Nơi Cuối Cầu Vồng
Chương 17
Rosie thân mến,
Vậy là cậu đã tiếp tục và đã làm được. Cậu đã cưới anh-chàng-tên-gì-đó. Trông cậu xinh lắm, Rosie, tớ thật tự hào được đứng bên cậu ở chỗ bàn thờ, và được ở bên cậu vào ngày đặc biệt đó. Tớ thật tự hào là phù dâu nam của cậu, nhưng như cậu nói hôm đám cưới của tớ, hôm đó tớ không phải là người quan trọng nhất, cái-anh-chàng-tên-gì-đó mới là người đàn ông của buổi lễ. Hai người trông thật tuyệt vời bên nhau.
Tớ có một cảm giác kỳ lạ nhất đời khi cậu quay lưng lại phía tớ để đi dọc giữa hai hàng ghế với Greg. Có lẽ nào đó là một cú đánh của sự ghen tị? Cái đó có bình thường không? Cậu có cảm giác ấy vào ngày cưới của tớ không hay tớ đã hoàn toàn bị điên rồi? Tớ cứ nghĩ mãi trong đầu: bây giờ mọi thứ sẽ thay đổi, mọi thứ sẽ thay đổi. Greg là người đàn ông của cậu, bây giờ anh ta sẽ nghe hết những bí mật của cậu, và tớ thì bị bỏ rơi ở đâu? Đó là một cảm giác kỳ quặc, Rosie, mặc dù cuối cùng nó cũng đã qua.
Tớ không dám nói về cảm giác ấy với bất cứ ai, nhất là Sally, vì khi đó cô ấy sẽ quá vui mừng khi nghĩ rằng cái lý thuyết nhỏ về việc đàn ông và đàn bà không thể nào “chỉ là bạn” là đúng. Không phải là tớ ghen vì tớ muốn là chồng cậu đâu, chỉ là… ồ, tớ cũng không biết giải thích thế nào nữa. Tớ cho là tớ chỉ đơn giản cảm thấy bị bỏ rơi, thế thôi.
Tớ vui là Josh cuối cùng cũng được đặt chân lên đất Ireland - ừ, thật ra là gần như đặt mông thì đúng hơn, nhưng nó đã ở đó. Tớ đã định đưa nó về nhà từ lâu rồi nhưng rồi cứ bận rộn với công việc. Buồn cười thật, tớ vừa nhắc đến Ireland như là nhà mình; tớ đã không làm thế từ lâu rồi. Khi ở đó vào tuần trước tớ cảm thấy như đang ở nhà. Dù sao thì Josh ở đó cũng tốt, và tớ nghĩ Katie vui sướng đến nỗi cứ để mắt đến thằng bé suốt cả tuần.
Nó là cậu đấy, Rosie. Cô bé với mái tóc màu đen nhánh như quạ và làn da xanh xao ấy là cô bé tớ từng đi học cùng. Thật kinh ngạc. Thậm chí khi nói chuyện với nó tớ cũng cảm thấy mình lại như một Alex trẻ con. Tuy nhiên Toby giữ một con mắt e ngại đối với tớ; tớ nghĩ nó đang lo tớ sẽ ăn trộm bạn nó đi mất. Tớ cảm thấy như tớ cũng giữ một con mắt e ngại với nó, vì nó sẽ ăn trộm bạn tớ đi mất. Tớ phải liên tục tự nhắc mình rằng con bé không phải là cậu.
Tớ không biết liệu kế hoạch của cậu để đoàn tụ với tớ, Sally và Josh tiến hành đến đâu rồi. Như cậu có thể đoán ra, vài ngày qua Sally không trong tâm trạng thân thiện lắm. Tớ nghĩ kỳ nghỉ này sẽ giúp bọn tớ, nhưng rõ ràng là không. Nó chỉ cho bọn tớ một cơ hội để nói chuyện với nhau nhiều hơn thôi. Và đó không phải là một điều hay ho nhất khi cả hai bọn tớ chẳng có gì hay để nói. Tớ nghĩ tớ có thể nói một cách an toàn rằng kỳ trăng mật đã qua. Bây giờ bọn tớ đã sống với nhau được chín năm rồi.
