Có phải chân ái hay không ai cũng đều không thể nói chắc được, bất quá tên Đường Dật lại một lần nữa bị đẩy lên top hot, khác là lần này, cái tên đặt cùng với tên y đã không còn là Diệp An nữa, mà chuyển thành Phùng Chính Luân. Cũng có fan của Phùng đạo đứng ra phản bác, nói có lẽ mọi người hiểu nhầm rồi, Phùng đạo căn bản không phải ám chỉ Đường Dật, có thể là có chuyện gì khác thôi. Nhưng cố tình lúc này Phùng Chính Luân lại đổ thêm dầu vào lửa, dùng một câu: "Tôi tin tưởng Đường Dật." để đáp lại bình luận kia. Đến nước này rồi còn có thể nói gì nữa chứ? Netizen vừa thấy đã lập tức đề thương ra trận, điên cuồng oanh tạc dưới weibo của Phùng Chính Luân, một bộ phận trước đó không quá xác định Phùng Chính Luân muốn nhắc tới ai, nên chưa có động tác, lúc này rốt cuộc cũng có thể yên tâm kéo cừu hận. Lúc Đường Dật biết được việc này thì đã qua hai tiếng, y thật sự không biết Phùng Chính Luân đây là muốn làm gì, rõ ràng Phùng Chính Luân biết y không định ở lại trong giới, tội tình gì phải chen một chân vào chuyện này cơ chứ! Đường Dật cảm thấy Phùng Chính Luân hơn nửa là điên rồi, rõ ràng lúc còn trong đoàn làm phim, y chẳng thấy người này đối xử đặc biệt gì với mình, sao bây giờ phim vừa quay xong lại quay ngoắt thành ra như vậy chứ? Tuy việc Phùng Chính Luân làm với y mà nói là không cần thiết, nhưng y vẫn không thể phủ nhận, Phùng Chính Luân xem như là người duy nhất trong giới vào lúc này nguyện ý đứng về phía y, không cần biết kết quả thế nào, người ta cũng coi như có lòng, y cũng coi như nợ Phùng Chính Luân một phần nhân tình. Tầm mắt Đường Dật dừng thật lâu ở câu "Tôi tin tưởng Đường Dật." của Phùng Chính Luân, những lời này nghe mới hay làm sao, đáng tiếc, y phải khiến Phùng Chính Luân thất vọng rồi, chuyện này y không cách nào tẩy trắng được. Đứng dậy xuống giường, khởi động máy tính, Đường Dật nhấn mở hòm thư của mình, trên cùng có một bức thư chưa đọc, là kịch bản "Ngàn dặm tuyết trắng" mà Phùng Chính Luân gửi. Y giật giật con chuột trong tay, dường như muốn click mở bức thư này ra, thế nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tắt trang web đi, bức thư chưa mở vẫn lẳng lặng nằm lại chỗ cũ. Y tin chắc nhân vật trong bộ "Ngàn dặm tuyết trắng" kia không nhất định phải là y mới được, Phùng Chính Luân hoàn toàn có thể tìm được một người thích hợp hơn so với mình, trước không nói hợp đồng của y với công ty đã sắp hết hạn, chuẩn bị rời khỏi giới giải trí, chỉ với thanh danh y hiện giờ, nếu tham gia diễn xuất trong "Ngàn dặm tuyết trắng", sợ rằng đến lúc tuyên truyền, bộ phim này sẽ hứng chịu không ít gạch đá từ cư dân mạng. Bất quá tình trạng bây giờ so với lúc trước đã tốt hơn không ít, có cái gọi là vật cực tất phản, mắng chửi chán chê rồi, bắt đầu có một bộ phận cư dân mạng có dấu hiệu muốn chuyển trận doanh. Sớm sớm chiều chiều: "Đội vung nồi lên hỏi một câu....!Sao mọi người đều tin lời Diệp An nói như vậy nhỉ? Đến tôi đây chỉ xem như một nửa ở trong giới thôi còn biết Thịnh Phong là cái chỗ như thế nào, Diệp An sao có thể không biết được, mà nếu đã biết thì sao cô ta còn tới đó? Chẳng nhẽ Đường Dật trói cô ta lại khiêng đi à?" Check it out: "Có thể đừng nói sang chuyện khác có được không vậy? Rõ ràng đang bàn xem Phùng Chính Luân với Đường Dật có phải chân ái hay không mà, ai