Hoàn thành báo cáo nhóm, Lee Jeno bước ra khỏi lớp học. Sinh viên các khoa khác đã tận hưởng kỳ nghỉ đông từ sớm, chỉ có dân ngành y như anh phải làm nốt báo cáo, đầu tắt mặt tối đến tận chiều hôm Giáng Sinh. Không khí Giáng Sinh ngập tràn khắp khuôn viên trường, cây thông cao to dựng trước sảnh chính, dây đèn các loại giăng đầy cành, hoàng hôn đổ bóng xuống, ánh sáng lung linh biệt lập khỏi ráng chiều lôi kéo sự chú ý của dòng người bước ngang. Tiệm cà phê sát bên đã trang hoàng, ngay cửa ra vào treo tấm biển được trang trí sặc sỡ quảng cáo đồ uống đặc biệt nhân dịp Giáng Sinh. Giữa quảng trường, nhân viên sân khấu bắt tay vào bố trí dàn âm thanh, một vị linh mục với cuốn Kinh Thánh trên tay giúp dán bông tuyết lên phông nền. Lee Jeno không biết nhà trường định tổ chức gì, nhìn chằm chặp một lúc lâu cho tới khi có mấy đàn chị năm ba đi ngang giải thích mỗi năm đều có dàn hợp xướng từ nhà thờ ở Bạc Phù Lâm tới hát thánh ca. Lee Jeno gật đầu, mỉm cười cảm ơn đàn chị, đối phương sẵn dịp mời anh bữa tối chúc mừng Giáng Sinh, xong chỉ nhận được câu xin lỗi vì đã có hẹn của người nọ. Đến cổng trường, anh bẻ phần cổ áo khoác màu đen rồi cho ngay ngắn rồi quấn chiếc khăn kẻ sọc màu nâu lên cổ. Lee Jeno khước từ lời mời cơm của người bạn cùng nhóm, sải bước trên triền dốc thoai thoải đến ga tàu điện. Trước giờ anh đều mừng lễ tại gia. Anh không phải một tín đồ Thiên Chúa giáo mặc dầu bố mẹ theo đạo và bản thân cũng đã được rửa tội, chẳng qua nhà anh vẫn giữ đúng truyền thống dùng bữa tối Giáng Sinh cùng gia đình. Lúc nhỏ ăn xong sẽ xem tivi, đợi đến nửa đêm mới chạy tới dưới cây thông thấp chủn mở quà. Lớn rồi đổi khác, không còn những gói quà bí mật, dù vậy bữa cơm ấm cúng sum họp chưa hề đổi thay. Nhìn số 25 trên màn hình điện thoại, Lee Jeno đọc tin nhắn gửi tới từ Lee Donghyuck: "Tối nay cậu muốn ăn gì?" Khi nhận được tin nhắn, Lee Jeno nghiêng người, tựa đầu bên cửa kính xe, suy nghĩ trôi dạt về tiết học khám nghiệm thi thể vài hôm trước. Giáo sư yêu cầu họ cắt bỏ phần phổi bị tế bào ung thư hủy hoại, các cô nữ sinh chiếu những ánh mắt khác thường lên Lee Jeno đang cầm dao mổ trên tay. Anh nhìn khối u mục rữa, sau đó dứt khoát lọc một mảnh nhỏ, đặt lên kính cắt, bạn cùng lớp nhận lấy, tiếp tục khám nghiệm mẫu phổi. Sau khi say sưa nghe Lee Jeno kể nguyên nhân dẫn tới cái chết, Lee Donghyuck dần dà học hỏi nhiều điều mới mẻ. Hầu hết thời gian có mặt tại hiện trường, cậu chỉ đưa ra suy luận về quá trình gây án và miêu tả sơ bộ tướng mạo hung thủ, hoàn toàn không có tí ti kiến thức gì về lĩnh vực pháp y. Ngay lúc ấy xuất hiện chàng sinh viên năm nhất khoa y Lee Jeno thuê phòng cùng cậu, buổi tối đầu tiên dọn tới đã bị cậu lôi đến hiện trường vụ án. Dù khá bất ngờ, anh vẫn không chút do dự mà đi theo. Cớ sự là do tranh chấp qua lại giữa cậu và tên pháp y đồn cảnh sát, tên kia luôn mồm đặt điều bảo cậu là kẻ lừa đảo, nhưng cậu có thu tiền ai bao giờ, thế nên mới đành dẫn theo tia hy vọng cuối cùng mang tên Lee Jeno. Lee Donghyuck biết trình độ của Lee Jeno thua xa pháp y chuyên nghiệp, nhưng dáng vẻ bình tĩnh khám nghiệm thi thể, chốc chốc lại đưa ra kết luận của anh khiến không riêng gì cậu mà mọi người xung quanh đều trầm trồ sửng sốt. Thậm chí Seo Youngho còn ghé tai hỏi nhỏ, Lee Donghyuck, cậu kiếm đâu ra vị bác sĩ này đấy? Dựa trên manh mối Lee Jeno tìm được, Lee Donghyuck bắt đầu khảo lại một lượt toàn bộ hiện trường án mạng, cặp mắt sáng lấp lánh, tinh thần vô cùng phấn chấn. Tuy đã nhận với Seo Youngho rằng Lee Jeno là trợ thủ của mình, nhưng còn gì vui sướng hôm giữa đêm khuya tối trời lại tìm được người nguyện ý chạy đến hiện trường cùng mình đâu. Trái với vẻ hào hứng của