Diệp Minh Xuyên ngồi ở đó thật lâu, đột nhiên, hắn như nghe được bên tai có tiếng trẻ con cười đùa, hắn xoay người liền thấy hai đứa nhỏ trong câu chuyện ông cụ kia kể đang dọc theo con đường nhỏ lên núi, từng bước từng bước tiến về phía hắn. Diệp Minh Xuyên không chớp mắt nhìn hai đứa nhỏ càng lúc càng gần, hắn vươn tay, muốn ôm đứa nhỏ bên trái, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm đến đứa nhỏ.... ....Hết thảy trước mắt đều tan biến, chẳng còn lại gì, chỉ còn tiếng gió nức nở từng hồi bên tai. Hốc mắt hắn nóng lên, gần như muốn rơi lệ, hai cánh tay còn duy trì động tác vừa rồi, thật lâu cũng không buông xuống. Gió từng đợt phất qua lá cây, xào xạc xào xạc tấu nên một khúc ai ca, Diệp Minh Xuyên cả người như bị đóng băng, cứng ngắc ngồi ở chỗ đó. Mãi sau, hắn mới bò dậy khỏi mặt đất, ngược hướng gió chầm chậm đi xuống núi. Lúc Diệp Minh Xuyên về tới nơi, câu chuyện của ông cụ đã kể xong từ lâu, những người vây quanh ông cũng đều đã giải tán, ông cụ nheo mắt, ngồi dưới tán cây, phe phẩy cái quạt hương bồ trên tay. Hắn tới gần bên cạnh ông cụ, cúi người. Ông cụ nghe thấy tiếng động, chậm rì rì mở mắt, nhìn về phía chàng trai trẻ bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì. Diệp Minh Xuyên hơi nghiêng đầu, mở miệng hỏi, "Đứa nhỏ nhà họ Diệp trong câu chuyện ông kể, ông có biết tên nó là gì không?" Bây giờ mấy người trẻ tuổi đều vào thành phố kiếm sống cả rồi, trong thôn gần như không có trẻ con, rốt cuộc không còn trông thấy được cảnh tượng đám nhỏ vui đùa nữa, ông cụ ngẩng đầu, nheo mắt, tựa như đang hoài niệm gì đó. "Tên là gì à?" Ông nhíu nhíu mày, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, muốn nhớ rõ hai đứa nhỏ không còn quan hệ gì với mình từ lâu quả thực có chút khó khăn, nhưng nếu nói hoàn toàn không còn nhớ gì thì lại quá vô lý. "Diệp....Diệp cái gì nhỉ...." Cái tên kia dường như đã ra tới bên miệng, nhưng nhất thời lại không nói ra được, chân mày ông cụ càng nhăn chặt. Diệp Minh Xuyên cũng không thúc giục, chỉ im lặng ngồi xổm xuống bên người ông. Một lúc sau, ông cụ mới không quá chắc chắn nói, "Hình như....là Diệp An thì phải." Cơ thể Diệp Minh Xuyên lung lay, thoạt nhìn như tùy thời đều có thể ngã xuống đất. Ông cụ cúi đầu nhìn hắn, thấy lạ, liền hỏi, "Sao thế? Cậu từng nghe đến cái tên này rồi à?" Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, tạo thành từng đốm sáng loang lổ, như vô vàn mũi kim đâm xuyên qua cơ thể hắn. Diệp Minh Xuyên lắc đầu, giọng có chút run rẩy tiếp tục hỏi, "Thế còn....con yêu quái kia thì sao?" Ông cụ nếu đã nhớ được tên Diệp An, thì đương nhiên cũng sẽ nhớ ra được tên của con yêu quái kia, quả nhiên, Diệp Minh Xuyên liền nghe thấy ông cụ nói, "Chỉ nghe đứa nhỏ kia gọi nó là Tiểu Xuyên thôi, còn về phần tên nó là gì, ta cũng không