quan tâm Diệp An thế nào chứ?" YAMI: "Không tin Diệp An thế chẳng lẽ lại đi tin Đường Dật à? Cái loại rác rưởi đấy đến giờ còn chưa ra chít tiếng nào, không phải chột dạ thì là gì?" Bánh rán hoa quả: "Thế rốt cuộc Thịnh Phong là chỗ thế nào?" Xương sườn muối: "Đừng thay cái loại súc sinh này tẩy trắng nữa có được không vậy! Đầu óc mấy người đều chứa cát hết cả rồi à?" Kẻ điên: "Nếu quả thật hắn ta không làm thì sao không đứng ra phản bác? Chắc chẳng còn lời nào để biện hộ chứ gì?" Người dùng số 12306: "Buồn cười, kêu người ta phản bác thế nào? Không thấy tổng giám đốc Đình Vũ các loại quỳ liếm bên dưới weibo của Diệp An đấy à? Đường Dật cũng có ngốc đâu, đứng ra phản bác để mà bị Tiêu Đằng phong sát à!" Quần lót của siêu nhân: "Có phải tui gặp ảo giác rồi không? Sao tự nhiên ở đâu ra một đám thủy quân đến tẩy trắng cho Đường Dật vậy?" Cha già: "Sao tui lại cảm thấy CP Tiểu minh tinh x Đại đạo diễn này rất manh nhở?" ...... Những thứ loạn thất bát tao trên mạng này giờ đã không còn tạo được chút ảnh hưởng nào với Đường Dật nữa, lúc này y còn đang bận lên kế hoạch một thời gian nữa tới vùng nông thôn của thành phố H nhìn xem có mảnh đất nào phù hợp để sinh sống nốt quãng đời còn lại không. - ---- Diệp Minh Xuyên ở nhà đợi hơn nửa ngày cũng không thấy trợ lý liên lạc lại. Không biết vì sao trong lòng hắn thấp thỏm dị thường, vốn còn định xem "Luồng gió ấm" giết thời gian một lát, kết quả lại phát hiện mình không thể xem vào. Trong nhà im ắng không một tiếng động, căn nhà này hắn đã ở vài năm, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện hóa ra lại trống trải đến vậy. Hắn khẽ thở dài một tiếng, đặt "Luồng gió ấm" xuống gối, cầm di động lên mạng lướt weibo, lúc này top hot trên weibo đã không còn là chuyện giữa Đường Dật và Diệp An nữa, mà chuyển thành gian tình của Đường Dật và Phùng Chính Luân, đám người trên mạng đã não bổ ra cả đống tình tiết rồi. Dưới gầm giường có người: "Cái kia....!Phùng đạo có ở trong khu người giàu không nhỉ?" Rượu cho ngày 9 tháng 9*: "Í....!Lầu trên nhắc mới nhớ, không thể không nói, đám nhà giàu biết chơi thật." *Tên một bài hát do Trác Y Đình thể hiện Tinh ngữ 1947: "Hình như vừa phát hiện được một chuyện rất ghê gớm!" Anh đẹp giai Hà Tây: "Thế mấy người không thèm quan tâm đến chuyện giữa Diệp An với Đường Dật nữa luôn ấy hả? Biện pháp chuyển dời tầm mắt cư dân mạng này của Đường Dật cũng lợi hại thật!" ..... Netizen gần như đã xác định quan hệ giữa Phùng Chính Luân và Đường Dật, chỉ trong có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã xuất hiện cả đống đoản văn, thậm chí có người còn viết cả H, đăng lên web, rồi dẫn link qua weibo nữa. Diệp Minh Xuyên không biết bị rút dây thần kinh nào mà lại đi nhấn vào mấy đường link ấy, nội dung bên trong đều là mấy thứ khó nói, hắn đọc vài đoản H, thấy hành văn thế mà đều rất khá, miêu tả đến xuân sắc ngập tràn, nhưng không xem được mấy cái hắn đã cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn. Diệp Minh Xuyên biết mình như vậy có hơi kỳ quặc, cũng rõ ràng phỏng đoán của đám dân mạng hơn phân nửa là không đúng sự thật, dù sao sáng ngày hôm đó, Đường Dật rõ ràng là đi từ nhà hắn ra, thế nhưng nhìn luận điệu của cư dân mạng, hắn lại không dám khẳng định giữa Đường Dật và Phùng Chính Luân thật không có