Lee Donghyuck, Lee Jeno lúc nào cũng thở dài thườn thượt mỗi khi băng qua dây chắn ngang hiện trường, vì đó là minh chứng của một sinh mạng đã mãi mãi ra đi. Thấy bộ dáng nghiêm túc khi xét nghiệm thi thể tại hiện trường của anh, Lee Donghyuck nhận ra sự điềm tĩnh hoàn hảo ấy có lẽ ảnh hưởng từ người khác, hoặc là cha, hoặc là mẹ. Tất nhiên Lee Donghyuck không hề hỏi lấy một câu. Cậu đâu phải thằng ngốc, đâu phải không hiểu vô ý thắc mắc đồng nghĩa với việc xâm phạm đời tư cá nhân của đối phương. Bản thân cậu từng lỡ lời, ấy là khi xét qua áo quần để phán đoán hai đứa bạn trước mặt đêm qua đã thuê phòng cùng nhau, hoặc vạch trần lời nói khoe mẽ không hề bỏ công tập luyện mà vẫn đạt điểm cao của một cậu khác. Lee Donghyuck xin thề, cậu không cố tình vạch trần đâu, chẳng qua mồm nhanh hơn não, sự thật rành rành trước mắt sẽ dễ tuôn thành lời. Bản tính không thiện thường ba hoa khoác lác, người trưởng thành biết giữ sĩ diện rất biết điều không vạch trần lẫn nhau, thế cho nên người thật thà dễ dàng trở thành mục tiêu trả đũa. Chẳng lâu sau cậu bị vài kẻ nhắm vào, thậm chí có kẻ quá quắt tới độ dùng bút lông dầu tô vẽ bậy bạ lên đàn violin của Lee Donghyuck. Vì không thể để đàn thấm ẩm, Lee Donghyuck phải vắt khô nước trên khăn rồi tỉ mỉ lau, lau mãi lau mãi vẫn còn vài dấu nhạt nhòa. Lee Donghyuck ôm cây đàn yêu dấu biểu diễn trên sân khấu, khán phòng lập tức ngập trong tiếng chế nhạo bỡn cợt. Thế nhưng cậu vẫn ngẩng cao đầu, vẫn tiếp bước trên con đường riêng của mình. Sau phen xung đột với gia đình và dưới sự khuyên nhủ đầy kiên trì của mẹ, cậu đồng ý đến gặp bác sĩ tâm lý. Thấy những dấu vết trên đàn violin của con trai, ngày hôm sau mẹ Lee Donghyuck mua một cái mới đắt hơn, âm đàn hay hơn. Thỉnh thoảng cậu đem chiếc đàn yêu quý đã bên mình suốt nhiều năm ra, kéo vang những giai điệu du dương. Năm định mệnh ấy, những mảnh cảm xúc bên trong vỡ tan tác khiến cậu mất khả năng tập trung, không tài nào gảy tiếp nốt nhạc. Bác sĩ kê toa khuyên cậu sử dụng thuốc an thần. Mẹ sợ cậu chịu áp lực quá tải, xin nhạc viện cho cậu bảo lưu một năm. Hay tin, Lee Donghyuck không nói không rằng, chỉ im lặng vuốt ve cây đàn của mình nhìn mặt trời khuất dần sau lưng thành phố, hốc mắt phút chốc nóng bừng. Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân thật sự vô dụng. Lúc đó, cậu đã thanh toán toàn bộ tiền thuê nhà của căn phòng gần trường học trước một năm, không thể hòa đồng cùng bố dượng sống chung nhà, cậu thẳng thừng chuyển tới căn phòng nọ, đôi lúc chịu hết nổi những câu cằn nhằn của mẹ mới nhượng bộ về nhà ăn cơm với bố dượng và em gái. Cậu luôn, hoặc quẩn quanh làm ổ trong phòng, hoặc nghiên cứu những trang hồ sơ án mạng. Dì gái tầng dưới bao giờ cũng đối đãi tốt với cậu, thường xuyên dúi vào tay cậu cậu những bọc bánh quy, lại bảo sao mà cậu giống cháu trai dì quá, nhất là những khi cậu kéo đàn violin. Ngày nọ, khi cho Quý Ngài Cá Vàng và Quý Cô Cá Vàng ăn xong, cậu nhìn hai con cá vàng quấn quít bên nhau trong bể thủy tinh, cậu quay người, bất chợt nhìn thấy nửa gian phòng trống vắng, nhất thời nổi hứng tìm công ty giúp ghép đối tượng thuê nhà chung. Rốt cuộc khi nhân viên công ty rời đi, cậu hối hận ngay tắp lự. Dẫu rằng rất mong sẽ tìm được một người bạn chung nhà, nhưng ngộ nhỡ cậu dọa cho người ta bỏ chạy thì làm sao? Bởi thế cho nên mới thấy Lee Donghyuck nhà ta chu đáo thu dọn trước khi bạn đến, cất bộ xương khô đặt giữa phòng khách vào phòng mình, nhét cả hình nộm mô phỏng hô hấp nhân tạo vào thùng chứa, cẩn thận chỉnh âm cây piano cũ kĩ mất cả chiều. Biết đâu bạn cùng nhà chơi piano? Vừa đánh chương thứ ba của bản Sonata Ánh trăng, Lee Donghyuck vừa nghĩ thầm như thế..