rõ." Diệp Minh Xuyên chầm chậm đứng dậy, hơi cong người, nói với ông cụ một tiếng "cảm ơn". Ông cụ lắc lắc tay, lại dựa vào thân cây phía sau, nhắm hai mắt lại, phe phẩy cây quạt hương bồ trong tay. Câu trả lời này xem như nằm trong dự đoán của Diệp Minh Xuyên, nhưng khi nghe ông cụ nói ra cái tên ấy, hắn vẫn cảm thấy khó mà chịu đựng được. Hắn không thể tưởng tượng nổi một đứa trẻ nhỏ như thế, rốt cuộc làm thế nào mang hắn trốn ra được khỏi thôn này, tới một thành thị xa lạ, bọn họ lại làm thế nào mà sống sót được. Có lẽ chỉ có mình cuốn "Luồng gió ấm" là có thể cho hắn đáp án thôi. Diệp Minh Xuyên bước nhanh về phía gian phòng mình ở. Trên đường đi, hắn đột nhiên nhớ đến câu kết của "Luồng gió ấm", "Cậu là luồng gió ấm tôi tưởng niệm suốt mùa đông." Câu chuyện "Luồng gió ấm" dừng lại ở đó, mà cho đến tận lúc ấy, Diệp An vẫn không đợi được luồng gió ấm mà y vẫn tưởng niệm kia. Từ hy vọng đến tuyệt vọng, y đã dùng gần hết thời gian một đời người. Các hộ gia đình nông thôn ở thành phố M này phần lớn còn ngủ giường đất, lúc Đường Dật về đến nơi thấy hơi buồn ngủ, liền trực tiếp nằm lên giường đất ngủ. Lại nói, y cũng đã mấy chục năm không ngủ như thế này rồi. Diệp Minh Xuyên thả nhẹ bước chân, đi đến bên mép giường, ngồi xuống, cúi đầu nhìn Đường Dật đang say ngủ, như muốn đem bóng hình y khắc sâu vào trong tâm trí mình vậy. Lúc Đường Dật tỉnh dậy, Diệp Minh Xuyên đã không còn ở trong phòng. Y ngồi dậy khỏi giường, vừa nhấc mắt đã thấy bên ngoài cửa sổ, Diệp Minh Xuyên và Phùng Chính Luân ngồi đối diện nhau, không biết đang nói chuyện gì. Y cúi đầu, mở di động ra xem thời gian, cũng được, một giấc này y ngủ không lâu lắm, cũng không khác người bình thường là bao. Buổi tối, dùng cơm xong, Diệp Minh Xuyên ôm chăn nệm ngốc ngốc quỳ trên giường đất. Lúc này Đường Dật còn đang ở bên ngoài ngắm sao, chưa về, trong phòng chỉ có một mình hắn. Giường đất ở nông thôn quả thực quá lớn, nằm bốn năm người vẫn còn dư dả, nên hắn cũng không biết nên trải chăn nệm ở đâu mới tốt. Hắn muốn nằm gần Đường Dật một chút, nhưng lại sợ Đường Dật không thích. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu, Diệp Minh Xuyên nghĩ nghĩ, vì để Đường Dật ngủ được ngon hơn một chút, hắn chỉ đành thả chăn nệm của mình sát phía tây giường, nhưng chờ trải nệm xong, lại cảm thấy khoảng cách này có hơi xa, Diệp Minh Xuyên lạnh mặt mím môi, cẩn thận dịch chăn nệm một chút về phía đông. Đường Dật về phòng thấy hắn đã trải xong chăn nệm, cũng không nói gì, trực tiếp lên giường, cởi áo khoác, chui vào trong chăn, thấy Diệp Minh Xuyên vẫn ngồi ngẩn người một bên, liền hỏi, "Có thể ngủ chưa?" Diệp Minh Xuyên gật gật đầu, Đường Dật thấy thế vươn tay ra sau tắt đèn, trong phòng nháy mắt rơi vào hắc ám. Nửa đêm, Diệp Minh Xuyên thừa dịp Đường Dật ngủ say, trộm nhích sát vào người y, cho dù trong phòng tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón, hắn vẫn có thể trông thấy rõ mồn một mọi thứ xung quanh. Trong bóng đêm, sắc mặt Đường Dật không quá tốt, Diệp Minh Xuyên vươn tay, lại truyền cho y một chút yêu lực, sắc mặt y mới tốt lên được một chút. Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn truyền yêu lực cho Đường Dật rồi, trước đây rõ ràng một ngày chỉ cần một lần là đủ, như vậy có phải có nghĩa, một ngày nào đó, yêu lực của hắn cũng sẽ không còn tác dụng với Đường Dật nữa không. Đến lúc đó, hắn phải làm thế nào mới giữ y lại được đây? Trưởng lão nói chỉ cần khiến cho Đường Dật nhớ kỹ hắn thì có thể khiến y lưu lại thế gian, nhưng lời trưởng lão nói cũng không hoàn toàn đáng tin, hơn nữa Đường Dật, hoặc nên nói là Diệp An, đã sớm muốn quên đi hắn rồi. Quên cũng được, nhưng Diệp Minh Xuyên không thể nhìn y lại một lần nữa biến mất khỏi trần thế, hắn nhất định phải giữ y lại, bằng mọi giá giữ y lại. Diệp Minh Xuyên cúi đầu nhìn ngực mình, bên trong đó là yêu châu của hắn, một viên yêu châu có thể chia làm hai, vậy thì nửa viên yêu châu sao lại không thể chia đôi chứ? Vừa nghĩ như vậy, Diệp Minh Xuyên liền nhả yêu châu trong cơ thể ra, đặt trong lòng bàn tay, nửa viên yêu châu nho nhỏ kia ở trong đêm tối tản ra ánh sáng trắng xinh đẹp. Hắn thi pháp, chuyển yêu châu lên đỉnh đầu Đường Dật, đang muốn tiến hành bước tiếp theo thì.... "Bệ hạ, ngài đang làm gì?" Trong phòng đột nhiên xuất hiện giọng một người khác. "Ngươi đến đấy à." Diệp Minh Xuyên lại tuyệt nhiên không hề giật mình, vừa rồi lúc nhả yêu châu ra, hắn cũng đã phát hiện trong phòng có dao động pháp thuật, chẳng qua khí tức tương đối quen thuộc, nên hắn mới không để trong lòng mà thôi. Thu lại yêu châu, nhẹ phất tay ếm một chú bảo hộ trên người Đường Dật, xong xuôi hắn mới quay đầu nhìn người không mời mà đến kia. Đó là một thanh niên trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc dài màu xám bạc, ngũ quan tinh xảo, lại không mang theo chút nữ khí nào, Diệp Minh Xuyên biết người này, đây chính là con hamster vẫn luôn bên cạnh trưởng lão, tên là Tiêu Phù. Tiêu Phù nhìn thoáng qua Đường Dật đang ngủ say trên giường, hướng Diệp Minh Xuyên lắc lắc đầu, "Bệ hạ, y không phải Diệp An, mà chỉ là một chấp niệm của Diệp An thôi." Diệp Minh Xuyên trầm mặc một lát, mới đáp, "Ta biết." Hắn cười khổ một tiếng, nói với Tiêu Phù, "Nhưng ta còn có thể làm thế nào được nữa? Có phải ta không muốn tìm lại y đâu. Chỉ là, ta căn bản không còn cách nào tìm được y nữa." "Đường Dật...." Diệp Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn Đường Dật, khóe miệng khẽ cong, "Đường Dật là phần chấp niệm cuối cùng y còn để lại thế gian, là một phần của Tiểu An, ta không buông được y." "Nếu như có một ngày