Noblesse Chế Tạo Con Rối Thần
Chương 101 : Không phải ai cũng đáng giúp đỡ (Phiên ngoại Masrur)
Về sự nổi tiếng thì trước khi Kaneki Ken mở ra Liveshow thời chiến quốc thì Masrur đã nổi tiếng hơn anh rồi.
Masrur nổi tiếng theo một phong cách khác nhau, trường hợp đó tương đối hơi huyết tinh một tí.
Đám yêu quái thì hứng thú theo sát phía sau Masrur. Cứ lải nhải rằng Masrur chắc chắn là con của yêu quái hùng mạnh nào đó với con người, bằng không sao có thể tay không mà đấm bay yêu quái khác được nhẹ nhàng như vậy chứ? Chắc chắn là như thế!
Tự cho là biết chân tướng lũ yêu quái nhỏ yếu hồ hởi nâng khăn sửa túi chạy theo phía sau Masrur, với ý đồ tìm kiếm sự bảo hộ từ anh.
Tuy biết hết tất cả, nhưng Masrur thấy mấy yêu quái này cũng không có làm chuyện gì xấu, lại không có giết người hay làm chuyện ác. Anh cũng chỉ có thể giả bộ không biết mà tiếp tục làm ‘việc thiện’ của mình.
Không phải không có căn cứ, mỗi khi cứu người hay thôn làng thoát khỏi bị yêu quái tàn sát. Thì lòng biết ơn của họ sẽ trở thành những ánh sáng nhập vào người Masrur, mới đầu anh còn hơi hoang mang vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra cho anh. Nhưng dần anh mới phát hiện ra, mấy thứ đó giống như...sức mạnh tinh thần hay nói đúng hơn là lực lượng tính ngưỡng.
Tính ngưỡng thứ này có nghe Itachi nói qua, nó giống như một loại sức mạnh có liên quan đến việc thành ‘thần’ vậy.
Rất có ích trong việc phát triển sau này, đồng thời cũng không nên quá lạm dụng nó. Tự bản thân mình phải biết cố gắng phát triển lên năng lực của chính mình, ngoại lực trước sau gì cũng không phải là của chính mình.
“ Hix..hix..hix”
Trong lúc đang suy nghĩ, Masrur bắt được trong không khí tiếng nỉ non than khóc nho nhỏ.
Từ phía nơi có tiếng khóc truyền lại, Masrur nhanh chóng chạy qua.
Ba phiến lớn được dựng chồng lên nhau thành một ngôi miếu nhỏ.
Tiếng thút thít phát ra giữa ngôi miếu,
Bên ngoài là trái cây, rau quả. Thậm chí Masrur còn thấy có cả rượu và thịt nướng nữa.
Theo tiếng khóc đến gần Masrur, thấy rõ bên trong phá miếu là một nữ hài tử nhỏ đang co ro khóc nức nở.
Như có cảm giác ai đó đang quan sát mình, nữ hài tử hơi run rẩy gương đôi mắt to sưng như hai hạt đào của mình nhìn lại hướng cửa.
Đập vào mắt là thân ảnh vàng chóe đau cả mắt của Masrur. Kế đó là một đôi đồng tử đỏ sậm, lạnh nhạt nhìn nàng lành lạnh.
“ Ngươi là...không...không...Đừng ăn thịt ta. Ta hơn nửa tháng chưa tắm, người gầy trơ xương, thịt lại không nhiều gì đâu!!! Làm...làm ơn...đừng ăn ta!!!”
Từ sợ hãi rồi đến nhanh chóng tìm kiếm lý do, rồi cuối cùng là tuyệt vọng. Nữ hài tử nho nhỏ, càng cố nép sát vào góc miếu xa nhất tìm kiếm sự an toàn.
“ …” Masrur.
Không đợi cho Masrur muốn nói gì đó, một tiếng ‘xôn xao’ xông vào tai anh.
Phản ứng nhanh nhẹn Masrur lập tức núp vào trên mái nhà quan sát.
