“Hàii…”
Ngồi trong phòng khách với những thùng các tông xếp chất chồng như núi, Phan Tuấn Vỹ yếu ớt thở dài.
Thời gian trôi đi nhanh quá, chỉ vài ngày nữa là Mỹ Mỹ sẽ đến Đài Trung học đại học rồi, nghe nói nhà mới cũng thu xếp xong rồi, còn “người đó”… chắc chẳng bao lâu sau cũng chuyển theo.
“Chủ nhân ai cũng lừa được, nhưng không có lừa nai con đâu, tin ta, chủ nhân nhất định không rới xa nai con, mãi mãi không rời xa nai con…”
Bên tai tựa như còn nghe được lời hứa hẹn dụ người ta mê say, nhưng sự thực lạnh lùng đã gần ngay trước mặt, lẽ nào cái nghiệt duyên của anh và hắn lẽ nào cũng đã đi đến cuối cùng?
Một mối quan hệ chẳng có tình cảm gì ngoài thể xác thì chẳng bao giờ được dài lâu… Phan Tuấn Vỹ dụi dụi đôi mắt cay xè, đè nén cho giọt lệ không rơi.
Binh
Âm thanh lớn từ ngoài cửa truyền vào khiến cho Phan Tuấn Vỹ đang ngồi ôm hối hận sợ hết cả hồn!
“OA!”
Tiếng khóc kinh thiên động địa tí nữa làm màng nhĩ Phan Tuấn Vỹ rách cả ra, anh vội vàng chạy ra cửa, lại đụng ngay phải Mỹ Mỹ đang xông vào phòng khách, cả hai ngã lăn ra đất thành một đống!
“OA… đến cả papa cũng bắt nạt mình, ô mình chẳng thiết sống nữa, chẳng thiết sống nữa…” Phan Mỹ Mỹ quỳ rạp trên mặt sàn vừa khóc rống lên vừa dùng tay đấm đấm xuống đất.
“Mỹ Mỹ, sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? Đừng khóc nữa, nói cho papa nghe đi!” Phan Tuấn Vỹ chưa bao giờ nghe thấy đứa con gái kiêu hãnh tự tin của mình khóc lóc thảm thiết như thế nên không khỏi bối rối đến nhảy cuống quýt hết cả lên.
“Ô… Đạo Đức… Đạo Đức… anh ấy… OA” Phan Mỹ Mỹ nói được có một nửa, lại tiếp tục khóc tướng lên.
Đột ngột nghe đến cái tên quay trong đầu mình nửa khắc chưa rời, Phan Tuấn Vỹ lạnh toát trong lòng, ngay cả thở cũng quên không thở
“Đạo Đức nói… nói bây giờ tổng công ty còn quá nhiều công việc cần anh ấy giải quyết, anh ấy quyết định… quyết định phái người đi phụ trách công ty chi nhánh ở Đài Trung rồi, vì vậy… vì vậy… OA anh ấy không thể chuyển đến Đài Trung với con được, anh ấy không đi được nữa! Ô… đồ nói dối! Anh ấy là đồ siêu lừa đảo! Con không thèm quan tâm đến anh ấy nữa, con không thèm quan tâm đến anh ấy nữa!” Phan Mỹ Mỹ chỉ trời vạch đất, nghiến răng nghiến lợi thề thốt.
“Em sẽ tự chăm sóc mình mà… Cái gì? Thật thế sao? Anh yêu àanh thật tốt quá, trên đời này đúng là không đào đâu được đứa con rể tốt như anh. Ba? Ba đang ngồi bên cạnh em đây này, được, anh chờ em chút nha… Ba…”
Phan Mỹ Mỹ quay đầu gọi Phan Tuấn Vỹ.
“Đạo Đức muốn nói chuyện với ba, mau nghe đi a.”
“A lô…” Vừa nơm nớp sợ hãi vừa nhận ống nghe, Phan Tuấn Vỹ thẽ thọt lên tiếng.
“Nai con…” Vừa nghe giọng gọi ngọt ngào chết người, hai chân Phan Tuấn Vỹ chút nữa mềm nhũn ra.
“Chủ nhân không lừa cưng đúng không? Âu Dương Đạo Đức ta đây sẽ không tùy tiện vứt bỏ thú cưng đâu. Nai con ngoan ngoãn chuẩn bị hành lý, đêm nay Mỹ Mỹ đi rồi, cưng chuyển đến ở cùng chủ nhân, nghe chưa?”
“Nghe… nghe rồi…” Miệng tuy trả lời như vậy, nhưng trong đầu Phan Tuấn Vỹ sớm bị sự biến đổi thình lình này làm cho choáng váng…
“Chủ nhân hai ngày này sẽ đi họp ở Nhật, ta về sẽ đi đón cưng, nai con nhất định phải ở nhà chờ ta nha.”
