Siêu thị chung cư có khu chuyên bán đồ chơi trẻ em, Lục Trình Dương cơ hồ mua hết toàn bộ những đồ chơi mà bé trai thích chơi; bởi vì quá nhiều đồ nên nhân viên siêu thị muốn giao hàng tận nơi. Lục Trình Dương trả tiền rồi dắt Tô Tiểu Tông đi ra khỏi siêu thị. Tô Tiểu Tông đang mải ăn kem, ra sức nện đôi chân ngắn ngủn nhằm đuổi kịp đôi chân dài của bố, trên tay còn cầm theo một túi đồ ăn vặt. Bố đã nói, đồ ăn vặt của mình thì tự mình phải xách. Đi được một chút, Lục Trình Dương cảm thấy Tô Tiểu Tông vừa đi vừa ăn nên đi quá chậm, anh khom lưng bế con trai lên. Đột nhiên bị bế lên như vậy nên tay Tô Tiểu Tông run lên, vội vàng hô lên: “A! Kem của con…” rơi rồi. Cây kem từ trong tay Tô Tiểu Tông rơi xuống, theo áo của Lục Trình Dương trượt xuống ngực khiến cái áo màu trắng từ ngực đến eo biến thành màu xanh. Tô Tiểu Tông vô tội ngẩng đầu lên: “Bố ơi … sau khi về nhà có thể nói người ăn kem là bố không?” Lần trước cu cậu bị đau họng nên mẹ đã nói là mấy ngày nay không được ăn kem. Lục Trình Dương cúi đầu nhìn ‘bằng chứng’ trên áo sơ mi, anh nên khen con trai thông minh hay là đánh cho cu cậu một trận đây? “Không được.” Lục Trình Dương trực tiếp từ chối yêu cầu của Tô Tiểu Tông. Kem là cái gì? Nhiều năm rồi anh không hề ăn cho nên cho dù nói với Tô Tầm là anh ăn thì cô cũng không tin. Tô Tiểu Tông tiếc nuối nhìn cây kem trên mặt đất: “Bố ơi, con mới ăn có vài miếng thôi …” thì đã rơi rồi. Lục Trình Dương cũng biết trẻ con ăn nhiều kem không tốt nhưng anh vừa mới được làm bố, thấy khát vọng trong mắt Tô Tiểu Tông nên không nhịn được muốn thỏa mãn yêu cầu của con trai. Nhéo lên khuôn mặt mềm nhũn của con trai: “Lần sau sẽ mua cho con, hôm nay về nhà đã, mẹ ở nhà một mình sẽ rất buồn.” Nhưng khi bọn họ về đến nhà, Tô Tiểu Tông gọi mẹ vài tiếng cũng không được đáp lại. Đôi chăn ngắn ngủn chạy đi tìm ở lần lượt các phòng, cuối cùng vò đầu bứt tai đi ra phòng khách, buồn bã ôm đùi Lục Trình Dương: “Bố ơi, không thấy mẹ đâu …” Lục Trình Dương cầm trên tay tờ giấy ghi chú, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, đưa điện thoại cho con trai: “Gọi điện thoại cho mẹ đi.” Tô Tiểu Tông cầm lấy di động thuần thục bấm số gọi cho Tô Tầm, cái miệng nhỏ nhắn mím lại chờ đợi, điện thoại vừa được kết nối liền kêu lên: “Mẹ ơi!” Tô Tầm đang ở nhà Chu Hiểu Tình, cô biết Lục Trình Dương sẽ phớt lờ tờ giấy ghi chú kia, dịu dàng kiên nhẫn nói: “Mẹ đang ở nhà dì Hiểu Tình, tối nay con ở cùng với bố được không?” Tô Tiểu Tông rất buồn, có chút muốn khóc, tại sao bố và mẹ của bé không thể ở cùng một chỗ chứ? Cu cậu mím chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, nói không ra lời. Không nghe thấy tiếng con trai trả lời thì Tô Tầm cũng có chút đau lòng, cô cũng biết mình trốn tránh bỏ lại một mình Tô Tiểu Tông là không đúng, dù sao thì hôm nay Tô Tiểu Tông cũng mới bắt đầu chấp nhận Lục Trình Dương. “Con trai khóc.” