Nhâm Nhiễm vừa định đi khỏi thì Kỳ Gia Thông đã dang tay ôm cô vào lòng. “Thực ra anh đang tự đấu tranh quyết liệt với chính mình. Anh nói với bản thân, cô bé ngây thơ khờ khạo này, anh nên thả cô ta đi. Nhưng nếu em thật sự bỏ đi thì anh lại không nỡ.” Anh thì thầm vào tai cô. Cô tức giận, đánh mạnh vào người anh: “Đây là ý gì?” “Anh sợ anh thả em đi, sau này sẽ không còn có người nói với anh, „Em rất lo cho anh‟.” Anh vòng hai tay ra sau, ôm chặt cô, dường như đang chọc ghẹo. Nhưng giọng nói luôn điềm đạm và lạnh nhạt đó đã bộc lộ nét dịu dàng và thương cảm. Cô xúc động òa khóc và thôi không kháng cự nữa, lẳng lặng tựa vào người anh. “Anh lại chọc em khóc rồi à! Thật là tội lỗi.” Cô ấm ức: “Em không khóc.” “Được, không khóc.” Anh an ủi, môi anh lướt nhẹ qua vành tai cô rồi dừng lại trên đôi mắt, anh hôn vào giọt nước mắt đọng lại. Hơi thở anh nồng mùi rượu Whisky và thoang thoảng mùi thơm thuốc lá, cảm giác xa lạ và nguy hiểm tràn ngập. Môi anh tiếp tục lướt nhẹ xuống dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, cách tiếp xúc này khiến mặt cô lại đỏ bừng. Cô lui nhẹ về phía sau muốn nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng khoảng cách của hai người quá gần, mặt của anh phóng to vô hạn trong tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn rõ, chỉ cảm giác được, nụ hôn của anh càng lúc càng mặn nồng, anh ngậm chặt môi cô, rồi vào sâu bên trong. Thì ra, hôn không đơn thuần là một va chạm và tiếp xúc giản đơn, nó chứa đựng cả một khát khao phức tạp, và cả sự chiếm ngự, chọc ghẹo, quyến luyến tha thiết. Cô nhắm mắt theo phản xạ, hoàn toàn không biết đáp trả thế nào, chỉ bị động mở miệng ra, mặc anh đi thẳng vào trong, quấn quýt đắm đuối. Cô loạng choạng bước về sau, anh ép sát cô vào khung kính cửa sổ, sau lưng cô, tấm thủy tinh trơn trượt đã lạnh băng do nước mưa phun tạt, đầu cô dựa vào kính, có thể nghe rõ tiếng mưa hắt mạnh vào. Còn trước mặt cô là một cơ thể cường tráng, đang lan tỏa một sức nóng mà cô hoàn toàn xa lạ. Đây không phải là lần đầu anh ôm cô, những vòng tay lần trước đều dịu dàng vô hại, chỉ làm cô đắm chìm trong mê mẩn và sung sướng. Nhưng lần này, lần đầu tiên cô cảm nhận được dục vọng không qua kiềm chế của anh, nó lớn mạnh, trực tiếp và nguy hiểm, cô hoảng hốt và bất lực. Mưa bão ầm ĩ sau lưng cô được ngăn cách bởi ô cửa sổ, còn nụ hôn của anh, những vuốt ve của anh, như một con bão vô hình ập đến người cô, nhấn chìm cô. Nụ hôn kéo dài trong bao lâu, cô hoàn toàn không có khái niệm. Gia Thông không hành động tiếp. Khi Nhâm Nhiễm bình tĩnh trở lại, phát hiện anh đang ngồi trên ghế sô pha, còn cô thì nằm gọn trong lòng anh. Anh cúi đầu nhìn cô, đó là lần đầu tiên anh thể hiện tình yêu của mình. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi căng hồng của cô. Toàn bộ giác quan của cô đột nhiên nhạy cảm khác thường, tim cô đập nhịp nhàng theo ngón tay của anh, phảng phất từng đường vân môi đều tràn ngập khát vọng, cô gần như muốn há miệng cắn chặt ngón tay đó. Thế nhưng, cô quá nhát gan và không dám phóng túng cho dục vọng của mình, cô gồng cứng người như chuẩn bị cho cuộc chiến. Cô chưa từng có cảm giác này bao giờ, điều đó khiến cô sợ hãi bất an, cô ôm chặt eo anh, né tránh ngón tay anh, vùi gương mặt đang nóng bừng bừng vào lòng anh. “Anh sẽ ở đây bao lâu?”. Cô thì thầm, cố gắng chuyển sự tập trung của mình. “Anh không hề có dự định đến đây. Chẳng qua là mẹ anh nói dối là bà đang lâm bênh nặng, anh không thể không về thăm.” “Đừng trách dì, dì cũng rất lo cho anh.” Gia Thông không lên tiếng. “Anh vẫn phải đi sao?” Một lúc lâu không nghe anh trả lời, cô đoán được đáp án, ôm anh chặt hơn. “Chuyện sau này, sau này hãy tính. Anh dẫn em đi ăn.” Lúc này, di động cô đặt trên bàn trà vang lên, Gia Thông vươn mình lấy giúp cô, Gia Tuấn gọi đến, cô vội bắt máy. Gia Tuấn hỏi cô đang ở đâu, cô sợ hãi buột miệng nói: “Em đang ở nhà bạn học, anh Tuấn.” Gia Thông buồn cười nhéo vào sống mũi cô, mặt cô đỏ bừng, bắt lấy ngón tay anh, nói tiếp: “Mưa lớn quá, anh không cần đến đón em, hôm nay em sẽ ở lại đây.” Gia Tuấn thở dài, “Được thôi, bây giờ anh thực sự không thoát thân được, mẹ và dượng bắt anh đối chiếu sổ sách cùng họ.” “Vậy anh bận việc của anh nhé, bye anh.” Cô đặt điện thoại xuống, bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Gia Thông, cô bồn chồn không yên. Gia Thông hiển nhiên không muốn xoáy vào vấn đề đó, chỉ than thở: “Em ở lại đây, quả là thử thách sức chịu đựng của anh.” Cô hiểu ý anh, ngượng ngùng nói: “Em ngủ ghế sô pha bên ngoài được rồi.” Anh cười, “Chỉ một đêm thôi thì anh còn kiềm chế được.” “Ngày mai anh phải đi rồi à?” “Vốn dĩ hôm nay anh đi, nhưng vì bão chuyến bay bị hủy.” Cô chồm dậy ghì chặt cổ anh, tựa đầu vào vai anh, “Anh muốn đi đâu? Nói em biết được không?” Anh vuốt tóc cô, “Nhâm Nhiễm, em có biết đi nữa cũng rất vô nghĩa. Anh mua vé bay đến Thâm Quyến, nhưng anh chỉ nán lại đó một ngày, xử lý xong việc sẽ lập tức bay sang nơi khác, cụ thể là đi đâu, em không biết thì tốt hơn.” “Nhất định phải vậy sao? Vậy thì giống như bỏ trốn, hay để bác Kỳ nghĩ cách…” Gia Thông hất mạnh tay cô, lạnh lùng nói: “Sau này không được nói những lời như vậy.” “Xin lỗi, em…” Nhâm Nhiễm sốt sắng, “Chỉ là em không muốn anh đi, em hứa sẽ không nói điều này nữa.” Gia Thông thả lỏng người, “Đừng sợ, anh không giận em, nhưng có một điều, bà Kỳ không nói sai, e rằng có mang toàn bộ gia tài nhà họ Kỳ cũng chưa chắc giải quyết vấn đề anh gặp phải. Huống chi, anh không muốn dính líu gì đến gia đình đó.” Nhâm Nhiễm nhìn anh trừng trừng, im lặng rất lâu. “Sao vậy, hết hồn rồi hả?” Cô lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Em