Âu Dương Đạo Đức cúp máy rồi, Phan Tuấn Vỹ vẫn ngơ ngẩn cầm ống nghe đờ ra, tận cho đến khi Mỹ Mỹ phát hiện ra không bình thường cướp lấy điện thoại, đem cái ống nghe đáng thương bị siết đến tí nữa thì vỡ trả trở về chỗ cũ.
“Ba, ba sao thế? Có phải không muốn chuyền đến ở cùng Đạo Đức không a? Con không thèm quan tâm, ba nhất định phải đi, con muốn ba giám sát anh ấy như hồi con đi du lịch tốt nghiệp í, đừng để mấy con hồ ly tinh quấn lấy anh ấy, hy vọng của con đặt hết lên ba đó nha, vì hạnh phúc cả đời của con gái, ba không thể không đồng ý đâu đó nha?”
“Ba chưa nói không đồng ý a!” Phan Tuấn Vỹ trả lời theo phản xạ, rồi lập tức cảnh giác cúi đầu, không dám để Mỹ Mỹ thấy vẻ mặt mờ ám của mình.
“Hô vậy thì tốt…” Phan Mỹ Mỹ nghe vậy không khỏi thở phào.
Nhưng chẳng phải rất là kỳ sao… Ba mình từ xưa đến nay chẳng phái có đánh chết cũng không chịu đến ở nhà Đạo Đức sao? Sao lần này đồng ý nhanh thế?
Đây nhất định là báo ứng…
Phan Tuấn Vỹ vô lực nhắm mắt nằm ở trên giường, mơ màng nghĩ.
Đã lâu lắm rồi không cảm lạnh, cũng không nhiễm bệnh, nhưng anh không hiểu vì điều kì diệu gì mà hai ngày trước bắt đầu sốt cao, đến tận lúc này vẫn chưa khỏi.
Nhất định là ông trời phạt mình, phạt cái thằng *** đãng, loạn luân, vô liêm sỉ là mình!
Tuyệt đối không nên gặp lại “người đó” nữa, lần nào gặp mình cũng chỉ chìm vào càng sâu, quên luôn sự tồn tại của con gái. Không dám tưởng tượng sau này đến cuối cùng anh sẽ ra sao. Phan Tuấn Vỹ sợ rằng đến một ngày nào đó ám nỗi ám ảnh này sẽ cắt nát lương tâm mình.
“Không được, mình phải rời khỏi cậu ấy… rời khỏi cậu ấy… rời khỏi cậu ấy…” Tựa như tự thôi miên, Phan Tuấn Vỹ không ngừng thì thào với chính mình.
Nhưng… lại muốn gặp cậu ấy… rất muốn… rất muốn gặp cậu ấy…
“Không được… mình không gặp… mình không gặp… không gặp cậu ấy…” Lại bắt đầu niệm lại những lời mà chính anh cũng không tin, Phan Tuấn Vỹ quả thực sắp bị mâu thuẫn trong lòng dằn vặt muốn chết.
“Cưng muốn rời khỏi ai? Lại muốn không gặp ai?”
Một âm thanh ngay cả trong những giấc mơ cũng thường nghe thấy truyền đến tựa như từ nơi nào xa lắm, lại tựa như ngay gần bên tai, Phan Tuấn Vỹ mê man mở mắt, lập tức bắt gặp “người ấy”, người mà anh vừa mong thấy vô cùng lại vừa sợ vô cùng!
“Sao không đến bệnh viện? Nếu Mỹ Mỹ không vừa khóc vừa gọi điện sang Nhật Bản tìm ta về, cưng còn muốn tùy tiện bao lâu?”
“Đi… đi bệnh viện cũng chẳng ích gì, đây là báo ứng… là báo ứng ông trời phạt tôi…”
“Báo ứng?”
“Báo ứng vì đã cướp cậu đi… báo ứng vì lấy sự vui sướng từ nỗi đau khổ của con…”
“Cút cái XX báo ứng đi! Âu Dương Đạo Đức ta từ nhỏ vì sinh tồn, vì giành một hơi thở, chuyện hạ lưu dơ bẩn gì mà ta chẳng làm qua? Nếu thật sự có báo ứng trên đời cũng là báo ứng trên đầu ta, liên quan gì đến nai con? Ta không quan tâm bất cứ ai đau khổ hay vui sướng, thế giới này ta chỉ quan tâm một mình cảm giác của cưng, nai con, nói cho ta biết, cưng… cưng có hạnh phúc không?”
“Tôi…” Nhìn thật sâu vào đôi mắt vừa nôn nóng lại mang theo đau thương kia, trí óc do cơn sốt làm cho mê man của Phan Tuấn Vỹ cũng chẳng giấu nổi bí mật nữa.