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của Lục Trình Dương. “Bố …” Tô Tiểu Tông hít cái mũi, nghĩ đến bản thân đâu có khóc thì liền bị bố bụm lấy cái miệng rồi được bế lên ngồi trên đùi bố. Tô Tiểu Tông muốn cướp lại điện thoại, bé mới không phải là đứa nhỏ hay khóc, bố nói lung tung! Lục Trình Dương vừa tránh bàn tay của con trai vừa nói: “Anh tới đón em về, con trai nhớ em.” Tô Tầm vừa muốn nói chuyện thì liền nghe thấy Lục Trình Dương nói thêm: “Anh cũng nhớ em!” Trái tim của cô bỗng nhiên chậm nửa nhịp. Tô Tầm hít sâu một hơi mới nói: “Anh có biện pháp dụ dỗ con gọi anh là bố vậy thì anh nhất định có cách dỗ con không khóc. Trước đó chúng ta đã nói rồi, cuối tuần anh có thể dẫn con về nhà anh ở nên mấy ngày nay để con ở với anh đi, đến ngày tôi sẽ đến đón con.” Nói xong thì cúp điện thoại, Lục Trình Dương cũng không có cách nào, chỉ có thể nói với Tô Tiểu Tông: “Tối nay ở với bố được không? Mẹ có việc nên không thể về được.” Tô Tiểu Tông cúi đầu, vẫn cảm thấy buồn, bé biết bố mẹ là vì ly hôn nên mới không ở cùng một chỗ. Dáng vẻ cu cậu vò đầu bứt tai hết sức đáng thương, đúng lúc nhân viên siêu thị đưa hàng đến, Lục Trình Dương đi mở cửa, khiêng vào một cái thùng  lớn vào phòng khách. Lục Trình Dương mở thùng ra, lôi một đống đồ chơi từ trong đó ra, mắt Tô Tiểu Tông sáng rực lên, lúc này mới tươi tỉnh được một chút. Lục Trình Dương lấy hết đồ chơi ra, phòng khách to như thế lập tức bị chiếm lấy không ít không gian, anh bước qua những món đồ chơi kia đến bế Tô Tiểu Tông lên: “Vẫn chưa trả lời câu hỏi của bố, tối nay con ở cùng với bố được không?” Tô Tiểu Tông nhìn những món đồ chơi đang bày la liệt trên đất, gật đầu: “Vâng ạ.” Lục Trình Dương xoa trán, anh mua nhiều đồ chơi như vậy đích thực là muốn dỗ con trai, anh cho rằng chỉ cần Tô Tiểu Tông ở chỗ của anh thì Tô Tầm cũng sẽ không đi. Nhưng mà cô đã đi rồi, cô so với tưởng tượng của anh còn kiên quyết hơn rất nhiều, có đôi khi anh không thể không nghĩ, nếu như cô biết tất cả mọi chuyện thì còn có thể đối xử lạnh lùng với anh như vậy hay không? Tô Tiểu Tông dường như có chút sợ khi ở một mình nên giống cái đuôi nhỏ đi theo Lục Trình Dương, chỉ cần anh ra khỏi phòng khách thì cu cậu liền bỏ món đồ chơi trong tay xuống đi theo sau. Sau khi tắm cho Tô Tiểu Tông xong, Lục Trình Dương đi tắm, để một mình cậu nhóc ở trong phòng khách chơi đồ chơi. Lục Trình Dương tắm rất nhanh bởi vì lo lắng cho con trai một mình ở phòng khách nên không dám rề rà, nơi này đối với con trai mà nói thì vẫn còn là một nơi xa lạ. Quả nhiên, vừa mới mở cửa phòng tắm ra thì liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi bên cạnh cửa, Tô Tiểu Tông nghe thấy tiếng động thì liền ngẩng đầu lên, gọi một tiếng: “Bố!” Buộc áo choàng tắm lại, Lục Trình Dương khom lưng bế Tô Tiểu Tông lên, vỗ vỗ lưng con trai: “Sao không chơi đồ chơi nữa?” Tô Tiểu Tông lắc đầu, Lục Trình Dương biết là con trai nhớ Tô Tầm, con trai là do một tay Tô Tầm nuôi lớn nên cu cậu có sự ỷ lại vào cô rất lớn so với người mới nhậm chức bố là anh đây; hơn nữa, chuyện hôm qua bị bắt cóc lại còn bị đánh đập không biết có để lại bóng ma trong tâm lý của con trai hay không? Bế Tô Tiểu Tông vào phòng ngủ, Lục Trình Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Kéo chăn ra, ôm con trai cùng nhau nằm trên giường, vuốt mái tóc quăn mềm mại của con trai: “Chúng ta đi ngủ nhé?” Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn gật đầu, nằm trên người Lục Trình Dương, mái tóc xoăn cọ cọ trên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Bố ơi … bố và mẹ ly hôn cho nên mẹ mới không đồng ý ở cùng bố phải không? Bố mẹ của các bạn nhỏ khác đều ngủ cùng với nhau.” Lục Trình Dương lập tức ngây ngẩn cả người, không ngờ một đứa nhỏ mới bốn tuổi sẽ nói đến hai chữ ‘ly hôn’, đột nhiên ngực anh trầm xuống, con trai sử dụng cả tay cả chân, cả thân thể nho nhỏ nằm trên người anh, giống như con rùa nhỏ đang nằm trên ngực anh vậy. Đưa tay vuốt ve dọc theo sống lưng nhỏ bé của con trai, Lục Trình Dương nói: “Yên tâm đi, bố sẽ tái hôn với mẹ con.” Mắt Tô Tiểu Tông sáng lên, cu cậu ngẩng đầu: “Thật không?” Lục Trình Dương cười nói: “Thật.” Tô Tiểu Tông yên tâm, Lục Trình Dương dỗ cu cậu ngủ thì cậu nhóc cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lúc kể chuyện được một nửa thì Tô Tiểu Tông nắm lấy áo choàng của anh ngủ thiếp đi. Sau khi xác định con trai đã ngủ say thì Lục Trình Dương nhẹ nhàng đặt con trai xuống giường, chân mày của cu cậu nhíu lại lầm bà lầm bầm, trở mình rồi ngủ tiếp. Lục Trình Dương đem máy tính vào phòng ngủ làm thêm giờ, thỉnh thoảng liếc nhìn cái chăn nhô lên thành một gò nhỏ ở trên giường thì khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Lúc rạng sáng, Lục Trình Dương chuẩn bị vào thư phòng lấy tài liệu, mới đi ra đến cửa phòng thì nghe phía sau có tiếng Tô Tiểu Tông đang sợ hãi lẩm bẩm: “Mẹ … mẹ ơi … bố …” Lục Trình Dương lập tức bước lại giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi, giống như là mơ thấy ác mộng đáng sợ, tay nhỏ thò ra khỏi chăn quơ quơ, liên tục gọi bố mẹ … Sắc mặt Lục Trình Dương ngưng trọng, kéo chăn ra nằm lên giường ôm con trai, Tô Tiểu Tông vừa được anh ôm thì liền yên tĩnh lại, thở từng hơi từng hơi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của anh. Lục Trình Dương vỗ vỗ vào lưng con trai, cu cậu từ từ an tĩnh lại nhưng bàn tay vẫn níu lấy quần áo của anh không buông. Lục Trình Dương nhíu mi, chuyện xảy ra tối qua đã lưu lại không ít bóng ma trong tâm lý của con trai nếu không thì tại sao lại mơ thấy ác mộng như vậy. Cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông đã co lại thành một cục ở trong lòng mình, không trách được tối nay thời thời khắc khắc con trai đều đi theo sau lưng anh, thì ra là do thiếu hụt cảm giác an toàn. Lục Trình Dương không khỏi lại tự trách bản thân một lần nữa, may mắn là lần này con trai không chịu nhiều tổn thương nếu không … đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình mà đời này Tô Tầm cũng sẽ hận anh. Đưa tay xoa mái tóc xoăn