- Mẹ, chị hai! Sao hôm nay hai người thức sớm vậy? Hỷ Trân hít hít mũi: - Cha! Con nghe được mùi gì rất thơm nữa. Cô ào đến bên bếp, thì bị Hữu trân chặn lại: - Nè, nè! Không được đến gần. - Sao vậy? Em đang đói bụng mà. Mẹ Ơi! Điểm tâm sáng là món gì vậy? Hữu Trân kéo tay em gái: - Không phải là chuyện của em. - Lạ chưa! - Em coi em kìa, lôi thôi quá đi. Quần áo, tóc tai... Hỷ Trân! Em gọn gàng một chút đi. Con gái lớn rồi... Sáng thì ngủ cho đến mặt tời mọc mới dậy, như thế thì còn làm ăn gì được. - Chị hai có nói quá không vậy? Hôm nay là ngày nghỉ, với lại tối qua em thức gần tới sáng, nên dậy hơi muộn một tí. Có vậy mà chị cũng la lên. Đừng khó chịu như thế chứ. Hữu Trân đẩy vai em gái: - Thôi, đừng nói nhiều nữa. Em mau lên phòng thay đồ khác cho lịch sự một chút đi. Hỷ Trân quay một vòng: - Như vậy là quá ư lịch sự rồi, còn gì nữa. Thường ngày ở nhà, em cũng mặc như thế. Gò bó như chị, không được thoải mái lắm đâu. Đến giờ, bà Bích Dung lên tiếng: - Chị hai con nói thì nghe. Mọi ngày khác, hôm nay khác. Hôm nay, nhà ta có khách đấy. - Khách thì đâu có gì quan trọng. Không phải ngày nào nhà mình cũng có khách sao? Con không ra phía trước là được rồi. - Hỷ Trân! Đừng có cãi. Vị khách hôm nay là anh rể tương lai của con đó. - Hèn gì... Hỷ Trân nhìn mẹ và chị: - Hai người thức sớm và lăng xăng mọi chuyện. Mở mắt ra là em thấy là lạ rồi. Thường ngày, giờ này là mẹ Ở cửa hàng hoa tươi, có đâu lại đứng bếp. - Bạn trai của chị hai con lần đầu tiên đến nhà chơi, ít ra cũng phải lịch sự một chút. - Đến thăm nhà thôi mà, đâu cần phải long trọng. - Mình ăn sáng, mời luôn người ta cũng đâu có gì. Thôi, con đừng ở đó hỏi qua hỏi lại nữa. Mau thay đồ rồi xuống phụ mẹ. Hỷ Trân xụ mặt: - Dạ. Đi được vài bước, như chợt nhớ ra. Hỷ Trân quay lại: - Chị hai! - Gì nữa đây? - Em có chuyện này muốn hỏi chị. - Chị đang nghe. Hỷ Trân ngập ngừng: - Chị có thể ra phía trước với em, được không? - Quan trọng lắm à? - Cũng không quan trọng lắm. Nhìn khuôn mặt trang nghiêm của Hỷ Trân, Hữu Trân gật đầu: - Thôi được, nhưng đừng lâu quá nha, bạn chị cũng sắp đến rồi. - Vâng. Hai chị em ra phòng khách. Vừa ngồi xuống Hữu Trân nhắc ngay: - - Hỏi gì thì cứ hỏi đi. Hỷ Trân xoắn xoắn hai tay vào nhau: - Chị hai! Yêu một người có khổ sở lắm không? Hữu Trân mở ta mắt: - Em... đang yêu một ai đó, phải không? Hỷ Trân lắc đầu: - Không. Em có nhỏ bạn... Chị còn nhớ Thành Thục không? - Con bé có vẻ nhút nhát ấy à? - Vâng. Tình yêu như thế nào, mà em thấy nó tệ lắm. - Yêu và được yêu, đó là niềm hạnh phúc. Còn nếu bạn em tỏ ra đau khổ, thì phải xem lại tình yêu đó đặt có đúng chỗ hay không. - Nó chỉ âm thầm yêu người ta. - Sao thế? Vậy chỉ là mối tình đơn phương thôi. Trên thế gian này, nếu thật sự là một tình yêu, thì không có sự đau khổ hay mất mát nào cả. Em hãy nói với bạn em: tình yêu chỉ khi hai người hướng về nhau. À! Chàng trai mà bạn em yêu có biết được tình yêu đó không? - Chắc là không. - Vậy thì phải làm điều gì chứ. - Em nghĩ anh ấy đã có người yêu. - Như thế thì càng không nên. Hãy quên đi, nếu không tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi. Hỷ Trân thở nhẹ: - Đế em khuyên nó xem sao. Hữu Trân nghiêng đầu: - Thế còn em? - Sao ạ? - Có để trái tim mình đi hoang lần nào chưa? Hỷ Trân nhún vai: - Như lời chị nói đấy, em giống con trai thì làm gì có người thích em chứ. - Không hẳn là vậy. Em gái chị cũng xinh đẹp lắm, chỉ cần em nữ tính một chút thôi là có khối người đeo theo. Hay là vầy nhé Hỷ Trân. Chị sẽ nói với bạn chị làm mai cho em một người. Bạn anh ấy cũng có nhiều người dễ thương lắm. Hỷ Trân xua tay lia lịa: - Chị cho em xin đi. Chị làm vậy, chẳng khác nào vạch lá cho người tìm sâu, nói em gái mình đang... bị ế. Thú thật, em rất ghét việc mai mối. Từ đây về sau, đừng nhắc chuyện đó trước mặt em nữa. - Không thích thì cũng đừng phản ứng mạnh như thế chứ. - Em xin lỗi. Hữu Trân quan tâm: - Em không sao chứ? - Không sao. - Chị thấy sắc mặt em kém lắm đó. Bộ lúc này, công việc nhiều lắm hả? - Không nhiều lắm. - Lớn rồi, phải biết lo cho mình, đừng đế mẹ thêm nhiều lo lắng. - Em hiểu.