Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
Chương 34
Đêm hôm đó, Nhâm Nhiễm mất ngủ.
Tháng 8 ở Melbourne là lúc cuối đông, nhưng thời tiết ở đây không lạnh lắm, chỉ tầm 8 – 9 độ. Phòng của cô ở lầu hai, ngoài cửa sổ là bãi cỏ sau nhà, phía sau có một dãy cây bạch đàn, không khí rất thoáng đãng. Cô nằm trên giường nhìn ra, ánh trăng sáng ngời trên cao chiếu vào giường như rải từng làn sương trắng.
Lúc này, cô không có tâm trạng để ngắm cảnh, cô đang có tâm sự.
Mọi người đều cho rằng, cô thích nghi khá tốt với cuộc sống ở nước ngoài, đi học, làm thêm, lúc rảnh rỗi đi dạo vùng ngoại ô, sống rất nề nếp. Nhưng chỉ cô mới biết, cô cố tình xếp kín thời gian, hễ không làm bài tập, không làm thêm, không đọc sách, cô đơn sẽ ăn mòn trái tim cô.
Cô giữ khoảng cách nhất định với cha, không thể thân mật như xưa.
Người bạn chơi thân từ nhỏ, bây giờ là người yêu của bạn học phổ thông, cô cần tỉnh táo và cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Cô nhìn thấy anh chơi vơi, nhưng lực bất tòng tâm.
Trường học và nơi cô làm thêm đều có người theo đuổi cô, cô thậm chí thử đi xem phim chung với một nam sinh trong số đó, nhưng buổi hẹn hò đó thất bại vô cùng, khi hai người chào tạm biệt đều thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn không quên được Gia Thông. Từng sống chung với người đàn ông chín chắn như anh rồi tiếp xúc với người đàn ông khác, cô khó mà dễ dàng rung động như trước.
Tình yêu một khi đã quá mãnh liệt, buông tay chỉ là một giả tưởng.
Cho dù xa đến nửa vòng trái đất, mỗi khi nghĩ đến cái tên này, tim cô lại run lên từng hồi.
Họ đã xa nhau hơn một năm.
Từ cảm giác mong nhớ điên cuồng ban đầu, cô bắt đầu thực tế hơn.
Chứng kiến cảnh hợp tan, xào xáo chua chát giữa Gia Tuấn và Mẫn Nghi, chứng kiến mối tình sinh viên ngọt ngào của các bạn học khác, cô nhận thức được, mối tình của cô hoàn toàn khác với bạn cùng lứa.
Anh có từng nhớ đến cô không?
Tình cảm của cô dành cho anh có phải là tình yêu không? Hay thật sự như Gia Thông nói, là sự mê muội của tuổi mới lớn?
Họ sẽ gặp lại nhau chứ? Giây phút gặp lại đánh dấu cho sự khởi đầu mới hay nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng khi không còn cảm giác?
Tất cả mọi vấn đề, cô không có đáp án rõ ràng cho mình.
Nhâm Nhiễm không thể dọn vào kí túc xá sinh viên theo mong muốn của mình.
Gia Tuấn kết thúc năm học dự bị cũng vào đại học Moash. Thành tích của Mẫn Nghi hơi kém, điểm học phần tại trường đại học trong nước không được Úc thừa nhận, không thể không học thêm một năm dự bị nữa. Nhưng cô nàng rất sĩ diện, sau khi khóc một trận cho đã, quyết định chuyển sang học lớp dạy nghề ngắn hạn, lấy một cái bằng đối phó với gia đình cho xong chuyện.
Nhâm Nhiễm không muốn xin thêm tiền cha, cô xin việc làm toàn thời gian vào kì nghỉ hè, từ chối về nước chung với Gia Tuấn và Mẫn Nghi. Nửa tháng sau, khi họ quay trở về, Mẫn Nghi đột nhiên gõ cửa phòng cô, ấp a ấp úng nói cảm thấy mình hình như đã mang thai.
Nhâm Nhiễm nghi ngờ nhìn cô: “Sao lại nói là hình như? Hai người… không sử dụng biện pháp an toàn sao? Có kiểm tra chưa?”
Mẫn Nghi lắc đầu.