của con trai, đẩy tóc mái ướt đẫm mồ hôi của bé ra, anh cúi đầu hôn lên mái tóc mượt mà mềm mại của con. Rất lâu sau, Lục Trình Dương giống như là tự nói với chính mình: “Bố sẽ tái hôn với mẹ, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ không chia cách nữa.” Ngày hôm sau Lục Trình Dương thức dậy rất sớm, Tô Tiểu Tông vểnh cái mông lên ngủ rất ngon, Lục Trình Dương khẽ cười; không ngờ mấy năm sau, người đầu tiên ngủ cùng anh không phải Tô Tầm mà là tiểu gia hỏa. Lúc trước ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ tới là mình sẽ có con trai. Vỗ vào cái mông nhỏ của con trai, sớm có một ngày, anh muốn tay trái ôm con trai, tay phải ôm bà xã ngủ! Tô Tiểu Tông tỉnh lại do mắc tiểu, chạy vội vào phòng vệ sinh sau đó trợn tròn mắt. Lạch bạch chạy đi tìm Lục Trình Dương: “Bố, bố ơi ...” Lục Trình Dương vội vàng từ phòng bếp đi ra: “Sao vậy con?” “Con, con muốn đi tiểu nhưng mà không có ghế nhỏ …” Bé chưa đủ cao nên không thể với tới bồn cầu được. Lục Trình Dương nhịn cười không được, nhớ tới lần đầu tiên ngủ lại nhà Tô Tầm thì thấy cậu nhóc tự mình bắc ghế nhỏ trong phòng vệ sinh, là sơ sót của anh. Bế lấy con trai đang mắc tiểu đi vào phòng vệ sinh, giúp con trai giải quyết vấn đề sinh lý. Tô Tiểu Tông đỏ mặt. Lục Trình Dương nghĩ hôm nay sẽ dẫn con trai đi mua đồ, anh muốn đặt một cái bồn cầu dùng cho trẻ nhỏ, còn muốn mua quần áo cho con trai nữa, trước đó anh chỉ mua đồ ngủ và dép đi trong nhà thôi. Ăn sáng xong, Lục Trình Dương nói: “Buổi trưa chúng ta ăn ở bên ngoài, sau đó đi mua quần áo.” Tô Tiểu Tông lập tức vỗ tay: “Hay quá, chúng ta có thể đi tìm mẹ không? Con nhớ mẹ.” Cửa tiểu khu đang còn có phóng viên nhìn chằm chằm, Lục Trình Dương không biết rốt cuộc những phóng viên kia còn chực chờ đến bao giờ, cũng không biết là có theo dõi anh hay không, nếu anh đi tìm Tô Tầm … phải suy nghĩ kỹ mới được. Đưa tay vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Hai ngày nữa chúng ta mới đi tìm mẹ được không?” Tô Tiểu Tông buồn buồn múc một muỗng canh trứng gà: “Được ạ …” Lúc ra cửa, Tô Tiểu Tông được Lục Trình Dương để ngồi trên vai, nhớ tới lời bố nói tối qua trước khi ngủ, cu cậu hỏi lại: “Bố ơi, bố thực sự đem mẹ trở về sao?” Lục Trình Dương gật đầu: “Thật.” Đợi chút, ‘đem’ là cái quái gì chứ? Rõ ràng là anh nói ‘cưới’ mà. “À…” Tô Tiểu Tông gật đầu, “Vậy bố ơi, bố có thể mau mau đem mẹ về được không?” Được rồi, Lục Trình Dương đã nghe rõ, anh kiên nhẫn giải thích cho con trai: “Là cưới chứ không phải đem, chính là ý kết hôn đó.” Suy nghĩ một chút lại hỏi con trai: “Con hiểu kết hôn là sao không?” Bố xem thường mình! Tô Tiểu Tông không vui, “Con biết rõ! Mẹ đã từng dẫn con đi ăn tiệc cưới, chính là bạn của mẹ kết hôn, con còn làm hoa đồng nữa đó.” Lục Trình Dương cười: “Vậy lúc bố mẹ kết hôn thì con làm hoa đồng có được không?” Tô Tiểu Tông hết sức vui mừng, ở trên vai của Lục Trình Dương quơ quơ cái chân, Lục Trình Dương lập tức đè chân cu cậu lại: “Đàng hoàng một chút!”