“Tôi rất… hạnh phúc… chưa từng hạnh phúc như thế…”
“Ta cũng vậy… nai con… ta cũng chưa từng hạnh phúc như thế…”
Thân thể ôm chặt lấy mình đang khẽ run rẩy, Phan Tuấn Vỹ thấy vừa yêu vừa thương, đột nhiên anh cảm thấy sẵn sàng phụ tất cả mọi người trong thiên hạ để đổi lấy sự hạnh phúc cả đời người này.
Mỹ Mỹ… xin lỗi… ba không còn cách nào khác… ba không thể làm gì khác…
Ba thích người này… Thích… rất thích…
“Ô… đau quá… đau quá a…”
Đột nhiên bị một hung khí vĩ đại xen vào rút ra, Phan Tuấn Vỹ thấy dường như nội tạng của mình trong nháy mắt bị xé rách rồi tung ra
“Hừm, chủ nhân muốn nai con đau, muốn nai con vĩnh viễn nhớ thật kỹ nỗi đau đớn ngày hôm nay!”
Thêm một lần xâm nhập thật sâu khiến người bên dưới gào lên đau đớn, nhìn vào gương mặt nhăn nhó đẫm nước mắt, Âu Dương Đạo Đức cảm thấy từng tế bào cũng hưng phấn theo từng tiếng thét
“Ô… cậu quá đáng lắm, ngay cả lúc tôi bị bệnh cũng ăn hiếp tôi… Ô… Tôi ghét cậu… tôi ghét cậu…”
Từng giọt nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt do sốt cao mà đỏ ửng, Phan Tuấn Vỹ nức nở lên án cái tên ác ma trước mặt!
“Hừ, chủ nhân nhìn qua một cái là biết, bệnh của nai con lần này căn bản là tâm bệnh, trên đời này người có thể chữa bệnh này cho cưng trừ chủ nhân ta đây, còn tìm được ai nữa? Nhấc cái mông lên cao chút nữa cho ta!”
Ậu Dương Đạo Đức vỗ một cái thật mạnh vào đùi nai con!
“Đừng lo, chờ đại “châm” vừa thô lại vừa lớn của ta cắm xong, đảm bảo với cưng là hết bệnh, ngày mai lại là một con nai con vui vẻ không biết sống chết!”
Vừa đưa đẩy thắt lưng, từng cú đều chạy vào nơi sâu nhất, trong cơ thể nai con nhiệt độ đang càng lúc càng cao, cảm nhận được cảm giác chặt cứng nóng bỏng chưa từng có!
“Không… tôi không muốn cắm… A a… nóng quá… nóng chết tôi rồi… Ô… cậu sắp giết chết tôi rồi… tôi muốn chết… muốn chết…”
Cả người nóng rần lên như bốc hỏa, nhục huyệt bị không ngừng chọc qua nóng đến như muốn tan ra, Phan Tuấn Vỹ hoàn toàn không phát hiện ra hai chân anh đã vô thức quấn chặt lấy người trước mặt, cái eo gầy mảnh nhanh chóng đưa đẩy giãy giụa để hòa hợp với tần suất xiên cắm *** loạn…
“A a… vậy cùng chết đi… nai con… nai con của ta… đừng đưa đẩy nữa, cưng… cưng sắp hút cả ta ra rồi… A a”
Cao trào tuyệt đỉnh khiến thứ đang đưa đẩy trong cơ thể đang co giật của nai con càng lúc càng chặt, Âu Dương Đạo Đức cảm thấy lưng tê rần, hắn rút ra nhục bổng vĩ đại gần phát nổ, đem một dòng dịch thể đậm đặc phun lên gương mặt làm hắn phát cuồng!
Xem ra nai con đang mềm nhũn vô lực, vẻ mặt hoảng hốt không rõ lắm chuyện gì xảy ra. Âu Dương Đạo Đức “tử tế” đưa anh đi thay quần áo trước gương, để anh nhìn rõ gương mặt đầy dục vọng của mình mê người đến thế nào!
“Không! Tôi không muốn nhìn! Kia không phải là tôi, không phải là tôi!”
Không, không phải mình, cái còn người đó không phải là mình, cái con người thèm khát, chẳng biết xấu hổ đó, tuyệt đối không phải là mình!
“Nhìn rõ cho ta!”
Âu Dương Đạo Đức giật mạnh mái tóc của nai con bắt anh ngẩng đầu lên.
“Cái kẻ trên mặt dính đầy dịch thể của ta, bị ta làm đến vừa khóc vừa gào đó là cưng! Ta tuyệt đối không tha thứ cho thú cưng muốn rời khỏi chủ nhân, hôm nay ta đảm bảo sẽ khiến nai con suốt đời không quên, khiến cưng từ nay về sau không dám rời khỏi ta nữa!”