Dù sao tớ cũng hy vọng cậu và Greg đang thưởng thức tuần trăng mật của hai người và tớ chắc lá thư này sẽ nằm trên tấm thảm ở cửa chờ cậu về. Tớ luôn nghĩ rằng cậu muốn đến một bãi biển tuyệt vời trong kỳ trăng mật, tớ không bít cậu lại thích ngắm cảnh Rome cơ đấy. Dù tin chắc rằng ở đó rất đẹp, tớ chỉ nghĩ rằng cậu quá nông cạn để có thể chú ý đến vẻ đẹp ấy thôi! Đùa tí.
Liên lạc với tớ khi nào cậu về nhé. Hãy chứng minh cho tớ thấy rằng ít nhất có một số thứ không thay đổi.
Thân mến,
Alex
Lời chào từ Rome!
Chào Alex. Thời tiết ấm áp, các tòa nhà rất đẹp. Nhưng quan trọng hơn cả là những khách sạn tuyệt vời!
Thân mến,
Rosie x
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Tớ về rồiiiiii!
Mới về nhà được vài phút từ chuyến đi trăng mật và đã đọc thư của cậu. Cậu nghe có vẻ rất suy sụp vì thế tớ gọi điện cho cậu, và thử đoán xem nào? Ngạc nhiên, ngạc nhiên quá, cậu không có ở đó. Vì thế tớ lại email cho cậu vậy.
Tớ biết tớ chưa bao giờ thật sự thích Sally lắm, nhưng tớ muốn hai người vượt qua cái thứ gì đó, bất kỳ cái gì, đang làm bọn cậu chán. Có một thay đổi lớn khi có em bé – tớ biết quá rõ – và có thể đối với cả hai con người luôn làm việc chăm chỉ (hơn bất kỳ ai tớ biết) thật khó khăn hơn nhiều khi phải xử lý thêm một thứ nữa trong cuộc sống của họ.
Có lẽ điều hai người cần là thời gian để thích ứng nhưng có lẽ hai người nên đi gặp chuyên gia tư vấn hay gì đó. Có trời mới biết được rằng tớ phải mất bao lâu mới chấp nhận được một thực tế rằng Katie xuất hiện và sẽ ở lại, cũng như tớ yêu nó đến thế nào. Đó đã và vẫn là một việc khó khăn. Vì thế hãy làm những gì cậu có thể làm tốt nhất và tiếp tục việc đó.
Dĩ nhiên tớ không giả vờ là một người biết hết mọi thứ, nhưng đừng có nói với tớ về việc cậu cảm thấy như thế nào nữa mà hãy kể cho Sally nghe. Tớ luôn có mặt ở đây bên cậu, Alex, dù tớ có chồng hay không.
Chú Alex thân mến,
Cháu hy vọng chú khỏe. Thật hay khi gặp chú ở đám cưới. Josh rất ngộ. Mẹ trông đáng yêu hết sức và chú cũng thế. Cháu và Toby đang cãi nhau. Tuần sau nó sẽ tròn mười tuổi và nó nghĩ nó hay lắm chỉ vì nó lớn hơn cháu một tí. Nó đã không mời cháu đến dự sinh nhật trong khi cháu không hề làm gì sai cả. Tuần trước bọn cháu cãi nhau về việc đến lượt ai chơi trước trên máy tính và cháu vẫn cứ chơi trước mặc dù cháu nhớ lần trước cháu đã chơi trước rồi. Cháu không nghĩ nó nên chắc nó sẽ không cáu với cháu đâu. Ngoài ra cháu chẳng làm gì sai trái nữa cả.
Mẹ gọi điện đến cho mẹ Toby để xem tại sao nhưng mẹ Toby cũng chả bít. Toby không thèm nói chuyện với cháu. Cháu ghét nó. Cháu sẽ tìm bạn mới. Mẹ bảo cháu viết thư kể cho chú vì chú là bố nuôi của cháu.
Mẹ nghĩ Toby thật là tệ và rằng cháu sẽ bị tổn thương tinh thần khi cháu lớn lên vì không được mời đến một buổi lễ sinh nhật. Mẹ nói chú bít mẹ định nói gì.
