Nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được, Phan Tuấn Vỹ nghiêng thân nhìn người đang nằm ngủ cạnh giường, trái tim bắt đầu nhói đau khe khẽ.
Cái tên ngốc này, sợ tư thế ngủ của mình không tốt sẽ đụng đến vết thương của anh, tự nguyện nằm ngủ trên mặt đất. Trong nhà phòng khách nhiều như thế, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi mà muốn ngủ trên sàn nhà lạnh ngắt cứng đơ, muốn anh đau lòng chết sao? Đêm lạnh như nước.
Trong không gian có mùi hương hoa quế nhàn nhạt, vốn là mùi hương thanh nhã mà Phan Tuấn Vỹ yêu thích nhất, lần nào ngửi thấy cũng có thể yên bình chìm vào giấc ngủ, nhưng đêm nay tâm trạng anh rất bất an, nhìn bầu trời dần sáng, trong lòng lại dần dần u ám.
“Vì sao nai con một đêm không ngủ?”
Nghe tiếng nói trầm thấp quyến rũ mà anh chẳng bao giờ chống cự được dịu dàng vang lên trong bóng tối, Phan Tuấn Vỹ thấy sống mũi mình cay cay.
“Biết tôi một đêm không ngủ, vậy là cả đêm cậu cũng thức phải không?”
Chẳng mấy khi im lặng không đáp nổi.
“Trời sắp sáng… Cậu… cậu…”
Do dự chẳng biết có nên nói gì thêm không, Phan Tuấn Vỹ đối với những gì mình đã trải qua vẫn còn run rẩy sợ hãi.
“Nai con… ta biết cưng làm thế vì tốt cho ta, nhưng ta… ta…”
“Chủ nhân… tôi chỉ muốn cậu hạnh phúc, tôi biết trong lòng cậu muốn quên họ đi, nhưng quên không được, làm thế nào cũng không quên được, có đúng không?”
“Ta không biết… đến bây giờ ta vẫn chưa thăm bọn họ lần nào, trong lòng ta, những người đã vứt bỏ ta đi căn bản chẳng đáng để ta nhớ đến. Cuộc đời ta, là bắt đầu từ năm mười bốn tuổi…”
“Không, không phải như thế…”
Viền mắt dần dần ửng đỏ:
“Bọn họ không phải muốn bỏ cậu đi, bọn họ chỉ quyết định làm một việc mà họ cho rằng như thế là tốt nhất với cậu… Mặc dù quyết định này tàn nhẫn, nhưng bọn họ vì cậu, cả mạng sống cũng chẳng cần… Cậu có hiểu… có hiểu không…”
Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống bọn họ, giống bọn họ.
“Nai con…”
“Ưm?”
“Có thể cho ta ôm một cái được không?”
“… Đồ ngốc…”
“Ừm… lần nào ôm nai con thế này, ta cũng thấy thật an tâm.”
Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay siết chặt, yêu thương vuốt ve mái tóc dày, Phan Tuấn Vỹ bỗng nhiên nhận ra, người đàn ông trong lòng nhìn tưởng như kiên cường, kỳ thực chỉ là một đứa trẻ trưởng thành.
Đứa trẻ ấy từ năm mười bốn tuổi đã ngừng lớn lên.
“Nai con, chúng ta đi thôi.”
Hai người quần áo chỉnh tề ngồi vào trong xe, tất cả đồ đều một màu đen,
Phan Tuấn Vỹ nắm chặt bàn tay lớn hơi có chút mồ hôi lạnh, dịu dàng cười.
Chiếc xe bình ổn đi trên con đường ngã ba ven biển, Âu Dương Đạo Đức vốn định tự lái xe, nhưng Phan Tuấn Vỹ sợ hắn tâm thần không ổn định lỡ xảy ra chuyện gì, nên kiên quyết để tài xế lái.
Một tiếng rưỡi sau, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại bên nghĩa trang trên đồi nhỏ ven biển.
Con đường trong nghĩa trang nhỏ hẹp gồ ghề, không thể nào dùng xe lăn, Âu Dương Đạo Đức cõng nai con bước trên con đường đất đi theo ký ức, nhưng vì đã nhiều năm trôi qua, quang cảnh trong nghĩa trang đương nhiên đã thay đổi rất nhiều, hai người mất rất nhiều thời gian mới tìm được mấy ngôi mộ cũ kĩ đó.
“Nghỉ trước một chút đi, nhìn cậu mệt lắm.”
Kéo hắn ngồi xuống đống đất bên cạnh, Phan Tuấn Vỹ lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi đầm đìa trên trán.
“Ta không mệt… không mệt…”
Thấy hắn hai mắt ngây ngẩn nhìn mộ bia loang lổ, Phan Tuấn Vỹ thấy thâm tâm đau xót.
“Ta đi nhổ cỏ, sửa sang lại chút đã, nai con ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ ta được không?”
“Tôi cũng giúp cậu.”