Đường Dật cũng rời đi thì sao?" Tiêu Phù truy hỏi. "Ta sẽ không để y đi." Tiêu Phù bất đắc dĩ khuyên nhủ, "Bệ hạ, sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, ngài không có khả năng vĩnh viễn giữ y lại bên mình." "Nếu như không giữ được y...." Trong giọng Diệp Minh Xuyên ẩn ẩn ý cười, lời nói ra nhưng lại khiến Tiêu Phù sợ gần chết, hắn nói, "Thì ta sẽ đi cùng với y." "Bệ hạ!" "Dù sao Yêu giới bây giờ kỳ thực cũng đâu có gì cần ta quản lý nữa." Diệp Minh Xuyên cười cười, nghiêng đầu nói với Tiêu Phù, trong bóng đêm tĩnh lặng, thanh âm của hắn thực rõ ràng truyền vào trong tai Tiêu Phù, "Có nhiều lúc ta cũng tự hỏi mình, vì sao ta lại là Yêu vương? Vì sao khi đó ta lại trở về Yêu giới? Ta hy vọng biết bao có thể ở lại, cùng Tiểu An trưởng thành, cùng Tiểu An già đi, chứ không phải bỏ y lại một mình, cô đơn trong suốt một thời gian dài như thế. Thời gian dài như vậy, y làm sao mà vượt qua được...." Nói đến đây, giọng Diệp Minh Xuyên tựa hồ đã hơi hơi nghẹn ngào. "Ta biết ta không khuyên được ngài, nhưng bệ hạ, nếu ngài lại chia đôi nửa viên yêu châu này cho y nữa, thì về sau ngài chỉ có thể cùng y cùng chung một mạng thôi." Tiêu Phù thở dài, "Ngài cẩn thận ngẫm lại đi, bệ hạ." Tiêu Phù không biết rằng như vậy lại càng hợp ý Diệp Minh Xuyên, sống hay chết vốn dĩ với hắn mà nói đã chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa rồi, thứ duy nhất hắn muốn giữ lấy lúc này, cũng chỉ còn có mình Diệp An thôi. "Tiểu Xuyên...." Đường Dật vốn đang say ngủ không biết mơ thấy cái gì, lại đột nhiên gọi lên cái tên kia, giọng y trầm trầm, như thống khổ đè nén, nghe vào tai thực chọc người đau lòng, mà y lại vẫn một tiếng một tiếng kêu, "Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên...." Diệp Minh Xuyên không còn tâm tư tiếp chuyện Tiêu Phù nữa, lập tức bổ nhào đến bên cạnh Đường Dật, đáp, "Tôi đây....!Tôi đây rồi...." Tiêu Phù đứng sau lưng hắn lắc đầu, biết Diệp Minh Xuyên lúc này càng không thể nghe vào lời mình nói, mình cũng không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa, liền cúi người hành lễ, nói, "Vậy ta xin phép cáo lui, bệ hạ." Diệp Minh Xuyên không đáp, hắn liền tự động biến mất. Diệp Minh Xuyên vươn hai tay, ôm chặt lấy thân thể Đường Dật, ở bên tai Đường Dật nhẹ giọng nói, "Tiểu An, có tôi đây rồi, đừng sợ." Đường Dật cũng không biết là còn đang ngủ, hay đã tỉnh rồi, nằm trong lòng Diệp Minh Xuyên lắc đầu, cười một tiếng, "Cậu ấy không ở đây, tôi biết." Sau đó hai hàng nước mắt chầm chậm trượt ra khỏi khóe mắt y. Diệp Minh Xuyên cúi đầu, hôn lên nước mắt vương trên má y, siết chặt hơn vòng tay đang ôm lấy người y, một lần lại một lần thấp giọng lặp lại bên tai y, "Cậu ta trở lại rồi, Tiểu An, cậu ta trở lại rồi...." Cậu ta đã trở lại, Tiểu An. Mau mở mắt ra, nhìn cậu ta đi..