“Bị trễ kinh bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa, gần đây mình cảm thấy mình phát tướng, đang giảm cân. Trước đây mình giảm cân cũng thường bị trễ kinh nên lần này chu kì kinh không đều mình cũng không để ý.” Mẫn Nghi bàng hoàng: “Hôm đầu tiên về thành phố Z mình buồn nôn, lúc đó chỉ nghĩ là ăn quá nhiều. Nhưng mấy buổi sáng nay cứ buồn nôn liên tục.”
Nhâm Nhiễm ngờ vực quan sát cô, quả thật cô có tròn trịa, căng đầy hơn trước, nhất là phần ngực khiến Nhâm Nhiễm ngưỡng mộ hết sức. “Lúc còn ở trong nước bạn đã nên nói với Gia Tuấn, sau đó đến bệnh viện kiểm tra. Hà tất phải đoán mò rồi tự dọa mình như vậy?”
“Mình vẫn chưa nói với anh ta, anh ta luôn dặn mình uống thuốc. Có mấy hôm mình quên. Anh ta mà biết chắc chắn sẽ mắng mình. Sao mình dám xét nghiệm ở thành phố Z, nếu gặp người quen thì nhà mình đánh mình chết mất. Mình muốn chờ thêm một thời gian nữa, có thể do mình nghĩ quá nhiều.”
Nhâm Nhiễm không chịu được: “Bây giờ đi nói với anh Tuấn, bảo anh ta đến bệnh viện cùng bạn. Chờ thêm một thời gian nữa có hậu quả gì bạn biết không?”
“Hay là bạn đến bệnh viện với mình đi, Nhâm Nhiễm. Tiếng Anh của bạn tốt hơn mình,” Mẫn Nghi thơ thếch nhìn cô: “Vốn dĩ mình muốn đi một mình, nhưng lại sợ.”
Nhâm Nhiễm đành đồng ý.
Kết quả xét nghiệm khiến cả hai đều kinh ngạc, kết quả xét nghiệm với nước tiểu là dương tính. Mẫn Nghi chút suýt nữa bật khóc, không sao nói được ngày hành kinh cuối cùng của mình. Sau khi siêu âm B, bác sĩ khẳng định Mẫn Nghi đã mang thai 15 tuần. Nhìn hình đứa bé trên màn hình siêu âm, cả hai đều tròn xoe mắt.
Mẫn Nghi ngơ ngác, đột nhiên bật dậy: “Không thể nào, chí ít một tháng trước mình có hành kinh, chỉ là rất ít, mình cứ tưởng đang giảm cân.”
Bác sĩ từ tốn nói: “Một ít người khi mang thai trong thời kì đầu có hiện trạng xuất huyết, đó có khi là dấu hiệu sảy thai, có khi là thai ngoài tử cung, cũng có khi không rõ nguyên nhân. Kết quả siêu âm B thể hiện thời gian phát dục của thai nhi là chính xác.”
Mẫn Nghi khóc òa lên: “Làm sao đây, Nhâm Nhiễm, tính sao đây?”
Bác sĩ ngơ ngác nhìn Mẫn Nghi, rồi nhìn Nhâm Nhiễm: “Bạn cô có vấn đề gì?”
Nhâm Nhiễm giải thích bằng tiếng Anh: “Tâm trạng của cô ta không ổn định, để tôi an ủi cô ấy.”
Nhâm Nhiễm dìu Mẫn Nghi bước ra khỏi phòng khám liền lập tức gọi điện cho Gia Tuấn, bảo anh đến bệnh viện ngay.
Gia Tuấn có mặt ngay sau đó, Mẫn Nghi vẫn như người mất hồn, nhìn thấy anh, cô òa khóc. Đành để Nhâm Nhiễm nói cho anh biết nỗi uất ức của mình.
Nhâm Nhiễm trông tình hình căng thẳng, kể một mạch hết chuyện, nét mặt Gia Tuấn tái xanh.
“Chẳng phải dặn em uống thuốc ngừa sao?”
Nhâm Nhiễm tức giận: “Anh Tuấn, ngừa thai cũng có khả năng thất bại, đây không phải là trách nhiệm của một mình cô ấy.” Nhâm Nhiễm đột nhiên nhận ra sự phẫn nộ của mình có vẻ hơi dư thừa, cô dịu xuống: “Hai người tính thế nào?”