còn gặp lại anh không?” Gia Thông cười, “Đừng hỏi vấn đề này, anh không muốn gạt em, chúng ta vui vẻ tận hưởng đêm nay, sau này em có còn nhớ anh, thì nhớ anh một chút, lỡ như có lãng quên cũng không sao.” “Anh sẽ nhanh chóng quên em à?” “Cái này thì em yên tâm. Em cứ hỏi lão Lý thì biết, lúc trước ông ấy giảng bài cho anh đã rất kinh ngạc, bất kỳ thị trường nào anh cần theo dõi, anh đều nhớ rất rõ. Ông ta nói chưa gặp người nào có trí nhớ như một máy chụp hình.” “Điều đó, với việc nhớ một người là hoàn toàn khác nhau.” “Em thật là khó dỗ, được rồi, số của em anh vốn không lưu, nhưng anh chỉ nhìn một lần là thuộc lòng, đủ rồi chứ?” Nhâm Nhiễm không bị chọc cười, “Vậy anh tả thử cô bạn gái trước đây của anh, được không?” Yêu cầu này khiến Gia Thông cười dở khóc dở: “Bây giờ em bắt đầu ghen thì thật không hay.” “Không phải là ghen, anh nghĩ thử xem, bạn gái trước của anh là ai, lúc đó anh thích cô ta ở điểm nào, giây phút vui vẻ nhất của hai người là gì? Nói em biết, điều đó rất quan trọng.” Gia Thông suy nghĩ một lúc, não nề nói: “Anh đã nói với em từ trước, anh chưa từng yêu như em tưởng tượng. Nếu nhất định phải trả lời thì người anh ấn tượng nhất, là cô bạn gái đầu tiên.” “Tại sao? Vì là mối tình đầu ư?” “Bởi vì đó là lần đầu tiên anh lên giường với con gái.” Gia Thông thẳng thừng, Nhâm Nhiễm quả nhiên đã cứng họng. Anh thở dài, sờ vào khuôn mặt đang tựa sát vai mình, phát hiên mặt cô nóng như lửa đốt. “Cô bé ngốc nghếch, thật không hiểu em lại truy hỏi chuyện đó làm gì.” “Em muốn biết anh sẽ nhớ em không.” Nhâm Nhiễm lẩm bẩm, đột nhiên lại ghì chặt cổ anh, thì thầm, “Nếu như em lên giường với anh, có phải anh sẽ nhớ em nhiều hơn không?” Gia Thông kinh hoàng, “Anh thật không ngờ, em lại nói ra những lời này!” Nhâm Nhiễm thẹn thùng không dám ngước đầu lên, nhưng vẫn kiên trì: “Có gì không thể nói, anh thích em, em cũng thích anh, người yêu nhau làm việc đó là lẽ thường tình thôi mà?” “Đừng thử những trò này, Nhâm Nhiễm. Trí nhớ bằng cơ thể không đáng tin cậy, anh không dám chắc rằng anh sẽ nhớ hết người đàn bà từng ngủ chung với anh. Hơn nữa, được anh nhớ, không quan trọng đến mức đó, không đáng để em làm như vậy.” “Thế nhưng, em muốn ghi nhớ anh.” Nhâm Nhiễm nhỏ nhẹ. Tay cô ôm chặt người anh, cơ thể đang khoác áo sơ mi của cô dí sát trong lòng anh, mùi hương trên cơ thể cô lan tỏa khiến anh nóng bừng, khả năng tự kiềm chế mà anh luôn tự hào dường như bị dao động. “Anh không phải là thánh nhân, đừng thử thách anh!” Gia Thông nhẹ nhàng kéo tay cô ra, đắng giọng: “Không, Nhâm Nhiễm. Anh không thể hứa với em điều gì, nếu như là người phụ nữ khác, hiểu rõ anh là hạng người nào, không hề kì vọng gì nơi đây, anh không ngại chuyện gì xảy ra tiếp theo. Nhưng em khác, em trông mong vào anh quá nhiều, anh không thể gánh vác.”