Hỷ Trân dùng hai tay xoa hai bên thái dương cho dễ chịu. Cử chỉ ấy làm Tuyết Nhi chú ý. - Hỷ Trân! Em bị bệnh à? - Không, chỉ hơi nhức đầu thôi. Tuyết Nhi cúi nhìn vào mắt Hỷ Trân: - Chết em rồi! Hôm qua không ngủ phải không? Đôi mắt thâm quầng hết trơn, xấu quá đi. Theo phản xạ tự nhiên, Hỷ Trân đưa tay sờ lên mặt: - Thật không? Em chỉ uống một vài lon bia thôi. Tuyết Nhi ngăn lại: - A ha! Không đánh mà tự khai nha. Nói mau! Tại sao đi uống bia? Mà uống bia với ai? Hỷ Trân gãi đầu: - Em chỉ đi uống một mình thôi. - Một mình? Hỷ Trân! Chị thấy em lạ quá. Hình như em không còn năng động như thường ngày nữa, khuôn mặt hốc hác xanh xao... Nè! Em đang thất tình có phải không? - Làm gì có. Chưa yêu ai làm gì biết thất tình chứ. Tuyết Nhi gục gặc: - Em nói cũng phải. Nhìn mặt em đâu giống thất tình. - Thì đó. - Nhưng... nếu không phải thát tình, thì em cũng đang buồn phiền chuyện gì đó. Sao, có thể nói cho chị nghe không? Chị nghĩ chị có thể giúp được cho em, không được nhiều cũng ít. Tuyết Nhi kéo ghế ngồi đối diện với Hỷ Trân: - Em đừng e ngại, hãy nói đi. Giờ này giám đốc và trưởng phòng chưa đến đâu. Hỷ Trân lắc đầu: - Cám ơn chị quan tâm. Thật ra em không có gì cả, chỉ là muốn đi uống bia vậy thôi. - Đơn giản thế thôi à? - Vâng. - Hơi nghi ngờ đó nghe. - Hỷ Trân nhún vai: - Chị không tin thì em cũng đành chịu. Xin lỗi chị nha, công việc em còn nhiều lắm. Đúng là một cách đuổi khách, Tuyết Nhi đứng lên: - Vậy chị không làm phiền em chứ? - Không giận chứ? - Nhìn mặt bộ giống lắm sao? Hỷ Trân mĩm cười, cô trở lại công việc của mình. Mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng và tồi tệ nếu như cô biết tự kiềm chế. Sự việc của ngày hôm qua, nhất định sẽ không bao giờ tái diễn nữa. Bị Tuấn Tường bắt gặp và còn đưa về nhà như thế đã quá xấu hổ rồi. Mai này có gặp nhau, cô không biết có đủ can đảm để đối diện không? Hy vọng anh sẽ không đem chuyện của ngày hôm qua nói với mọi người, và nhất là Thái Lâm. Từ lâu, Thái Lâm đã không ưa cô. Nếu biết được, chắc cô ta sẽ coi thường cô lắm và còn cười cô nữa. Văn Tuấn Tường! Số tui xui xẻo nên mới gặp ông mãi. Đang cặm cụi bên bản vẽ, Hỷ Trân giật mình bởi cái đập tay khá mạnh. Cô ngẩng lên có vẻ quạu quọ: - Đâu cần phải mạnh tay vậy chứ. Đình Nam hơi khựng lại: - Sao khó chị thế? Sếp muốn gặp em, thấy em quá chăm chú, nên anh mới gọi em đấy chứ. - Gọi theo kiểu anh, chắc có ngày chết người ta. Hỷ Trân đẩy ghế đứng lên, chẳng lấy một lời cám ơn, cô đi luôn vào phòng giám đốc. Đình Nam quay sang Tuyết Nhi: - Cô ấy hôm nay sao vậy? - Tôi cũng không rõ. Hình như Hỷ Trân đang gặp chuyện gì thì phải. Lúc sáng đến văn phòng, khuôn mặt không được vui. Tôi có hỏi thăm nhưng Hỷ Trân không chịu nói. Đình Nam thở ra: - Con gái thường thay đổi thất thường. Từ đây đến chiều, Hỷ Trân sẽ không có chuyện gì nữa đau. Cô tin tôi đi. - Tôi cũng hy vọng vậy. Ngồi xuống ghế đối diện, Hỷ Trân nhìn thẳng Quân Bình trong khi anh vãn chăm chú vò máy tính. Ngọ nguậy trên ghế, Hỷ Trân ngồi chờ năm phút đã trôi qua mà anh vẫn im lặng. Cuối cùng, cô đành phải lên tiếng. - Thưa giám đốc. - Cô Hỷ Trân này! Cô có biết vì sao tôi gọi cô vào đây không? - Dạ không. Quân Bình ngừng tay: - Cô là người được coi là thông minh nhất trong phòng. Thế, tại sao cô không động não? - Thưa giám đốc, dù được coi là thông minh, nhưng tôi đâu thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Ông không nói, thì tôi chỉ là một con khờ mà thôi. - Được rồi. Tôi sợ quá nhưng lý luận của cô. Tôi nghĩ lúc trước, cô nên học luật mới đúng. - Nhưng rất tiếc, tôi lại thích ngành xây dựng mới lạ. - Cô không thấy cô quá cứng cỏi sao? Con