Yêu chú,
Katie
Cháu Katie yêu quý nhất đời,
Người mẹ khôn ngoan và vô cùng thông minh của cháu đã đúng, như mọi khi. Chú đồng ý rằng Toby thật lạnh lùng và thật tính toán kinh khủng. Không mời bạn thân tới dự sinh nhật lần thứ mười của mình thật là một điều xấu xa quá sức mà một người có thể làm với một người khác, dù họ là ai đi nữa. Chú tin chắc rằng đấy là một tội ác. Toby thật là ích kỷ và đấy thật là một hành động không thể tha thứ được và, không còn nghi ngờ gì, sẽ ám ảnh nó nhiều năm nữa, có lẽ thậm chí cho đến khi nó gần ba mươi tuổi ấy chứ, thực tế là thế.
Chú nghĩ không hình phạt nào đủ nặng để phạt nó và nó không được phép quên chuyện này. Toby đã không thể hiện chút khoan dung nào, đã rất kém chín chắn và rất, rất là… can đảm. Vì thế hãy nói với mẹ cháu và nói với Toby rằng chú sẽ làm hết sức để đảm bảo rằng nó và chú lấy lại phong độ cũ để có thể đi trên đường với mái đầu ngẩng cao.
Yêu cháu,
Chú Alex
Chú Alex thân mến,
Đó là một bức thư kỳ quặc. Cháu không biết nó có ý gì nhưng mẹ nói rằng Toby còn tệ hơn tất cả những gì chú nói. Nhưng mẹ cười khi đọc thư nên cháu không bít mẹ có ý nói thế thật không nữa. Cháu không nghĩ Toby tệ đến thế.
Hai người thật là kỳ quặc.
Yêu chú,
Katie x
Toby thân mến,
Chú Alex đây (bạn của mẹ Katie từ Mỹ đến).
Chú nghe nói tuần sau cháu sẽ tròn mười tuổi. Chúc mừng sinh nhật! Chú bít có thể cháu đang nghĩ rằng việc chú viết thư cho cháu thật là kỳ quặc nhưng chú nghe nói cháu đã không mời Katie đến buổi tiệc sinh nhật và chú không thể tin vào tai mình nữa.
Katie là bạn thân nhất của cháu! Chú bít thật sự tiệc sinh nhật của cháu sẽ chẳng vui lắm đâu nếu không có Katie. Điều này từng xảy ra một lần với chú. Cháu sẽ nhòm cái cửa như một con diều hâu, hy vọng rằng cô bạn sẽ bước vào phòng để hai đứa có thể chơi vui với nhau. Có ai thèm quan tâm việc bạn thân của cháu là con gái đâu? Có ai thèm quan tâm nếu những cậu con trai khác cười cơ chứ? Ít nhất thì cháu cũng có một người bạn thân và, hãy tin chú về điểm này đi, thật khó có thể sống cuộc sống của cháu nếu không có một người bạn thân, nhất là nếu cháu học ở một trường buồn chán với cô Casey Mũi to suốt cả ngày quát cháu. Nếu cháu không mời Katie đến thì rồi cháu sẽ xúc phạm đến cảm xúc của cô bé và như thế không tốt đâu.
Có một người bạn thân là điều tốt nhất trên thế giới – kể cả nếu đó là một cô gái. Hãy cho chú bít tình hình của cháu nhé.
Chú Alex
TB: Hy vọng cháu có thể mua gì đó hay hay cho sinh nhật cháu với món quà này…
Từ Toby
Gửi Katie
Tiêu đề BIẾT không phải BÍT
Bạn của mẹ cậu viết sai chính tả chữ “biết”, cũng như cậu ấy. Chú ấy nói BÍT chứ không phải BIẾT. Nhân tiện thì cậu có muốn đến dự sinh nhật tớ tuần sau không?
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Những người phụ nữ nhà Dunne
Rất láu cá, ông Stewart ạ, nhưng ông vẫn chưa lấy lại phong độ đâu. Chúng tôi – những người phụ nữ nhà Dunne – khá là khó tính đấy, ông biết mà…
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Những người phụ nữ nhà Dunne (Không Cải Thiện Được)
Tớ thấy rồi. Cậu đúng là một người phụ nữ không thẻ cải thiện được. À, tớ có một lý thuyết muốn chia sẻ với cậu. Có nên không?