gian tình. Dù sao ở vào thời điểm này, cũng chỉ có mình Phùng Chính Luân lựa chọn tin tưởng Đường Dật. Thế nhưng anh ta dựa vào đâu cơ chứ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì y đã từng diễn vai nam phụ trong một bộ phim của anh ta thôi sao? Nhưng mà, những chuyện này thì liên quan gì tới hắn chứ? Lúc này bên ngoài đã sẩm tối, Diệp Minh Xuyên vừa định bỏ điện thoại xuống thì màn hình điện thoại lại sáng lên, là trợ lý của hắn gọi đến. "Anh Diệp, bọn em đã tìm được đoạn camera quay lại hình ảnh Diệp An tiên sinh ở đại sảnh tòa nhà Thế Kỷ ngày hôm đó rồi." Trợ lý ở đầu kia điện thoại nói, giọng điệu ẩn ẩn lộ ra vài phần bi thương. Diệp Minh Xuyên không rõ vì sao giọng trợ lý của mình lại như vậy, nếu còn tâm tư chú ý tới chính mình, hắn sẽ phát hiện giờ phút này đầu ngón tay mình lạnh như băng, cả người hơi hơi run rẩy, dường như sâu trong lòng hắn đã sớm đoán được kế tiếp sẽ phát sinh những gì. Trợ lý ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Em đã gửi video qua cho anh, điểm đánh dấu đỏ chính là Diệp An tiên sinh." Diệp Minh Xuyên bình tĩnh đáp một tiếng. Trước khi cúp máy, trợ lý hơi hơi do dự, y đại khái biết Diệp Minh Xuyên với Diệp An có một loại chấp niệm khó hiểu, có đôi khi y thậm chí còn nghi ngờ không biết vị Diệp An tiên sinh kia có phải là ông, hay là ba của Diệp Minh Xuyên không, dù sao trước giờ cũng chưa từng có ai đề cập đến người thân của Diệp Minh Xuyên mà. Trợ lý hít một hơi, khuyên nhủ, "Anh Diệp, anh cũng đừng quá thương tâm." "Tôi biết rồi." Nói xong, hai bên cùng cúp máy. Diệp Minh Xuyên để điện thoại sang một bên, động tác của hắn thoạt nhìn không chút vội vã, thong dong đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, còn chỉnh lại gối đầu ngay ngắn, xong rồi mới xoay người ra khỏi phòng ngủ. Nếu không phải lúc đi tới cửa lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã ra đất, sợ rằng chính hắn cũng tin rằng mình căn bản không để ý đến những lời trợ lý nói. Chống tay lên cửa, thẳng người dậy, trên mặt Diệp Minh Xuyên vẫn không có biểu tình như trước, chỉ là ánh mắt sẵn sàng chịu chết đã bán đứng tâm tình hắn. Chầm chậm đi tới phòng làm việc, ngồi xuống bàn máy tính, nhấn nút khởi động máy, động tác của hắn càng lúc càng chậm chạp, bàn tay phải cầm chuột hơi hơi cứng đờ. Lúc này đã là đầu mùa hạ, thế nhưng Diệp Minh Xuyên lại cảm thấy cả người rét run, dường như sâu trong lòng hắn đã mơ hồ biết được chuyện gì. Rốt cuộc, hắn cũng động ngón tay, click mở thư điện tử, tốc độ truyền phát rất nhanh, video tải xuống không mất đến hai phút đồng hồ, lúc này hắn không do dự nữa, lưu loát di chuột, nhấn mở video. Chấm đỏ trợ lý lưu lại làm ký hiệu hết sức rõ ràng, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra y trong đám người. Diệp An trong video là một ông lão bảy tám mươi tuổi, lưng hơi gù, tay chống gậy theo hàng người từng bước từng bước nhích về phía trước, video hơi mờ, cộng thêm y vẫn luôn cúi đầu, nên Diệp Minh Xuyên không trông thấy được biểu tình trên mặt y. Hắn thấy Diệp An càng lúc càng nhích lại gần, mà mình trong video thì vẫn cúi đầu, ký tên cho các fan trước mặt, một chút cũng không nhận ra y. Diệp Minh Xuyên ngồi trước máy tính cau mày, cố nhớ lại tình huống ngày hôm đó, nhưng cho dù có lật lại hết tất cả ký ức trong