gái cứng cỏi không hay lắm đâu. - Tôi vẫn biết vậy, nhưng không còn cách nào khác. Giám đốc! Ông có thấy mình quá phí phạm thời gian không? Quân Bình nhướng mày: - Sao hả? - Đáng lý ra, tôi nên ngồi chỗ tôi để tiếp tục bản vẽ còn dở dang. Thế mà tôi phải vào đây, nhưng không nghe được gì cả. - Cô nhắc khéo tôi đấy à? - Xin lỗi, tôi không dám. - Hỷ Trân này! Lúc nãy tôi thấy cô quá căng thẳng, nên tôi mới tìm chuyện gì đó để nói cho cô khuây khoa? thôi. Nghe người ta kháo nhau là cô khó chịu, hôm nay mới được thỉnh giáo, quả không sai. Cô chẳng những khó chịu mà còn lạnh lùng nữa. Hỷ Trân nhếch môi: - Vậy ư? - Nhưng thôi, tôi không bàn cãi với cô về chuyện đó nữa ; Bây giờ tôi đi vào vấn đề chính đây. Quân Bình chìa tay: - Chúc mừng cô! Hỷ Trân ngơ ngác: - Sao cơ? Quân Bình mĩm cười: - Cô đã được Sao Bắc Cực chọn vào công trình khu du lịch mới. - Tôi? - Phải. Lúc sáng này, tôi mói nhận tin. Chính tổng giám đốc Văn Tuấn Tường đã chọn cô. Ông ta rất hài lòng về bản vẽ mà cô đã gởi đi hôm tháng trước. Có lẽ đầu tuần sau, cô sẽ sang bên Sao bắc Cực. - Nghĩ là tôi không còn làm việc ở đây nữa? - Không phải. Chỗ cô thì cô vẫn cứ ngồi, nếu Sao Bắc Cực cần đến cô, thì cô phải đi. Thời gian công trình dài lắm đó, cô hãy chuẩn bị đi. Có lúc phải ra đến tận Nha Trang hay Vịnh Hạ Long cũng nên. Cực thật, nhưng nó sẽ giúp cô tiến xa hơn trong sự nghiệp của mình. Phải hợp tác với Văn Tuấn Tường? Thời gian bao lâu còn chưa rõ? Từ lâu, cô đã nghe sự nỏi tiếng của Sao Bắc Cực. Cô còn mơ ước mình được làm việc chung với nhà kiến trúc có tầm cỡ. Thế nhưng hôm nay được chọn rồi, cô thấy không vui tí nào. Bởi vì... cô có thể tìm ra một lý do: Không thích làm việc chung với Văn Tuấn Tường. Hỷ Trân xoắn xoắn hi tay vào nhau: - Giám đốc! Tôi... tôi không đi có được không? Hay là ông thay người khác đi nhé. Quân Bình trợn mắt: - Cô nói cái gì? Người ta đã chọn rồi cô lại nói không đi. Hỷ Trân! Cô đang đùa đấy à? - Giám đốc! Trong phòng thiết kế còn bao nhiêu người, tại sao phải chọn tôi? Họ đều có trình độ như tôi thôi mà. - Có trình độ nhưng người ta lại quan trọng về năng lực. Cô có năng lực nên Sao Bắc Cực mới chọn cô. Còn bao nhiêu người mà không được, nếu đã có cơ hội thì cô đừng bỏ qua. - Tôi... - Những gì tôi biết, tôi thấy thì tôi đã nói hết rồi, còn đi hay không là do cô quyết định thôi, tôi không ép. Cô một mực từ chối cơ hội hôm nay, cô sẽ ân hận. Hỷ Trân thở dài, cô không biết phải nói sao đây? Chẳng lẽ không thích Văn Tuấn Tường, thì cũng không muốn làm việc với ông ta. Như thế thì vô lý lắm. - Giám đốc! Ông có thể cho tôi suy nghĩ được không? - Thôi được, nhưng đừng lâu quá nhé. Đầu tuần sau, người ta đã bắt tay vào việc. - Vâng. Cảm nhận được có gì không ổn ở Hỷ Trân, Quân Bình quan tâm. - Cô không có gì chứ? - Không. - Tôi nhớ lúc bắt đầu cho bản vẽ dự thi, cô sốt sắng và phấn khởi lắm mà. Còn luôn miệng nói nhất định phải làm việc chung với tổng giám đốc của Sao Bắc Cực. Thế mà hôm nay... cô thay đổi nhanh quá. Giữa cô và sao Bắc cực không có xích mích gì chứ? Hỷ Trân nhíu mày: - Giám đốc không tin tôi ư? - Tin, đương nhiên là tôi tin rồi. - Cảm ơn giám đốc. - Hỷ Trân này! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cô, nhưng cô phải có niềm tin cho chính mình. Không ai giúp mình bằng chính bản thân mình đâu. - Tôi hiểu rồi. - Cố gắng lên nha, Hỷ Trân. Hỷ Trân mĩm cười: - Mọi người đã tin tưởng tôi, làm sao tôi dám phụ lòng. - Tốt! Hỷ Trân đứng lên. - Tôi xin phép. Quân Bình nhìn theo cô nhân viên của mình, lòng có hơi lo lắng, nhưng anh tin Hỷ Trân sẽ làm được. Bởi những gì cô làm cho công ty vừa qua, anh thấy cô thừa khả năng.