‘Xôn xao’
Từ xa là tiếng vọng của thứ gì đó có vẻ rất nhiều chân, một đám nối đuôi nhau thành hàng dài.
Hai đầu...
Không, là ba đầu mới đúng.
Hai đầu chạy trước có hai càng màu đen sẫm, một đầu sau đuôi có râu cực dài.
Chưa đến gần, nhưng mùi máu tanh đã phát ra nồng đậm.
Mùi tanh tưởi của thịt chết và mùi âm khí khủng bố khiến người bình thường cũng không dám cử động.
Thứ kinh tởm đó càng đến gần, Masrur cũng đã thấy rõ thứ đó là gì.
Là con rết hai đầu.
“ Á á á á!!!!”
Tiếng nữ hài phát ra trong đêm, khủng hoảng lại sợ hãi càng khiến cho rết yêu nọ càng hưng phấn chạy đến ngôi miếu nhỏ nhanh hơn.
Không biết mình vừa làm ra hành động ngu ngốc nữ hài tử, nước mắt nước mũi hòa cùng nhau càng khiến nàng trông chật vật bất kham hơn.
Nhìn sắp hỏng mất nữ hài tử, Masrur cũng không để ý nhiều nữa xông ra.
“ Rắc!!”
Lấy tốc độ khá nhanh Masrur một cước đá rết tinh bay lên cao, anh cũng nhanh chóng phóng xuyên qua thân thể con rết. Tạo ra một lỗ giữa thân thể nó, kế tiếp là dùng đôi tay trần còn cứng hơn cả thép của anh nắm một đầu rết trực tiếp xé xuống.
“ Ngao ngao ~~!!!!”
Rết tinh không ngờ đến bữa ăn đêm ngon lành, lại có thể ăn ra mạng rết như thế.
Đau đớn khiến rết yêu thêm phần huyết tính, đơn giản càng ra sức cắn Masrur.
Trận đấu hoàn toàn nghiêng về một phía, rết tinh càng hung mãng thì sơ hở để lộ trên thân nó càng nhiều.
Biết khó có thể trốn thoát đêm nay, rết tinh đầu thứ ba nhả ra khói độc có tính chất ăn mòn cao nhầm muốn hòa tan Masrur.
Nhưng rất tiếc đã khiến nó thất vọng, áo giáp vàng mặc trên người Masrur không phải chỉ để trưng cho đẹp mắt.
Một trận hình cầu kết giới xuất hiện xung quanh Masrur, làm cho khói độc không thể đến gần anh. Lại càng làm cho anh thêm hạ tay càng thâm độc hơn.
“ Răng rắc!!”
Một cái đầu cuối cùng của rết tinh cũng bị Masrur một tay đâm thủng xuống.
Núp ở phía cạnh cửa, nữ hài tử run run quan sát hết tất cả từ đầu đến cuối.
Hình như biết mình đã được an toàn, nữ hài tử chảy ra nước mắt, không phải là hoảng sợ mà càng nhiều hơn là sống sót sau tai nạn. Nữ hài tử bây giờ, lại càng thêm không muốn nhiều tiếp xúc với Masrur, đơn giản lúc này trông Masrur thật đáng sợ.
Quan sát ra tâm tư nữ hài tử, Masrur cũng không quá quan tâm đến nàng. Đơn giản thu thập một chút, rồi anh ngã xuống rơm rạ trong miếu ngủ.
Trời còn chưa sáng Masrur đã bừng tỉnh dậy, thính giác nhạy bén của tộc Fanalis khiến anh nhanh chóng bắt được tiếng động từ xa.
“ A a a a a, yêu quái!! Cứu mạng!!!”
“ Thúc thúc!!!”
Một người đàn ông trung niên bị Masrur xách cổ lên hoảng sợ, la thét vang trời. Nữ hài tử rất nhanh nhận ra người đàn ông đó và lao ra ôm sầm lấy ông. Không quên tức giận liếc mắt nhìn Masrur.
“ Tiểu Hana? Con...con không sao chứ?”