Gia Tuấn xị mặt, “Chúng ta đều đang đi học, Mẫn Nghi, không cần anh nói em cũng biết phải làm gì chứ. Chúng ta vào nói chuyện với bác sĩ.”
Hiển nhiên, đó không phải là đáp án Mẫn Nghi muốn nghe, cô lau vội nước mắt, âu sầu đi theo anh trở vào phòng khám.
Bác sĩ không bất ngờ gì khi nghe họ quyết định phá thai, chỉ nghiêm nghị nói: “Pháp luật Úc không nghiêm cấm phá thai nhưng quy định mỗi nơi khác nhau. Quy định tại Melbourne thuộc Bang Victoria cho phép tiến hành phẫu thuật phá thai khi thai nhi không quá hai mươi tuần tuổi. Xin lưu ý, là phẫu thuật phá thai, phá thai bằng thuốc được nghiêm cấm ở Úc. Hơn nữa cô này đã có thai hơn 14 tuần, cũng không thích hợp dùng thuốc. Nếu như quả thật không muốn giữ đứa bé lại, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho hai người đến kiểm tra tại phòng khám phụ khoa rồi tiến hành phẫu thuật.”
“Cảm ơn ông, chúng tôi sẽ xem xét lại.”
Nhâm Nhiễm không muốn góp thêm ý kiến trong chuyện này, sau khi đến nhà, cô liền chúc ngủ ngon và đi về phòng như đang chạy trốn.
Đến giờ cơm tối, Nhâm Nhiễm mới phát hiện Gia Tuấn đã lái xe ra ngoài. Cô cân nhắc mãi mới đến gõ cửa phòng Mẫn Nghi. Mẫn Nghi đờ đẫn trên giường, mắt còn đọng lệ, bên cạnh chất cả núi khăn giấy.
“Mình vừa nấu cơm niêu, xuống ăn chung nhé.”
Nhâm Nhiễm dùng nồi cơm điện nấu cơm niêu đã rất sành sỏi, Mẫn Nghi vẫn thơ thẩn đi theo cô xuống lầu. Nhâm Nhiễm bới cơm cho cô, cô chỉ ăn được vài miếng thì nước mắt đã rơi như mưa vào bát cơm.
“Cơm không tệ thế chứ.” Nhâm Nhiễm cố pha trò.
“Mình sợ làm phẫu thuật phá thai, Nhâm Nhiễm.”
“Lúc nãy, mình vừa lên mạng tìm thông tin, phẫu thuật phá thai ở đây sẽ gây mê toàn thân, bạn sẽ không cảm thấy đau, hay để anh Tuấn đi cùng bạn.”
“Anh nói mai đi. Mình vừa nói sợ là anh ta đã hết nhẫn nại.”
“Chẳng lẽ…” Nhâm Nhiễm hạ quyết tâm hỏi cho ra lẽ: “Bạn muốn giữ lại đứa bé sao? Nếu kéo dài nữa thì ca phẫu thuật sẽ tổn hại đến sức khỏe bạn nhiều hơn.”
Lời vừa nhảy khỏi miệng, cả hai người đồng loạt im lặng. Mẫn Nghi chỉ lớn hơn Nhâm Nhiễm một tuổi, năm nay tròn hai mươi mốt tuổi, cô có dáng người đẫy đà, tuy đã trưởng thành nhưng lại chưa kinh qua sóng gió như
Nhâm Nhiễm, cô lắc đầu: “Không, sao mình ăn nói với cha mẹ và anh trai?
Anh mình mà biết thì giết mình mất.”
Mẫn Nghi lại khóc òa lên, cô vừa nhẫn nại an ủi Mẫn Nghi, vừa gọi điện yêu cầu Gia Tuấn quay về. Mẫn Nghi miễn cưỡng nín khóc ăn cơm.
Ngày hôm sau, Mẫn Nghi bất chấp sự phản đối của Gia Tuấn, kiên quyết đòi Nhâm Nhiễm đi cùng. Nhâm Nhiễm hết cách, đành xin ông chủ tiệm sushi nơi cô làm thêm nghỉ phép, đi theo họ lên xe.