đầu thì vẫn không tìm được hình bóng y. Hắn nghĩ có lẽ mình biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Diệp Minh Xuyên không chớp mắt nhìn người kia trong video, nhìn y cẩn thận từng bước tiến về phía trước, bên cạnh y không có ai chăm sóc, hắn thực lo y sẽ bị đám người chen lấn đụng ngã, giờ phút này, Diệp Minh Xuyên dường như đã quên, Diệp An trong video kia đã không còn nữa. Rốt cuộc hắn cũng trông thấy Diệp An đi đến vị trí cách mình ngắn ngủi không đầy ba mét, mà mình lại vào đúng lúc này đột ngột đứng dậy, đi sang một bên nhận điện thoại, sau đó không quay lại nữa. Hắn thấy Diệp An đứng tại chỗ, nghiêng đầu, như có chút nghi hoặc, một cô gái trẻ đứng gần y nói gì đó với y, chỉ thấy y lắc đầu, xoay người bước ra ngoài, không lâu sau biến mất trong dòng người mờ mịt. Hóa ra mình vốn có cơ hội được gặp y.... Vốn có cơ hội gặp được người kia.... Nếu như ngày đó mình không rời đi....!có lẽ đã có thể gặp được y, dẫn y về nhà. Y đã lớn tuổi như vậy rồi, hẳn nên có người ở bên chăm sóc. Đáng tiếc....!cuối cùng vẫn bỏ lỡ. Hóa ra đây chính là gần ngay trước mắt, xa tận chân trời mà người ta vẫn thường nói. Nếu như ngày đó ta biết trong đám người ấy có ngươi, thì ta sao dám bỏ ngươi lại một mình mà rời đi như thế chứ? Đoạn video sau đó quay một góc ngã tư đường, video không có tiếng động, Diệp Minh Xuyên chỉ có thể trông thấy Diệp An buông gậy chống trong tay, ngồi xuống vệ đường, nghiêng đầu như đang chăm chú lắng nghe gì đó, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngón tay y còn nhẹ nhàng gõ nhịp. Sau đó y run rẩy đứng dậy, chính trong chớp mắt ấy, chút sinh khí ít ỏi cuối cùng còn sót lại trên người y dường như cũng bị rút đi hết. Y muốn rời đi, Diệp Minh Xuyên biết. Hắn vươn đầu ngón tay chạm vào màn hình máy tính, chạm vào người kia, mà Diệp An bên trong màn hình như cũng cảm giác được, hơi hơi ngẩng đầu, Diệp Minh Xuyên trông thấy trong đôi mắt đen thẳm của y là một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có. Diệp Minh Xuyên sửng sốt, há miệng, nửa ngày mới gọi ra được tên người kia, "Diệp....!An...." Video đến đây kết thúc. Diệp Minh Xuyên ôm ngực, phảng phất như có một móng vuốt sắc lạnh từng chút từng chút xé toang lồng ngực hắn, chui vào bên trong linh hồn tối đen cô độc của hắn, khoét một lỗ hổng trong đó, gió rét lạnh như băng xuyên qua lỗ hổng ấy, thổi vào nơi tối tăm nhất trong lòng, nơi ấy chưa từng được ánh mặt trời chiếu vào, âm u lại ẩm ướt, còn có từng đám giòi bọ ghê tởm không ngừng gặm cắn da thịt hắn, khiến hắn chìm trong đau đớn vô tận, chỉ có thể kéo dài hơi tàn sống sót qua ngày. Diệp An, ngươi rốt cuộc là ai? Mà ta, là ai? Diệp Minh Xuyên đứng lên, đi từ phòng làm việc ra ban cổng, ngẩng đầu nhìn trời đêm lấp lánh ánh sao đến xuất thần, đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông, nhạc chuông vẫn là khúc "Childhood memory" quen thuộc, lúc trước sở dĩ cài bản nhạc này làm nhạc chuông, là bởi đây chính là nhạc chuông mà Dương Cẩn trong "Luồng gió ấm" cho đến mãi sau này vẫn dùng. Hắn rút di động trong túi ra, nhìn lướt qua thông báo trên màn hình, là Diệp An gọi tới. "Alo." Giọng Diệp An ở đầu kia điện thoại nghe có hơi ngượng ngùng, ấp úng nói, "Diệp ảnh đế, chào anh, tôi là Diệp An. Cái kia....!Anh có thể đáp lại weibo của