Chỉ trong khoảng khắc Masrur mặt lạnh đi, anh thấy rõ người đàn ông này rõ ràng không phải ánh mắt kinh hỉ khi gặp lại nữ hài tử, mà rõ ràng nó là mang theo sự nghi hoặc...nghi hoặc tại sao cô bé này còn sống.
“ Con không sao thì tốt rồi, cả làng tối qua tìm con khắp nơi.”
“ Lạ nhỉ, vậy mà anh Hiro lại bảo con tạm thời trú qua đêm trong miếu tạm một đêm vì trở về làng buổi tối rất nguy hiểm. Lại không biết từ lúc nào anh ấy đã không quay về nữa. Anh ấy...đã về làng rồi ạ?”
“ Thằng Hiro đã về làng rồi, nghe nói nó bị yêu quái hù dọa mà đã quay trở về.”
“A”
Tay nhỏ che lại miệng, nữ hài tử lông tơ trên người dựng ngược lên.
Nhắc đến yêu quái, lại nhớ đến tối qua con rết khổng lồ dữ tợn ấy. Cô lại thật sự không muốn nhắc đến nó nữa, quá kinh tởm rồi.
Người đàn ông cười xòa, dẫn nữ hài tử và Masrur trở về làng của mình.
Đêm đó, trưởng làng lại tính tổ chức ăn mừng vì tìm thấy lại nữ hài tử. Không biết có phải là vui sướng thật hay không, nhưng cơ bản lễ phép với người lớn tuổi thì Masrur còn nhớ.
Rượu là thứ không thể thiếu trên bàn tiệc, trong miếu khi ấy còn khá nhiều rượu để lại. Dù sao rết yêu đã chết, dân làng cũng không có gì sợ hãi. Thậm chí còn có nhiều người lấy nông cụ lóc đi lớp da cứng bên ngoài của rết yêu ra làm áo giáp. Thịt rết yêu, mấy chỗ không nhiễm độc thì vẫn có thể ăn được…
Nói chung đêm đó, rượu có thịt có ai cũng vui vẻ thả bụng ra ăn uống.
Masrur ngụm to uống hơn vài bình rượu, thịt rết yêu thì anh lại không có hứng thú đụng chạm.
Chất thịt khá, nhưng...đồ ăn rết yêu là cái gì...thì ai cũng biết.
Anh cũng không có nặng khẩu vị như vậy.
Mọi người rõ ràng điều nhảy múa vui vẻ bên ánh lửa, nhưng không hiểu sao Masrur cảm thấy rất không khỏe.
Giống như...bị kẻ khác tính kế vậy.
Lạ quá?
Sao tự dưng...mắt mờ vậy ta?
Không kịp suy nghĩ đến nguyên nhân, Masrur thẳng tắp ngã xuống đất.
Hiện trường náo nhiệt cuồng hoan hoàn toàn từ lúc Masrur ngã xuống, đã biến mất không còn gì.
Một đám người xung quanh chỉ còn lại, từng đôi mắt tham lam và đầy dục vọng.
Nữ hài tử dù sao cũng chỉ là một đứa bé, sao có thể đọ lại một con hồ ly đội lốt người trưởng làng hiền lành?
Ông ta dễ dàng nghe được từ miệng nữ hài về vài phần kì diệu từ bộ giáp vàng mà Masrur sỡ hữu?
Mật rết yêu pha chung với rượu trong miếu, sẽ tạo nên cơn say bí tỉ. Mật rết yêu tương đối hiếm, nhưng tuyệt đối là thứ tốt.
Là không phải độc dược nên Masrur đã bị trúng chiêu.
Các dân làng đều biết, rượu bình thường do làng họ ủ, nồng độ cồn pha phi cao. Rết yêu bình thường nếu uống quá thượng hơn mười vò, tuyệt đối sẽ mê mang ngủ hơn một ngày một đêm.
Nhờ đó, các dân làng vừa dâng lên rượu thịt cho rết yêu. Vừa nhân lúc nó say bí tỉ ngủ như chết, mà lần mò vào hang ổ của nó, lấy đi những thứ kim loại quí mà rết yêu sưu tập.