Họ đi đến phòng khám phụ khoa lớn nhất trong thành phố, sau khi hoàn tất mọi thủ tục và hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ dẫn Mẫn Nghi đến phòng mổ. Mẫn Nghi lúc này càng sợ hơn, cô bước lui vài bước, Gia Tuấn cáu kỉnh nén giọng:
“Đêm qua đã nói chuyện cả đêm với em, chúng ta đã thỏa thuận rồi. Bây giờ em còn muốn gì nữa?”
Mẫn Nghi nước mắt ngắn dài: “Người làm phẫu thuật là em chứ không phải anh, đương nhiên anh thấy thoái mái.”
Tuy tiếng cãi vã của họ được kiềm chế ở volume rất nhỏ, nhưng bác sĩ sinh nghi, “Thưa cô, quyền quyết định hoàn toàn ở chỗ cô. Nếu cô vẫn chưa có quyết định cuối cùng, ai cũng không thể ép cô, cô có thể quay về cân nhắc cẩn thận, hoặc chúng tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lí cho cô.”
Gia Tuấn lạnh lùng: “Đây là chuyện của hai chúng tôi, không cần thiết phải nói chuyện với người khác. Mẫn Nghi, chúng ta ra bãi cỏ nói chuyện.”
Mẫn Nghi và Gia Tuấn bước ra ngoài, Nhâm Nhiễm chần chừ một lúc, cô không muốn ở lại trong phòng khám nên đành bước theo họ.
Vừa bước ra cổng, cả ba người đều hoảng hồn. Khi họ đến, bên ngoài phòng khám vẫn còn im phăng phắc, không biết tự khi nào có một đoàn người biểu tình đã kéo ùn ịt đến bao vây phòng khám, họ cầm trên tay đủ mọi loại băng rôn và hình ảnh, khẩu hiệu là: “Thai như cũng là sinh mệnh”, “Tôn trọng sinh mệnh”, “Chỉ có thần linh mới có quyền cướp đi mạng sống”… Rất nhiều cảnh sát đến duy trì trật tự, còn có hàng loạt ống kính của nhà báo, đài truyền hình, dẫn chương trình đang phát biểu.
Nhâm Nhiễm nhìn lên, trông thấy tấm hình hết sức khủng khiếp khi bào thai vừa định hình bị ống hút trong ca phẫu thuật làm biến dạng.
Họ đã đến Úc hơn một năm, đã từng nghe nói nhiều về các cuộc biểu tình, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải cảnh rùng rợn như thế trong một cự li rất gần. Mẫn Nghi xanh hết mặt mày khi nhìn thấy biểu ngữ và hình ảnh. Cô len lỏi qua rừng người, chặn một chiếc taxi vừa chạy ngang qua rồi đi mất.
Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn ngơ ngác nhìn nhau, đành xoay người né khỏi đám đông biểu tình, đi về phía bãi đậu xe.
Hai người không nói gì trên suốt đường về. Vừa về đến nhà, Nhâm Nhiễm gỡ đai an toàn, nhẹ nhàng nói: “Anh nhẫn nại với Mẫn Nghi một chút, đừng nổi cáu với cô ấy.”
“Anh chỉ nổi nóng với chính mình.” Gia Tuấn mệt mỏi nói.
Nhâm Nhiễm cố kiềm chế tâm trạng: “Em cùng Mẫn Nghi siêu âm B, anh
Tuấn, Mẫn Nghi cũng như em, cô ta đã nhìn thấy hình dạng của thai nhi trên màn hình, cho nên hôm nay khi nhìn thấy khẩu hiệu và hình ảnh đó, cô ta chịu không được, em cũng vậy, em có thể hiểu. Xin anh hãy đứng trên lập trường của cô ta suy nghĩ cho cô ta.”
Chuyện xảy ra tiếp theo, Nhâm Nhiễm hoàn toàn không ngờ được.
Cô ít khi đọc báo tiếng Anh ở Úc. Vậy mà, ngày hôm sau khi đi làm, một đồng nghiệp nam từng theo đuổi cô nhưng đã bị từ chối khéo léo, nhìn cô với một nụ cười kì quái rồi đưa cho cô một tờ báo khá nổi tiếng ở
Melbourne, bìa một tờ báo tường thuật lại vụ biểu tình ở phòng khám phụ khoa hôm qua. Tấm ảnh minh họa cho cuộc biểu tình, ngoài sự có mặt của đoàn người biểu tình còn có cả cô và Gia Tuấn, tuy chỉ chụp được cảnh họ nghiêng người nhưng gương mặt phương Đông của họ vô cùng nổi bật, những người quen biết họ vừa nhìn là nhận ra ngay.