tôi một chút được không?" Diệp An cho rằng mình đã tự gọi điện đến như vậy, dựa vào tính tình Diệp Minh Xuyên, ít nhất cũng sẽ giúp mình chuyển phát weibo. Kỳ thực lúc trước cô ta còn cho rằng vừa trông thấy bài đăng của mình, Diệp Minh Xuyên sẽ chủ động giúp mình ngay cơ, dù gì cô ta cũng tự thấy quan hệ giữa mình với Diệp Minh Xuyên xem như không tồi mà. Thế nhưng đến tận khi netizen bắt đầu đưa ra nghi vấn vì sao Diệp Minh Xuyên không đứng ra nói gì, hắn vẫn không có động tác, Diệp An đành phải tự mình gọi điện cho Diệp Minh Xuyên, bày tỏ nguyện vọng nhờ hắn giúp đỡ. Khiến Diệp An không ngờ đến là, Diệp Minh Xuyên thế mà lại cự tuyệt, chỉ nghe hắn bình tĩnh nói qua điện thoại, "Xin lỗi, không được." Diệp An còn chưa chết tâm, cắn cắn môi, dùng giọng điềm đạm đáng yêu nói, "Cái kia, anh chỉ cần chuyển phát thôi cũng được." Diệp Minh Xuyên lại vẫn như trước lạnh lùng cự tuyệt, "Xin lỗi, tôi không thể làm thế." Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy. Ngày đó tới Thịnh Phong cứu Diệp An, đại khái chính là việc khiến Diệp Minh Xuyên hối hận nhất kể từ khi nhập thế tới giờ, hắn sao còn có thể vờ như không có việc gì quay qua giúp Diệp An chuyển phát weibo được chứ? Diệp An mím mím môi, cảm thấy thái độ của Diệp Minh Xuyên với mình hình như lạnh lùng hơn trước, chẳng lẽ là vì Tiêu Đằng? Trước mắt, trong số những người đàn ông cô ta quen biết, chỉ có hai người duy nhất khiến cô ta ưng ý, chính là Tiêu Đằng và Diệp Minh Xuyên. Nhưng so với Tiêu Đằng, cô ta càng thích Diệp Minh Xuyên hơn, nếu như Diệp Minh Xuyên quả thực là vì Tiêu Đằng mới đối xử lạnh lùng với mình như vậy, có phải nghĩa là mình cũng có vị trí nhất định trong lòng Diệp Minh Xuyên không? Vừa nghĩ đến đây, Diệp An đã nhịn không được muốn bật cười thành tiếng. Nhưng còn chưa cười được bao lâu, điện thoại đã đổ chuông, vốn cô ta còn tưởng Diệp Minh Xuyên gọi lại cho mình, kết quả lại thấy thông báo hiển thị trên màn hình là Tiêu Đằng gọi đến. Diệp An hơi hơi thất vọng, nhưng đương nhiên sẽ không để đối phương phát hiện ra điều đó. "Diệp An." Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp, từ tính, chính là tổng giảm đốc công ty Đình Vũ, Tiêu Đằng. Diệp An điều chỉnh giọng mình nghe như mang theo ý cười, như là có chút kinh hỉ, gọi một tiếng vào điện thoại, "Tiêu tổng." Tiêu Đằng vừa nghe được tiếng Diệp An, trên mặt đã lộ ra nụ cười, cường điệu, "Tôi đã nói là em có thể gọi thẳng tên tôi rồi mà." Diệp An đương nhiên còn nhớ Tiêu Đằng từng nói với mình như vậy, nhưng chút tiểu xảo lạt mềm buộc chặt này cô ta vẫn hiểu, đám công tử con nhà giàu đều thế cả, thứ dễ dàng có được sẽ không quý trọng, huống hồ, Diệp An rất rõ ràng người yêu lý tưởng trong lòng mình là Diệp Minh Xuyên, chưa nhận được câu trả lời chính xác từ Diệp Minh Xuyên, cô ta sẽ không xác định cái gì với Tiêu Đằng. Thế nhưng cô ta cũng biết không thể để quan hệ giữa mình với Tiêu Đằng quá căng thẳng được, hơn nữa, vốn cô ta cũng có mấy phần hảo cảm với Tiêu Đằng, liền thuận theo gọi, "Được rồi, Tiêu Đằng." Tiêu Đằng nghe tên mình phát ra từ miệng Diệp An, không hiểu sao cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ, hắn cúi đầu nhìn tách cà phê trên bàn, cầm một cái thìa nhỏ khuấy hai vòng, hỏi, "Em đang làm gì?" Diệp An đương nhiên sẽ không trả