Noblesse Chế Tạo Con Rối Thần
Chương 153 : Chúng ta lực tương tác từ trường trái nghịch nhau… cả hai nhìn nhau đều ngứa mắt!!
“ Cảm ơn… ngài đã… cứu rỗi linh hồn của ta. Ta thay mặt cho… toàn bộ lũ trẻ… cảm ơn lòng nhân từ… của ngài…”
Mắt lóe qua sự giải thoát thầy thuốc Cốt Ngủ, trút từng hơi thở cuối cùng trong tay của Pluto.
Trong tay Pluto, ôm một bộ xương cốt trắng hếu lạnh lẽo… nhưng khuôn mặt của anh… lại là một nụ cười thật sự ấm áp lòng người đang nở rộ trên môi.
“ Mấy nhóc đã nghe thấy đi, có vẻ thầy thuốc Cốt Ngủ cũng đã không uổng công, chăm sóc cho mấy nhóc đến hiện tại… Đừng khóc nữa, ta sẽ cho người hộ tống đưa mấy nhóc đến nhà mới ngay sáng mai. Dù sao, đây chính là những gì mà ta đã hứa hẹn với thầy thuốc Cốt Ngủ.”
Nhìn lại phía sau một tảng đá lớn, Pluto không cấm cảm thấy lũ trẻ con, thật sự lúc nhỏ đều rất đáng yêu đến ngây ngốc.
Tất cả bọn chúng, đều lo lắng cho thầy thuốc Cốt Ngủ, nên đều lén núp phía sau tảng đá lớn, cái gì cũng đã đều nghe thấy được từ đầu đến đuôi.
Cuối cùng, chúng cũng chỉ có thể ngậm ngùi xót xa mà rơi nước mắt… thầm lặng khóc thương cho cái chết… của người thầy thuốc mang tên Cốt Ngủ nọ... mà không phải là tên lính đánh thuê mang tên Cốt Ngủ kia.
Ai nói trẻ con, là không biết phân biệt tốt xấu?
Ai đối xử tốt với chúng, thì chúng cũng đều sẽ ghi nhớ hết và cố gắng đáp lại sự quan tâm đó.
Yên nghỉ nhé… thầy thuốc Cốt Ngủ.
Cầu cho linh hồn của ngươi… vẫn luôn không bao giờ bị vấy bẩn lần nữa.
Pluto nguyên một đêm vẫn một tư thế, ngẩng đầu lên mà ngắm… cái tĩnh lặng mang tên ‘yên nghỉ’.
- ----
Thu hồi lại xương cốt rơi rụng trên đất Cốt Ngủ. Pluto điều khiển xe lăn quay trở lại chỗ của Kikyo và nhóm người 2B và 9S. Tiện tay, anh mang theo phía sau anh… một đống củ cải nhỏ, lon ton đi theo sau lưng Pluto… Nhìn giống, một đàn gà con đi theo mẹ nó, cực kỳ có trật tự.
(Há há há!!! Cho một cái điểm tán, cho câu nói trên (=^▽^=))
Đợi đến đám người Pluto trở lại, Kikyo lại đang từ đầu đến đuôi quan sát 2B và 9S, nhìn kỹ một vòng rồi lại một vòng… tia a tia ~ Váy cũng quá ngắn rồi!!!
“ Đây là hai mảnh vỡ của Ngọc Tứ Hồn, xin chủ nhân nhận lấy và kiểm tra cho kĩ lại.”
Trên tay phủng lấy 2 mảnh vỡ của Ngọc Tứ Hồn, 2B lại ngoan ngoãn hai tay đưa cho Pluto.
“ Cả hai ngươi, lần này rất tốt. Dẫn mấy nhóc này về lại nhà gỗ, rồi thu xếp một chút đi. Nhiệm vụ kế tiếp của hai ngươi là hộ tống bọn nhỏ đến chỗ của Itachi. Ta thì sẽ đi làm chút ít chuyện khác, nên sẽ không cần các ngươi đi theo phía sau đâu.”
Phân phó xong công việc cho 2B và 9S. Pluto cũng cầm lấy hai mảnh vỡ nhỏ của Ngọc Tứ Hồn. Rồi qua thu hồi lại, xương cốt của Cốt Ác và Cốt Bạc đang nằm lăn lông lốc trên đất… không ai để ý đến tội nghiệp. (=^▽^=)
Vù vù vù vù ~
Có tiếng đập cánh vang lên.