Cô há hốc mồm nhìn thấy thái độ kinh tởm của chàng đồng nghiệp, cô biết mình giải thích cũng vô ích. Xin nghỉ phép và xuất hiện trước cổng phòng khám phụ khoa, nếu nói là chỉ đi cùng bạn thì ngay cả mình cũng cảm thấy đó là cái cớ trêu người.
Quả nhiên, chàng đồng nghiệp nhìn cô khinh bỉ: “Người Trung Quốc chỉ xem phá thai là chuyện nhỏ, vừa phá thai xong đã đi làm, quả lợi hại.”
Cô đọc toàn bộ bài báo, phát hiện cũng có chút liên quan đến trường đại học Moash mình đang theo học. Một vị giáo sư khoa Y trường đại học
Moash đề nghị đưa việc phá thai vào đề tài nghiên cứu, đề tài vừa thông báo đã kích dậy sự phẫn nộ của dân chúng phản đối phá thai, dẫn đến cuộc biểu tình này.
Cô an ủi bản thân, chỉ một tấm hình, chẳng có gì quan trọng.
Tiến triển sự việc hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Cuộc bầu cử đang ráo riết thực hiện tại Melbourne trong khi phá thai luôn là vấn đề được đông đảo cử tri quan tâm, những chính khách có tham vọng lần lượt mượn chuyện này tỏ rõ lập trường hòng giành được phiếu bầu. Những chuyên mục có liên quan lần lượt đăng tải.
Mấy ngày sau, tòa soạn lại phát biểu thêm một bài báo, chỉ ra rằng, căn cứ vào số liệu nghiên cứu của một trường đại học nọ, trong số người đến bệnh viện tiến hành phá thai, có hơn 30% là du học sinh hải ngoại, hơn nữa, du học sinh Trung Quốc chiếm đa số. Họ quá lạm dụng tình dục trong khi thiếu kiến thức về nó, một nghị viện nọ còn kiến nghị cần giáo dục giới tính một cách toàn diện cho du học sinh nhằm giảm thiểu tỉ lệ phá thai.
Nhâm Nhiễm kinh hoàng phát hiện, bài báo trước được lan truyền nhanh chóng trên internet, thậm tệ hơn, cộng đồng mạng còn ghép râu bài này cắm vào cằm bìa kia, bức ảnh được đăng trong bài báo trước giờ đã minh họa cho tệ nạn du học sinh phá thai, dư luận xôn xao không ngừng.
Du học sinh Trung Quốc ở trường đại học Moash rất nhiều, lại vào dịp khai giảng, scandal của Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn được sinh viên phát tán đến độ chóng mặt, mọi người đều nhìn Nhâm Nhiễm bằng con mắt soi mói, một bạn học nam từng theo đuổi cô kịch liệt nay đột nhiên xa lánh cô.
Người xưa từng nói, chuyện đến mức này thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, Nhâm Nhiễm chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Từ khi gặp đoàn biểu tình, đêm nào Mẫn Nghi cũng gặp ác mộng, thuyết phục thế nào cũng không chịu đến phòng khám phụ khoa nữa, cũng không đi học, chỉ biết ngồi trơ trọi giữa nhà. Gia Tuấn không ra ngoài uống rượu nữa, ngoài thời gian ở trường, anh luôn bên cạnh Mẫn Nghi, nhưng hai người không thống nhất được quyết định cuối cùng.
Ngày qua ngày trôi đi, Nhâm Nhiễm hết can đảm dò hỏi điều gì. Cô càng đi sớm về trễ hơn, không muốn chạm mặt họ.