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Lý thuyết… suỵt suỵt
Nói đi nếu thấy cần phải làm thế. Có thể tớ sẽ đọc nếu có thời gian.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Lý thuyết của tớ
Ừ tớ thấy cần phải làm thế, và cậu sẽ đọc nó thôi. OK, nếu tớ đã mời cậu đến dự sinh nhật mười tuổi của tớ thì Brian Nhè sẽ không được mời. Nếu Brian đã không đi thì cậu ta sẽ không ném pizza đầy túi ngủ của James và nếu cậu ta đã không làm thế và làm hỏng hoàn toàn sinh nhật của tớ thì cậu và tớ sẽ không ghét cậu ta đến thế. Nếu cậu và tớ không ghét cậu ta đến thế thì cậu sẽ không phải uống nhiều đến thế để có thể đi cùng cậu ta đến buổi tiệc thành niên. Nếu cậu không làm thế… thì… à… có thể cậu đã không say đến thế và con gái yêu Katie của cậu đã không được sinh ra. Thế thì tớ đã làm ơn cho cậu đấy còn gì!
Và đó, Rosie Dunne ạ, chính là lý thuyết của tớ.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Lý thuyết của tớ
Rất láu cá, Alex, rất, rất láu cá. Nhưng cậu không cần phải đi xa đến độ nhận trách nhiệm về Katie đâu. Đây là lý thuyết của tớ.
Nếu tớ đứng bên cậu trong buổi tiệc thành niên, tớ sẽ không phải đi cùng Brian Nhè tí nào. Nếu cậu xuất hiện ở sân bay ngày hôm đó thì cuộc đời của chúng ta có thể đã rất khác.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Cuộc đời
Ừ, đó là điều tớ đang bắt đầu tự hỏi mình đấy.
Ruby: Họ LÀM GÌ? Họ ly dị à??
Rosie: Ừ, họ đã chia tay rồi. Buồn nhỉ?
Ruby: À, không thật sự buồn lắm. Tại sao họ ly dị?
Rosie: Những khác biệt không thể hòa giải. Không phải đó là những điều người ta luôn nói hay sao?
Ruby: Không phải trường hợp của chị. Trường hợp của chị là cái tên lười lừa dối khốn kiếp ấy cơ. Vậy ai nuôi Josh?
Rosie: Sally sẽ mang Josh đi và về sống với bố mẹ cô ta.
Ruby: Ôi tội nghiệp Alex. Vậy thì tiến tới đi, bật mí đi.
Rosie: À, em không biết gì cả…
Ruby: Đồ nói dối. Alex kể cho em nghe tất cả, điều này có lẽ cũng có lý do của nó.
Rosie: Xin lỗi; xin làm ơn đừng buộc tội em là nguyên nhân khiến cho cuộc hôn nhân của cậu ấy tan vỡ. Như thế thật là xúc phạm. Chỉ là hàng nghìn những thứ bất đồng nho nhỏ cuối cùng đã bay trực diện vào họ thôi.
Ruby: Vậy khi nào thì em đến với cậu ta?
Rosie: Tuần sau.
Ruby: Em có dự định quay về không?
Rosie: RUBY! THÔI ĐI!
Ruby: OK, OK. Nhưng mà thật là buồn nhỉ?
Rosie: Ừ. Alex đang tan nát cõi lòng.
Ruby: Không, ý chị không phải thế. Sự mỉa mai của tất cả những thứ này khiến chị thấy buồn; chị không thể hình dung được làm em nên cảm thấy thế nào.
Rosie: Sự mỉa mai nào?
Ruby: Ồ, em biết đấy… em chờ và chờ cậu ta bao năm trời cho đến khi cuối cùng phải bỏ cuộc và tiếp tục sống cuộc đời của em. Cuối cùng em quyết định cưới Greg và vài tuần sau thì Alex chia tay Sally. Em biết đấy, hai đứa toàn thực hiện những việc không đúng thời điểm hết chỗ nói. Khi nào thì hai đứa học được cách bắt kịp nhau?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
44 chương
32 chương
22 chương
61 chương
60 chương
24 chương
11 chương
12 chương