“ Độc trùng của Naraku?? Tại sao chúng lại đến đây lúc này??” Kikyo vẻ mặt ngưng trọng nhìn lại đám trùng độc, cực kỳ kiên kị.
“ Đưa cho hắn cái này đi.”
Chỉ nói một câu bình thường Pluto, tay cầm ba mảnh vỡ của Ngọc Tứ Hồn từ Cốt Ác, Cốt Bạc và Cốt Ngủ. Anh lại không chút nào hứng thú, mà lại tùy tay quăng cho Độc Trùng của Naraku.
“ Ngươi!!! Ngươi cùng Naraku là cùng một bọn sao??” Kikyo gương cung lên ngắm về phía Pluto, gương mặt lạnh căm căm mà lên án Pluto.
“ Ta nói cho cô biết trước một tiếng, ta đó cực kỳ ghét ai chĩa vũ khí vào ta. Nếu là bình thường, thì ta cũng đã cho kẻ đó xuống địa ngục luôn rồi. Kikyo, ta không giống như Naraku, khoan dung mà để cô tha hồ cầm cung chĩa vào ta như thế đâu. Ta cho cô hai mươi giây, cô nếu vẫn tư thế này nhằm vào ta… ta sẽ cho cô… trở về với đất bùn dưới hầm mộ….Ta nói được là làm được đấy!!!”
Ánh mắt Pluto khẽ quét đến chỗ của Kikyo, không giận hờn hay có một chút xíu gì đó cái gọi là ‘cảm tình’ con người.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Kikyo tâm càng ngày càng lạnh… bởi vì kẻ này nhìn cô trong mắt, như nhìn một con kiến vậy… nhỏ bé và có thể tùy thời điểm mà ra tay bóp chết… không chút tình cảm.
Ít nhất với Naraku, ánh mắt hắn nhìn cô là căm hận và cũng là một chút sát tâm… nhưng Kikyo biết, Naraku hắn sẽ không thật sự giết chết cô.
Bởi vì, chỉ cần một ngày… trái tim của Nhện Quỉ vẫn còn… thì Naraku sẽ không thể nào giết chết cô được. (Tự tin gớm nhỉ? Còn kết cục thì… ai mà chắc được tương lai sẽ ra sao a ~)
Còn kẻ này (Pluto), hắn chắc chắn sẽ làm được những gì mà hắn đã nói. Kẻ này cực kỳ nguy hiểm, thậm chí hai thuộc hạ của hắn. Dù tưởng chừng như vô hại, nhưng khi cô vừa chỉ mũi tên vào hắn, thì cả hai tên kia cũng đã sẵn sàng rút kiếm ra, mà muốn động thủ giết chết cô… Mà lại, Kikyo cũng không chắc có thể bắn trúng kẻ này hay không??? Hay là cô sẽ bị kẻ này giết trước khi cô kịp bắn mũi tên đó.
Kikyo biết, cô lợi thế đã không có. Thậm chí, cô còn bị thương khá nặng khi đấu với hai người cốt nhóm lính đánh thuê… đánh nhau lúc này là hành động không sáng suốt.
Mà lại...
Chênh lệch giữa cô và kẻ đó quá cao. Đấu cũng nắm chắc thua trăm phần trăm rồi, cô mới không ngu mà tự rước lấy nhục như thế.
“ Tại sao??? Tại sao lại giúp hắn??? Naraku là một kẻ độc ác và tàn bạo, đã có biết bao nhiêu người vô tội, đã chết trên tay của hắn!!! Ngươi là một người, có năng lực lớn như vậy?? Tại sao, lại có thể tiếp tay cho kẻ ác độc đó chứ??”
Bàn tay cứng đờ tư thế gương cung, Kikyo cả giận mà hét lên trách vấn Pluto.
“ Ngươi đủ sảo (ồn ào). Ai bảo ngươi là, có năng lực người là đều phải luôn đứng ra, gánh vác trách nhiệm đảm đương người tốt hả? Mà lại, ngươi muốn làm chúa cứu thế thì cứ việc. Mọi chuyện không liên quan đến ta, thứ cho ta nói thẳng. Kế hoạch của ta, tuyệt không dung cho bất cứ kẻ nào phá hoại. Giao Ngọc Tứ Hồn cho Naraku, thì làm sao vậy?? Trước sau gì những mảnh ngọc đó, cũng sẽ hợp nhất lại trong tay của Naraku, ta chỉ thuận tay đẩy thuyền… làm cho quá trình đó diễn ra nhanh chóng hơn mà thôi.”