Chuyện không dừng ở đó, sức mạnh của cộng đồng mạng quả là thần thông quảng đại, mọi người trong nước lần lượt gọi điện cho Nhâm Nhiễm. Trước tiên là Nhâm Thế Yến khéo léo hỏi con gái cuộc sống ở Melbourne có vấn đề gì không. Kế đến, anh trai Mẫn Nghi gọi đến chất vấn Gia Tuấn có làm chuyện gì có lỗi với em gái mình không. Điện thoại của Triệu Hiểu Việt cũng nối gót gõ cửa, bà dữ dằn cảnh cáo họ phải biết tự kiểm điểm, trân trọng bản thân…
Nhận được những cuộc gọi này, Nhâm Nhiễm mất hết bình tĩnh, hễ nghĩ đến Gia Tuấn cũng nhận được những cuộc gọi tương tự, cô càng tức điên hơn. Nhưng cục tức có trồi lên cổ thì vẫn phải tự nuốt trôi. Trước mặt, vấn đề của Gia Tuấn và Mẫn Nghi lớn hơn cô vạn lần.
Sống chung dưới một mái nhà, Nhâm Nhiễm không nhẫn tâm để Mẫn Nghi cứ ăn cơm tiệm suốt. Cuối tuần, cô cố tình đi siêu thị mua gà và hải sản, nấu canh hải sản và thịt gà nướng mời Gia Tuấn và Mẫn Nghi cùng ăn. Tinh thần Mẫn Nghi sa sút vô cùng, Gia Tuấn cũng không khá hơn cô bao nhiêu, anh ăn vội vàng vài miếng liền bỏ đi, nói là đến sân bay đón chị Gia
Ngọc.
“Chị Gia Ngọc đến đây sao?”
Mẫn Nghi biết chuyện sớm hơn cô: “Chị vô tình đọc được bài báo trên mạng, hôm qua gọi điện cho anh Tuấn, anh Tuấn sợ vu oan cho bạn nên đã kể chị ấy nghe mọi chuyện.”
Gia Ngọc xuất cảnh vào mười năm trước, tuổi của Nhâm Nhiễm và Gia
Ngọc cách nhau khá xa, vốn chẳng thân thiết gì, cô cũng chẳng để tâm chị có hiểu lầm hay không, “Mẫn Nghi, gần mười sáu tuần rồi, bạn có dự định gì? Không phải mình nhiều chuyện, nhưng chị Gia Ngọc mà đến thì chắc chắn sẽ hỏi bạn chuyện này.”
Mẫn Nghi đầu óc rỗng toanh, một lúc sau mới nói: “Mình không biết.
Mình thật không quyết định được, Nhâm Nhiễm. Nếu đổi lại là bạn, bạn sẽ làm thế nào?”
Nhâm Nhiễm đỏ mặt, cô thực sự đã từng nghĩ đến vấn đề này, toàn bộ các biện pháp bảo vệ đều không an toàn 100%, nếu như cô rơi vào tình cảnh của Mẫn Nghi, cô sẽ làm thế nào?
Những ngày chung sống với Gia Thông, anh rất cẩn thận trong vấn đề này, ngay cái hôm dẫn cô về Quảng Châu thì đã lặng lẽ bỏ đi mua bao cao su. Trong những giây phút mặn nồng, dù có say xỉn đi nữa, anh chưa bao giờ quên sử dụng biện pháp.
Hiển nhiên, anh là kiểu người không chấp nhận cuộc sống xảy ra bất kỳ sự cố nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Nhâm Nhiễm dẹp bỏ suy nghĩ, đau khổ cười, “Mẫn Nghi, mình không biết. Đối với việc này thì người ngoài cuộc không thể đưa cho bạn đáp án mà bạn mong muốn.”
“Mình muốn sinh đứa bé ra.”
Nhâm Nhiễm giật mình. Cô dán chặt mắt vào Mẫn Nghi, nhất thời không nói được lời nào.
“Nếu như hôm đó không siêu âm B, có lẽ mình sẽ không suy nghĩ nhiều.
Giờ đây mình thật sự không hạ được quyết tâm phá thai. Mình có tra tài liệu, thai nhi 16 tuần đã dài 12cm, nặng 150 gam, thậm chí còn cử động trong tử cung. Mình không biết đó có phải là do ảo giác không, nhưng mình thực sự cảm thấy nó đang cử động. Càng đắn đo nhiều, mình càng không dám động đến ý nghĩ phá thai.”
“Nhưng mà…” Nhâm Nhiễm chần chừ, “Bạn chắc chắn mình đã chuẩn bị tốt để làm mẹ chưa?”