Bọn họ đều biết rất rõ, những kim loại mà rết yêu mang về có độ ấm khá tốt. Nó dùng kim loại đó để lót ổ và chuẩn bị cho lần sinh sản kế tiếp của nó. Mà lại, kim loại này chỉ có ở sâu trong lòng đất gần mấy mạch ngầm suối nước nóng mới có.
Chỉ có rết yêu, khả năng đào đất và dò xét rõ ràng đường dẫn mạch nước ngầm cực chuẩn.
Nên nó không sợ sẽ đào sai chỗ, mấy kim loại đó các quí tộc và các lãnh chúa cực kỳ yêu thích. Nó có thể giúp họ…tăng khả năng giường chiếu cao hơn, mùa đông ngủ lại ấm áp.
Hằng năm cứ đến thời điểm này, dân làng đều có cống nạp rượu và người cho rết tinh thỏa mãn. Tuy nó cũng biết dân làng này đánh chủ ý đồ vật của nó. Nhưng mà, có rượu và thịt họ hiến tặng cho nó, cũng khiến nó mắt nhắm mắt mở mà tiếp nhận vậy.
Và thật xui xẻo thay, Masrur đã lỡ tay giết chết rết yêu đó, kẻ mang đến giàu sang cho ngôi làng này. Đồng thời bộ áo giáp này lại đặc biệt như vậy, hỏi sao bọn họ lại không trở nên tham lam?
Hiện giờ còn bỏ thêm mật rết vào rượu, Masrur tuyệt đối muốn xui xẻo a. Người thường khó xuống giường nổi nếu uống hơn nữa vò rượu. Càng không nói Masrur, một người cùng cả làng mỗi người kính một chén rượu.
Dân làng nhìn nhau, cả đám cùng nở nụ cười mà ai cũng biết. Lại một lần nữa nhìn về hướng đã ngã xuống Masrur.
Nụ cười tham lam còn động trên môi chưa kịp tắt, cả đám dân làng như bị một con mãnh thú đáng sợ thời kỳ Hồng Hoang nhìn liếc mắt một cái.
Chân không nghe sai sử, tất cả đều quì trên mặt đất.
Masrur không biết đã mở mắt tự lúc nào, lạnh lẽo không một tia dao động con ngươi. Phảng phất đang nhìn một đám người chết.
Không có tiếng thét thảm thiết chói tai, chỉ có từng kẻ ngã xuống trên mặt đất như rơm rạ không một hơi thở.
Cả đám dân làng đều bị sống sờ sờ mà dọa đã chết.
Khí thế có đôi khi là áp lực tinh thần đáng sợ, khiến cho người ta tim đập nhanh thở không nổi. Làm cho người khác bị ngừng cơ tim đột ngột, tắt nghẽn lưu thông máu đến não giảm xuống nhanh chóng, dẫn đến tim ngừng đập và gây tử vong bất ngờ.
Chỉ một ánh mắt cũng có thể giết người là thực lực hiện tại của Masrur.
Giống như con thỏ trước mặt sư tử, vận mệnh đã an bài nó không thể chạy thoát bị tàn sát.
Không thể chạy thoát.
Sẽ bị giết.
Đáng sợ!!!
Đó là kết cục của những kẻ không tự lượng sức mình, tham lam thì phải nghĩ đến hậu quả mà mình phải trả.
Đặc biệt đối với những kẻ lấy oán báo ân thì càng không đáng được sống trên đời.
Masrur chỉ lạnh lùng cười nhạt, không tiếng động biến mất trong đêm tối.
Giúp đỡ kẻ khác cũng phải coi người đó có đáng để giúp đỡ hay không. Masrur chỉ bình tĩnh rút ra kết luận này cho mình, từ đầu đến cuối đều không hối hận những việc mà anh đã làm.
Bọn họ xứng đáng.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
144 chương
115 chương
72 chương
78 chương
92 chương