Noblesse Chế Tạo Con Rối Thần

Chương 118 : Bị xiềng xích linh hồn của gió (Happy New Year)

Áo Kimono đỏ lá phong với kiểu dáng Nhật thức cổ, đai lưng màu nâu cẩn đá quí đỏ, tóc là màu trắng bạc cột ra phía sau lưng. Bên ngoài là một vòng khung xương làm bảo hộ, hộ vai là đầu lâu. Thân ảnh bé nhỏ, ngồi trên con rối với bộ quần áo đen Arlequin tràn đầy phong cách phương Tây. Đồng thời cũng không thể quên, cái mặt nạ che đi ba phần bốn khuôn mặt của Lucas. Bộ đôi quái dị này đi trên đường, mười phần phong cách. Nhưng lại rõ ràng không ai chú ý đến họ, tà áo đỏ trong đêm khuya im lặng, càng tôn lên sự tuấn tú của chủ nhân nó.  Ngón tay bay múa trong không khí, con rối phong cách phương Tây Arlequin, tăng nhanh tốc độ chạy về một hướng nọ. Trên đường trở về thành của mình, Naraku bước chân một đốn dừng lại. Có kẻ thêm dõi!! Cảm giác được, có ánh mắt đang nhìn. Không khí mang theo mùi hủ bại của xác thịt, nhưng Naraku không quan tâm. Cơ thể yêu quái này của Naraku anh, đã bắt đầu hủ bại. Nó hiện tại nhu cầu gấp, thu nạp lấy bộ phận cơ thể yêu quái mạnh mẽ hơn nữa.  Bây giờ...không thích hợp để chiến đấu. Đối thủ ở trong tối, anh lại ở ngoài sáng. Kẻ này còn như đang đùa giỡn anh, vừa tiếc lộ khí tức của mình tồi lập tức thu hồi...tên này không dễ chọc. Đưa ra phán đoán cơ bản, Naraku không chút do dự tăng nhanh bước chân, lợi dụng Độc trùng trở về tòa thành bằng lối đi tắt nhanh hơn. Cảnh giác tâm mười phần chú ý khu vực xung quanh, cảm giác quái dị như bị nhòm ngó vẫn xoay quanh Naraku. Nghĩ đến tòa thành bên trong, có Kagura và Kanna còn ở.  Naraku nhếch mép cười nhạt, nếu đã có ý định đi theo ta...thì cũng nên chuẩn bị tâm lý...chết trên tay ta. Với suy nghĩ như thế, Naraku cũng bắt đầu thả chậm lại tốc độ. “ Có ý tứ. Không chạy nữa nhỉ. Ha ha ha.”  Điều khiển con rối, di chuyển xung quanh rừng cây. Lucas bám đuôi theo Naraku cẩn thận, một phần lập kết giới ẩn nấp, một bên vừa sử dụng ám chỉ bằng tinh thần lực với Naraku. ‘Ta đang trên đường trở về… Và ta không nhìn thấy ai cả.’ Một đường trở về, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài thành trì. Naraku vẫn cao điệu một đường bay vào thành, như chỗ không người. Đúng vậy, đây đã là một tòa thành chết. Xương cốt chất thành từng đống nhỏ ngổn ngang, không ai quan tâm. Không khí tiêu điều, trong một tòa thành hoa mĩ, có đối lập nên làm nơi đây thêm phần quái dị mỹ cảm. Màn đêm tối, làm cho tòa thành chướng khí mù mịt.  Trước cửa đứng bên ngoài sân là Kanna, đang im lặng ôm lấy trong tay tấm gương. Tấm gương này là bản mạng của nàng, có thể theo dõi một người và hấp thu linh hồn những kẻ nhìn vào gương. Đồng thời cũng có thể điều khiển được những linh hồn bị nàng hấp thu ở trong tấm gương. Tình cảm mỏng manh, trái tim nàng là cảm giác chết lặng. Là con rối, nhưng cũng là mắt của Naraku, im lặng thủ hộ cũng là nàng chức trách. Một đường đi xuống không một tia liếc mắt lấy bên kia thân ảnh nhỏ bé. Naraku dẫn đầu tiến vào tòa thành rộng lớn nhất của mình. m u, ẩm thấp hầm ngầm. Nơi đây là nơi, Naraku phân