“Chưa. Mình đoán anh Tuấn không muốn có đứa bé này.” Mẫn Nghi nói thảm thiết: “Những ngày này anh ta đối xử với mình rất tốt, không nói bất kỳ câu nào khiến mình đau lòng. Nhưng cái hôm ở bệnh viện, anh đã làm mình quá đau lòng. Thậm chí anh ta không cần đắn đo đã yêu cầu mình phá thai. Nếu như anh ta yêu mình thì chắc chắn không làm như vậy.”
“Mẫn Nghi, chỉ là mọi việc quá bất ngờ, anh ấy hoàn toàn không chuẩn bị…”
“Mình và anh ta đều không có chuẩn bị. Nhưng nếu người bên cạnh anh ta là bạn, chắc chắn anh ta không buột miệng nói cậu đi phá thai, mình biết.”
Nhâm Nhiễm hối hận đã thảo luận vấn đề này với Mẫn Nghi, “Đừng giả thiết như vậy, mình và anh Tuấn chỉ là anh em, không thể nào xảy ra việc này. Mẫn Nghi, bất kể bạn có quyết định gì, cũng đừng so sánh với mình.”
“Đương nhiên, có một điều, chúng ta không thể so sánh được. Mình yêu anh ấy. Nếu như đứa bé đã xuất hiện như thế, mình quyết định giữ nó lại.”
Nghe được quyết định của Mẫn Nghi, Gia Ngọc im lặng rất lâu. Chị đã nhập tịch và có thẻ công dân Úc, làm công việc kế toán ở Sydney, mái tóc ngắn cùng gương mặt y đúc như Gia Tuấn, trông rất xinh đẹp lại giỏi giang.
“Pháp luật ở Úc quy định, nếu mang thai quá 20 tuần thì tiến hành phá thai là phạm pháp. Em có thể suy nghĩ lại, nhưng cũng không còn nhiều thời gian để do dự nữa.”
Gia Tuẫn vẫn giữ được bình tĩnh, còn Mẫn Nghi đã biến sắc, cô ngậm chặt môi không dám nhìn ai.
“Ở đây thì không ai bàn chuyện không cưới mà đã có con, chính phủ còn phụ cấp cho các bà mẹ đơn thân đã nhập tịch, nhưng cả hai em đều còn là học sinh, Gia Tuấn năm nay chỉ hai mươi hai tuổi, em còn nhỏ hơn nó, học hành chưa đến đâu còn sinh thêm đứa bé, sao ăn nói với gia đình? Hai em suy nghĩ kĩ lưỡng.”
Vẫn không ai lên tiếng.
Gia Ngọc độc diễn tiếp: “Chị còn phải quay về đi làm, không có nhiều thời gian lãng phí ở đây. Phiền hai em suy nghĩ những vấn đề sau: Thứ nhất, có thật sự muốn sinh đứa bé ra hay không? Thứ hai, khi đứa bé chào đời thì dự định thế nào? Nếu như hai em học theo các bà mẹ trẻ con đơn chiếc ở đây mà tặng đứa bé cho người khác khi nó chào đời, chị là người đầu tiên phản đối. Thứ ba, hai em dự định ăn nói sao với cha mẹ hai bên?”
Gia Tuấn nhìn Mẫn Nghi, nhẹ nhàng nói: “Mẫn Nghi, em thật sự muốn sinh đứa bé này ư?”
Mẫn Nghi im lặng gật đầu.
“Vậy được, chúng ta đăng kí kết hôn đi.” Gia Ngọc vừa định lên tiếng, anh lắc đầu, “Em không dự định để nhà họ Kỳ xuất hiện thêm một đứa con hoang, chị, cứ quyết định vậy đi.”
Gia Tuấn và Mẫn Nghi đến Ủy ban thành phố đăng kí kết hôn vào đầu tháng 9, Gia Ngọc và Nhâm Nhiễm chứng kiến nghi thức kết hôn đơn giản của họ.
Cuối tháng giêng năm sau, vào một buổi trưa nóng gắt ở Melbourne, Mẫn Nghi hạ sinh một bé trai nặng ba kilogram, đặt tên là Kỳ Bác Ngạn, biệt danh Tiểu Bảo.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
33 chương
61 chương
104 chương
83 chương
50 chương
15 chương
215 chương