Một cú đâm thật mạnh, Phan Tuấn Vỹ ngẩng đầu lần thứ hai cất tiếng khóc lớn
“Ba, ba hạ sốt chưa? Nhìn ba hôm nay thần sắc có vẻ khá, tất cả đều phải cảm ơn Đạo Đức nha, anh ấy vừa nghe ba sinh bệnh liền vội vã từ Nhật Bản trở về, ba xem anh ấy có tốt với ba không chứ, ngay cả bữa điểm tâm của ba hôm nay cũng là anh ấy chuẩn bị đó.” Phan Mỹ Mỹ đang cầm bát cháo ăn với vẻ mặt rạng rỡ.
Nga” Phan Tuấn Vỹ đúng là không thể nào nói câu cảm ơn gì nổi, tối hôm qua bị cái tên biến thái đó lăn tới lăn lui đến nỗi kêu cũng chẳng còn sức, sáng hôm nay vừa tỉnh dậy nghĩ đến chuyện tối qua Mỹ Mỹ ngủ ở ngay phòng bên cạnh, vạn nhất bị nó nghe thấy tiếng kêu *** đãng của anh thì chẳng phải là game over sao?
Bất quá thấy Mỹ Mỹ có vẻ nhẹ nhàng thư thái như thế, chắc là nó không nghe thấy đâu nhỉ. Phan Tuấn Vỹ nghĩ mà thấy may.
“Ba, tối qua con nghe ba kêu lớn lắm nha.”
“Phụt”
Phan Tuấn Vỹ lập tức phun cháo đầy mặt Mỹ Mỹ.
“Ha ha ha ha…” Âu Dương Đạo Đức thấy thế lập tức lăn ra cười đến nghiêng cả người.
“Ba! Sao ba làm thế hả? Buồn nôn quá đi!
Phan Mỹ Mỹ tí nữa thì nhảy cả lên trên ghế.
“Đúng… Xin lỗi, Mỹ Mỹ, mau nói ba nghe, đêm qua con nghe thấy gì rồi?”
Phan Tuấn Vỹ quả là cuống muốn chết.
“Hứ, con nghe được cũng hơi nhiều nha, ba, ba đúng là rất mất mặt đó.”
Phan Mỹ Mỹ vừa dùng tay lau mặt, vừa chỉ trích ba mình.
“Mất… mất mặt?”
Tim Phan Tuấn Vỹ đập sắp lập kỉ lục thế giới rồi.
Xong… phen này xong thật rồi…
“Đúng vậy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc lóc kêu “Đau quá, đau quá, tôi không muốn cắm châm nữa”, thật là quá mất mặt đi. Đạo Đức, em không biết là anh biết châm cứu nha, đúng là lợi hại mà. Anh cắm ba mấy cái mà ba hết sốt luôn, đúng là còn linh hơn tiên đan.”
Phan Mỹ Mỹ sùng bái nhìn Âu Dương Đạo Đức.
“Thực ra… anh cắm không quá một châm, cũng đành vậy thôi, sau rốt ba vẫn vừa khóc vừa nói là anh châm sảng khoái quá, anh đành phải cắm thêm mấy cái nữa. Ba, ba khỏe hẳn chưa a? Nếu còn khó chịu, quay về phòng con cắm cho ba thêm một châm nữa.”
Âu Dương Đạo Đức ra vẻ quan tâm cực kì.
“Không cần không cần, tôi ổn rồi, không cần cắm châm nữa!”
Châm, lại còn châm, nếu mà châm nữa là toi mạng luôn đó! Phan Tuấn Vỹ thở phì phì nghĩ.
“Ba, hành lý của ba con giúp ba chuẩn bị xong rồi đó, chờ hai ngày nữa Đạo Đức từ Nhật Bản về ba có thể chuyển qua nhà anh ấy rồi.”
“Cái… cái gì? Nhanh như thế?”
Không thể tin nổi đứa con gái lười thành tính, chẳng bao giờ đụng tay vào việc nhà trong thời gian ngắn như thế lại giúp anh chuẩn bị hành lý xong xuôi.
“Còn nhanh gì nữa? Trường con sắp gọi tân sinh viên đến báo danh rồi, con sắp đi Đài Trung, ba, khi con không ở Đài Bắc, ba phải giúp con “chăm sóc” Đạo Đức thật tốt đó nha.”
Phan Mỹ Mỹ nháy nháy mắt đầy ám chỉ với Phan Tuấn Vỹ.
Phan Tuấn Vỹ thấy vậy cảm thấy cực kì bó tay.
Phan Mỹ Mỹ ơi là Phan Mỹ Mỹ, đến hôm nay ba mới biết, thì ra ba đã sinh ra một đứa con lúc nào cũng rắp tâm đẩy ông bố già của mình vào chảo lửa, đồ con bán phụ cầu vinh, con mới đúng là báo ứng lớn nhất đời ba a!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
58 chương
8 chương