hóa ra một bộ phận cơ thể yêu quái của mình. Bên cạnh là treo lấy một người, hay nói đúng hơn...là một mỹ nhân đang bị xiềng xích bao vây. Mắt đỏ một mảnh trầm uất, đôi mắt xếch phía cuối đuôi mắt. Chỉ có những ai có cái nhìn xuyên thấu đến lòng người, thì mới có đôi mắt đặc biệt như vậy. Dù cho tóc có rối loạn, nhưng vẻ đẹp mỹ miều này là không thể lu mờ được. Kagura bình tĩnh nhìn lại Naraku, là đôi mắt thăm dò nhìn kĩ chứ không mang sợ hãi trong đó. Naraku tay nâng lên cốc rượu, khuôn mặt góc cạnh nghiền ngẫm đánh giá Kagura.  Đã như cách quá một đời, Kagura vẫn như thế. Luôn muốn thoát khỏi bàn tay anh, ngu ngốc đến một cách đáng thương. Là gió nhưng lại phải ủy khuất vì sự sống, mà bán rẻ bản thân mình. Trong sự im lặng, Naraku chỉ nhàn nhạt nghĩ. Đã không thể ngừng tay được nữa, tên đã lắp lên cung...tuyệt đối… đã không thể ngừng tay được nữa!! Ta không thể trả tự do cho ngươi hiện tại, ngươi là tai mắt của ta. Càng là một phần cơ thể mà ta tách ra, để ngươi đạt được tự do...điều đó hiện giờ...là không thể nào. Cơ thể vẫn còn quá nhiều dư thừa thịt, cần phải loại bỏ chúng dần dần. “ Ngươi biết cái sai của ngươi là ở đâu không?” Nhấm nháp trên tay ly rượu, Naraku vẫn không để ý Kagura, nhưng câu hỏi ra nhẹ nhàng ấy càng làm Kagura tim như trầm xuống. ‘Không...không thể nào. Chuyện ta làm tuyệt đối là bí ẩn. Naraku không thể nào biết được, hắn ta chỉ đang hù dọa ta thôi...chắc chắn là như thế.’ Nhân lúc Naraku ra cửa, ta đã cẩn thận dùng gió cảm nhận hướng đi của hắn. Rồi mới thừa dịp chạy ra ngoài, tìm sự trợ giúp. Hắn không thể nào biết được chuyện ta làm mới đúng. “ Kagura...ngươi biết không? Ngươi là một phần từ ta tách ra, là máu thịt của ta. Nhưng đồng thời, ngươi cũng có ý nghĩ và linh hồn của riêng mình. Nhưng ngươi đã quên rằng...trái tim ngươi...là ai đang nắm giữ chứ?”  Nhẹ giọng nói như không quá để ý, nhưng nội dung thì nghe...lạnh cả người. Naraku không quan tâm nàng muốn làm cái gì bất lợi cho anh, vì cuối cùng kẻ thua cuộc...vẫn chỉ có Kagura nàng mà thôi. “ Ngươi quá yếu, điểm yếu của ngươi cũng đang nằm trong tay ta. Có thể ban cho ngươi hình hài, nhưng đồng thời...ta cũng có thể lấy lại nó. Ngươi nghĩ rằng, cầu cứu yêu quái mạnh hơn ta, thì có thể giết được ta sao? Ngây thơ quá đấy Kagura à.”  Uống nốt ngụm rượu cuối, Naraku lật tay ra...một trái tim đang nằm trên tay anh. Lạ thay, dù không nằm trong bất kì cơ thể nào, nhưng nó vẫn đập ‘thình thịch’. Naraku bắt đầu khẽ nắm tay lại. “ Hự ~~ A ~” Cơn đau như đến bất ngờ...nó lạnh lẽo đến thấu tim, là cảm giác có bàn tay đang dò xét và hành hạ trái tim mình. Kagura khuôn mặt đẹp tuyệt vọng, lại không cam lòng. Nhìn người đàn ông lạnh đến như không có tâm đó, mặt không đổi sắc từ từ gia tăng sức ép trên tay. Kagura mặt xanh xám hôi bại, đôi mắt đỏ có hồn nay đã bắt đầu tan rã đồng tử. Có lẽ do đã trừng phạt đủ, Naraku một buông lỏng tay ra, Kagura mặt hốt hoảng sợ hãi nhìn về phía Naraku...hay chính xác hơn là...thứ trên tay Naraku lúc này. “ Ta hy vọng ngươi còn biết thân phận của mình, mà nếu ngươi làm xong việc cho ta...biết đâu. Ta sẽ trả lại cho ngươi…sự tự do.”  