Thật sự, Pluto không hiểu nổi. Inuyasha lẫn Naraku, mắt nhìn người hảo quái lạ.
Người phụ nữ (Kikyo) này luôn là một bộ cứu giúp người dân, thương yêu dân chúng. Vẻ ngoài thánh khiết như đóa tuyết lan trên núi, cao không thể chạm tới được. Cung thuật cũng không tồi, nhưng càng nhìn lại Kikyo, Pluto chỉ cảm thấy… hảo phiền toái + chán nản.
Luôn luôn gắng hết sức, cứu giúp nhiều người hơn… vẫn luôn là một bộ trách trời thương dân đó. Pluto không hiểu sao, có chút dị ứng... thật muốn cách xa người phụ nữ (Kikyo) này ra xa xa một chút.
Hai người bọn họ, lực tác động của từ trường… hình như luôn trái nghịch với nhau. Ở gần nhau cả hai, đều thật sự thấy đối phương… thật ngứa mắt.
(Đừng hỏi Tác nguyên nhân vì sao, vì Tác ta… sẽ không nói đâu ~^×^~)
Không chút dừng lại, tiếp tục cùng Kikyo đôi co nữa. Pluto càng tiến sâu vào núi Bạch Linh Sơn hơn.
Vì… hình như Naraku ẩn núp ở nơi đó. Và lại, như có thứ gì đó đang thu hút anh, làm Pluto… cảm thấy hứng thú.
Bên ngoài, Kikyo chỉ là người được hồi sinh từ đất bùn hầm mộ, không phải là con người thật sự. Nên nếu đến quá gần núi Bạch Linh Sơn, nàng sẽ bị mất đi càng nhiều hơn nữa hồn phách và tình huống xấu nhất… nàng cũng sẽ thật sự biến mất ra khỏi thế gian này.
Nhìn Pluto, từ từ biến mất phía sau đám sương mù. Kikyo khẽ cắn môi quyết định… sẽ báo cho nhóm Inuyasha biết, về sự hiện diện của kẻ lạ mặt này.
Bảo bọn họ cẩn thận và nếu có thể, đừng manh động… vì kẻ này, ghét bị người khác chĩa vũ khí vào mình.
“ Hừ..”
Nhẹ rên một tiếng lạnh lùng, Kikyo thất thiểu bước ra xa chân núi Bạch Linh Sơn.
Thông qua tấm gương của Kanna, Naraku cũng đã thấy hết tất cả mọi chuyện diễn biến như trên.
Naraku còn một lần, thông qua tấm gương nhìn thấy Pluto ánh mắt khẽ liếc nhìn lại phương hướng của anh.
Không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung sao ánh mắt kẻ lạ mặt ngồi xe lăn đó. Khiến cho Naraku anh, cả người đều không hiểu sao cảm thấy cả người đều không quá thoải mái.
Ánh mắt ấy quá không xa lạ gì, đối với Naraku anh.
Đó không phải là ánh mắt xem “kẻ khác như trò chơi” của Naraku anh hay nhìn kẻ yếu hơn anh, rồi bị anh chơi xoay quanh hay sao?
Nhìn miệng kẻ ngồi xe lăn đó đang nở một nụ cười ấm áp, rồi còn dùng khẩu hình nói với Naraku anh rằng một câu.
Không cấm làm Naraku chướng khí và sát ý, đều đồng thời ‘On’ bật lên ở mức cao nhất.
“ Naraku… cảm giác đã chết quá một lần… ra sao?”
Kẻ này… rốt cuộc là ai??
Cái trán không tiếng động, ẩn ẩn làm Naraku đầu đau như bị búa bổ.
Càng không hiểu ra sao, Naraku anh lại cảm thấy… kẻ ngồi trên xe lăn kia… hơi hơi quen mắt.
Không phải vẻ bề ngoài, mà lại… cùng người nọ khí chất… như hai mà một tròng lên nhau… thật sự rất quen thuộc a.
(Đoán coi là ai các Bác??)
Truyện khác cùng thể loại
815 chương
12 chương
13 chương
12 chương
1 chương
29 chương
72 chương