về đến công ty chuyện thứ nhất đó là mở hội nghị cấp cao của ban quản trị, anh thật muốn xem mấy lão già đó muốn làm chuyện gì?
Làm một người lãnh đạo thế hệ mới của công ty, trừ bỏ một số người bảo thủ, ở tập đoàn Tư Sùng Chí được rất nhiều người ủng hộ.
Chủ yếu là anh đủ soái ca, trẻ tuổi, có tiền, được rất nhiều chị em ngày đêm mong nhớ. Tuy rằng rất nhiều nữ công nhân mong nhớ, thế nhưng anh không thấy ai vừa mắt.
Làm theo ý mình, không coi ai ra gì, dường như trở thành biệt danh của Tư Sùng Chí, nhưng càng như thế lại càng có nhiều người có ý xấu đối với anh, Tư Sùng Chí có chút bất sắc dĩ. Điểm tốt của anh các cô gái đó để ở đâu vậy?
Kiếp trước, có lẽ anh còn để ý đôi chút, nhưng kiếp này, anh chỉ có thể thuộc về vợ của anh thôi. Đối với những cô gái khác, anh không bao giờ có ý nghĩ.
Đáng tiếc, anh thủ thân như ngọc, vợ của anh cũng có biết đâu.
“Tư tổng”
“Tư tổng”
“...”
Một đường đi đến phòng họp, mọi người đều cúi chào anh, Tư Sùng Chí chỉ xua tay, bảo mọi người không cần để ý rồi đi đến phòng họp, đến bàn chính giữa. Cũng không ngồi xuống luôn, mà đứng thẳng nhìn qua mọi người một lượt, tay đút túi quần nói: “Về hợp đồng với công ty bên Mỹ, nghe nói có người không đồng ý, nói lại lần nữa tôi nghe một chút đi”
Giọng nói rất đều, không gợn sóng, làm người ta cảm giác vô cùng yên lặng. Nhưng đây là yên lặng trước cơn bão.
Khí thế của anh vô hình nhưng lại rất mạnh, làm những người đang ngồi có chút kinh hoàng. Lúc Tư Sùng Chí không có mặt thì kiếm cớ gây sự, lúc này thì sợ tới mức không dám nói gì.
Thấy không ai nói gì, Tư Sùng Chí hừ lạnh một tiếng, trực tiếp gọi tên nói: “Lão Tần, ông nói tình hình lúc đó đi”
Lão Tần mà người đầu tiên phản đối , cho dù anh ra quyết định gì, lão là người đầu tiên phản đối, cũng coi như là một lão già tương đối có cá tính.
“...”
....
Hội nghị kéo dài đến lúc chạng vạng, đi ra khỏi phòng họp nhiều người cảm thấy rất đói, nhưng vừa rồi ở trong phòng họp, dưới áp lực của Tư Sùng Chí, mọi người đều quên mất điều đó, không ai cảm thấy đói bụng.
Tư Sùng Chí vốn định sau khi rời công ty sẽ về chỗ mình ở, nhưng trước khi đi lại nhận được điện thoại từ mẹ mình khiến cho anh phải về mà một chuyến.
Bởi vì lúc trước Kỳ Đông đã nói qua với anh, Tư Sùng Chí cũng có thể đoán ra bà gọi điện thoại cho anh vì chuyện gì.
Tư Sùng Chí cũng không nhớ nổi vị hôn thê trước đó của mình như thế nào, nhưng xem chừng vẫn phải đến đó một chuyến xem hai người bày trò gì.
Bắc Kinh hiện giờ vẫn chưa bị kẹt xe, đi lại thật là thoải mái, rất nhanh anh đã tới nơi.
Vừa đi vào cửa đã nghe thấy những tiếng cười, nghe được âm thanh đó, xem ra mẹ anh tìm cho anh không ít người.
Quả nhiên, sau khi hắn đi vào, nhìn một phòng oanh oanh yến yến, anh cũng bị dọa sợ.
Mẹ anh muốn làm gì đây? Tuyển phi tử cho anh chắc?
Chân Tư Sùng Chí vừa bước vào, ánh mắt mấy người đẹp liền nhìn anh. Nếu chỉ vậy thì không sao, đây còn nhìn anh chằm chằm. Anh cảm giác như mình sắp bị bán đi.
Nhìn thấy mẹ đứng sau đó, Tư Sùng Chí hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy?”
Một người khoảng hơn 50 tuổi, bà liếc nhìn Tư Sùng Chí “Không có gì, chỉ là một vài người quen, nếu con rảnh có thể tiếp khách một chút”
Tổ chức bữa tiệc cho anh chọn vợ, ngoại trừ mẹ anh ra chắc không còn ai.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
88 chương
11 chương
47 chương
390 chương
77 chương