“Không được, cưng không thể đi lại tùy tiện được, vết thương sẽ đau đó, cưng chỉ cần… chỉ cần ngồi đây nhìn ta là được.”
“Tôi… tôi biết rồi.”
Hiểu tại sao hắn nhất tâm không mang bất kì dụng cụ gì theo, kiên trì tự mình dùng hai tay sửa sang mấy ngôi mộ. Phan Tuấn Vỹ lặng lẽ nhìn dáng người đang bận rộn ấy, cái con người tựa như đang nhổ cỏ dại trong chính lòng mình, trái tim anh rung động đến chẳng nói nên lời.
Đây là người đàn ông của tôi, một người đàn ông chân chính, một người đàn ông từ biên giới của địa ngục tuyệt vọng vật lộn mà sống sót.
Tôi muốn chăm sóc cậu ấy, mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy.
Nỗi ám ảnh trong lòng hừng hực cháy như lửa lan trên thảo nguyên.
Hồi tưởng cả cuộc đời mình đều được chăng hay chớ, tùy số phận an bài, bất luận là trước đây vì chịu trách nhiệm cho con gái nhà người ta mà bị ép kết hôn với bà xã, hay là sau đó gặp tên sát tinh cuộc đời rồi ép làm thú cưng, anh đến bây giờ cũng chưa từng vì bản thân mà cố hết sức lần nào, nhưng giờ khắc này, trong cái giây phút thức tỉnh, anh biết mình muốn gì, một thứ mà anh sẵn sàng từ bỏ tất cả, liều mạng cũng phải đoạt được.
Tôi muốn chăm sóc cậu ấy, mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy.
“Chủ nhân…”
“Ưm, sao rồi? Sao ngớ người ra nhìn ta như thế? Có phải nắng to quá, bị say nắng rồi không?”
Vội vã dừng tay đứng lên, Âu Dương Đạo Đức phủi phủi bụi trên tay, cởi áo khoác, đi đến bên nai con trùm nó lên đầu anh, hy vọng giúp anh cản chút ít nắng.
“Không phải, tôi… tôi…”
Rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng trên môi một từ cũng không thoát ra được.
“Không sao là tốt rồi. Nai con, ngoan, chờ chủ nhân một chút, ta sắp làm xong rồi.”
Âu Dương Đạo Đức dùng tay nhổ phần lớn cỏ dại trên những ngôi mộ, chỉnh lý ra một thứ đại khái là hình dáng của cái mộ, tuy rằng từ lâu mồ hôi đầm đìa, trên tay bị cỏ cứa ra không ít vết thương, nhưng thân thể không hề cảm thấy mệt mỏi.
Chậm rãi quỳ xuống trước mộ, Âu Dương Đạo Đức hai tay chắp hình chữ thập, yên lặng khẩn cầu. Chốc lát sau, hắn đứng dậy đối diện với mộ bia, lặng yên không nói gì một lúc lâu.
Ánh mặt trời vàng rực chiếu lên dáng người ấy tựa như thiên thần, phản xạ ra tầng tầng hào quang.
Ngóng nhìn thân ảnh cô đơn cao lớn kiêu ngạo đó, Phan Tuấn Vỹ ngồi ở phía sau đã ngây dại từ lâu.
Người đàn ông trước mắt bỗng quay người, dùng ánh mắt khiến Phan Tuấn Vỹ chút nữa không thở nổi yên lặng nhìn anh.
“Nai con… có thể đồng ý một việc cho ta không?”
Lời thỉnh cầu dịu dàng như trong mộng.
“Ưm…”
Lời đáp cũng giống như thân thể sắp tan ra.
“Đồng ý với ta, mãi mãi… mãi mãi bên cạnh ta…”
Đôi mắt bị lời khẩn cầu làm cho kinh ngạc đến ngây người, một dòng nước trong suốt vô thức rớt xuống, đôi môi Phan Tuấn Vỹ run rẩy chẳng nói nên lời, trái tim đau đớn như có ai dùng tay bóp chặt.
“Đồng ý với ta, mãi mãi… mãi mãi sẽ không bỏ ta lại một mình…”
Phan Tuấn Vỹ không thể làm bất cứ điều gì khác chỉ nức nở ra sức gật đầu, chằm chằm nhìn người đàn ông trước mặt tiến lại gần, lại gần… Đột nhiên bị ôm vào trong ***g ngực rộng lớn, nước mắt trên mặt bị liếm đi một cách dịu dàng, hai người trốn dưới sự che đậy của chiếc áo khoác, đôi môi dính chặt, trao nhau lời thề hẹn.
“Chúng ta hẹn với nhau rồi, nai con và chủ nhân hẹn với nhau rồi, không ai được quên… không cho phép quên…”
“Đúng vậy, chủ nhân… chủ nhân của tôi…”
Đúng thế, chủ nhân của tôi.
Tôi sẽ không quên, cho dù đến ngày nào đó cậu có quên đi, tôi cũng không quên.
Lời ước hẹn trước mộ, mãi mãi không thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
24 chương
10 chương
22 chương
50 chương
67 chương