Ánh mắt Naraku, bình tĩnh nhìn vào mắt Kagura nói. Cảm giác như lỗ tai đang bị lừa dối vậy, Kagura ánh mắt lăng một thoáng, rồi trầm tư suy nghĩ. “ Ngươi…? Điều ngươi vừa nói...là sự thật?” Ngẩng mặt lên, Kagura trịnh trọng nhìn kỹ từng cử chỉ trên mặt của Naraku, cô sợ mình sẽ bỏ sót bất kì chi tiết nào đó trên mặt của Naraku. “ Ta hứa với cô. Trên danh nghĩa cái tên của ta, rằng...Ta sẽ trả tự do cho cô, khi ta đã trở thành kẻ thống trị của giới yêu quái.” Mắt Naraku nhìn trực diện vào Kagura, lạnh nhạt nói.  “ Thống trị giới yêu quái?...Ngươi nuốt trôi được sao?”  Như nghe được điều gì đó không thể tin được, Kagura ánh mắt tìm tòi nhìn kỹ Naraku. “ Đúng vậy, không phải là thống lĩnh nhóm yêu quái một phương. Ta muốn là, hoàn toàn thống trị giới yêu quái. Cho nên, ta cần sức mạnh của cô...Kagura. Cô sẽ là tai mắt của ta, một phần quan trọng trong ta. Nếu nghiệp lớn của ta hoàn thành sớm, thì cô sẽ sớm hơn được tự do. Đây là giao dịch giữa ta và cô, để chắc rằng cô không trốn khỏi tay ta. Trái tim của cô, sẽ do ta tạm thời bảo quản. Cho nên, cái việc tìm kiếm yêu quái mạnh hơn để giết ta, ta khuyên cô đừng nghĩ đến nó nữa...Bởi vì nha, ta không thích bị phản bội đâu.” Vừa nói, Naraku cũng lại gần Kagura rồi ngồi xuống, mặt đối mặt với Kagura nói. Đã không phải là tư thế, kẻ trên cao nhìn xuống nữa. Đây là mặt đối mặt đàm phán và cho nhau sự tôn trọng, Kagura biết đây đã là giới hạn mà Naraku có thể cho cô. Nếu còn nhìn không rõ nữa, thì Kagura đã có thể không sống được đến bây giờ. Nhớ đến bóng người cao ráo tóc trắng yêu quái nọ, Kagura khẽ cắn môi...làm ra quyết định... - --- Từ tầng ngầm trở lại phòng của mình, Naraku vẫn còn đang suy nghĩ cách xử lý đám người Inuyasha, hấp thụ cơ thể nhiều yêu quái hùng mạnh khác, loại bỏ đi phần thịt thừa và thứ tình cảm của Quỉ Nhện trong người... Đau đầu đến lợi hại, Naraku thật sự rất có nhiều nỗi băn khoăn, phiền muộn trong lòng.  Nếu không phải đại đa số những việc đang xảy ra, hiện tại đã xảy ra giống y như trong trí nhớ của mình.  Naraku thậm chí còn nghĩ, không biết thế giới này đã xảy ra vấn đề gì...mà tại sao mọi thứ...điều quá đỗi khác lạ như vậy. Là anh có vấn đề...hay là thế giới này...có vấn đề? (Đáp án đúng rồi, thế giới này có vấn đề và anh cũng có vấn đề luôn (-__-)) Vừa bước chân vào phòng mình, Naraku đã cứng ngắc người lại. Xạm mặt, nhìn một màn trước mắt. Áo Kimono đỏ lá phong với kiểu dáng Nhật thức, đai lưng màu nâu cẩn đá quí đỏ, tóc là màu trắng bạc cột ra phía sau lưng. Bên ngoài là một vòng khung xương làm bảo hộ, hộ vai là đầu lâu.  Một kẻ lạ mặt, đang xuất hiện trong phòng anh!!! ⊙□⊙ “ Uống trà không Naraku? Trà Ceylon của Sri Lanka, trà này đắt tiền lắm đấy. Uống thử không?” Như tự quen thuộc lắm, Lucas cười tỉnh như sáo ríu rít nói giỡn với Naraku. “ °v°!!??” Naraku. Tên nào đây??  Chúng ta thân nhau lắm à? Ngươi là ai, sao lại tự tiện xông vào phòng ta như vậy? Ngươi ngại mình sống đã đủ lâu, nên muốn chết sớm???