lời là đang đợi Diệp Minh Xuyên gọi điện lại cho mình, cô ta quay đầu, vừa lúc trông thấy mấy quyển tạp chí thời trang trên giường, liền đáp, "Cũng không làm gì, chỉ xem sách thôi." Tiêu Đằng ở đầu kia điện thoại rất tự nhiên hỏi, "Sách gì?" "Trăm năm cô đơn của Marquéz." "Xem xong chưa?" Tiêu Đằng lại hỏi. "Đã đọc vài lần rồi." Diệp An một bên nói chuyện với Tiêu Đằng, một bên lên mạng tra những lời thoại kinh điển trong "Trăm năm cô đơn", quả nhiên hai người nói thêm vài câu về đề tài này, Tiêu Đằng đã hỏi, "Em thích nhất câu nào trong truyện?" Diệp An từ tốn đáp, "Từ một người căm thù đám người đó, từng đấu tranh không mệt mỏi với chúng, thế mà nay anh lại trở nên giống với bọn chúng như thế. Trên đời này chẳng có một ai có thể đại diện cho sự thấp hèn của con người như anh." Giọng Diệp An qua điện thoại nghe có chút trầm trọng, Tiêu Đằng cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, giống như hiểu ra gì đó, lại giống như tất cả đều chỉ là một mảnh mờ mịt. Diệp An khẽ thở dài một tiếng, nói với Tiêu Đằng, "Đã muộn lắm rồi, anh nên đi nghỉ đi." Tiêu Đằng kỳ thực còn muốn cùng Diệp An nói thêm vài câu, nhưng nhìn nhìn thời gian, lại không nỡ để Diệp An phải thức khuya cùng mình, "Em cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon." "Ngủ ngon." Diệp An dịu dàng nói, đủ để Tiêu Đằng một đêm mộng đẹp. Vừa cúp điện thoại của Tiêu Đằng không bao lâu, Chu Sâm Vũ lại gọi tới. Hắn hỏi, "Sắp tới "Ngàn dặm tuyết trắng" của Phùng Chính Luân dự định khởi quay, em có muốn đến thử vai nữ chính không?" "Em không đi đâu." Vừa nghe đến ba chữ "Phùng Chính Luân", Diệp An đã không chút do dự từ chối lời đề nghị của Chu Sâm Vũ. Chu Sâm Vũ đại khái cũng biết Diệp An nghĩ gì, đơn giản là ngại không muốn tiếp xúc với đám người ghê tởm Phùng Chính Luân, Đường Dật thôi. Việc này nếu đặt trên người nghệ sĩ khác dưới tay hắn, thì dù có ghê tởm đến thế nào cũng phải cố mà chịu đựng, nhưng Diệp An thì lại khác. "Không muốn thì đừng đi, để anh tìm cho em kịch bản khác phù hợp hơn." Chu Sâm Vũ an ủi. "Cảm ơn anh Chu." "Khách khí với anh làm gì." Giọng điệu Chu Sâm Vũ hết sức cưng chiều, nói, "Được rồi, em đi nghỉ đi." "Vâng, anh Chu ngủ ngon." "Ngủ ngon." - ---- Diệp Minh Xuyên mở danh bạ trong điện thoại, trượt xuống hai phát đã tìm được tên Diệp An, ngón tay nhấn nhấn, hai chữ "Diệp An" liền chuyển thành "Diệp tiểu thư". Gió lạnh thổi qua hàng cây bên đường, phát thành tiếng xào xạc, Diệp Minh Xuyên nằm trên giường, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ.... Có một thiếu niên đứng dưới ngọn đèn đường, khẽ mỉm cười nói với hắn, "Cậu về trước đi, ở nhà đợi tôi về." Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai mắt thiếu niên như bị bao phủ bởi một tầng đau thương mỏng manh, y cứ thế nhìn mình, muốn nói lại thôi. Diệp Minh Xuyên vươn tay, muốn chạm vào y, thế nhưng đầu ngón tay lại chỉ cảm nhận được không khí lạnh như băng. Sau đó, hình ảnh trong mơ vỡ nát. Diệp Minh Xuyên mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn trông thấy một tia sét màu tím xẹt ngang bầu trời, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc. Hắn đột nhiên nhớ đến cái lần đưa Đường Dật về nhà, tối hôm ấy trời cũng đổ mưa to, Đường Dật cuộn người trên ghế sau xe, thoạt nhìn cô độc lại đáng thương. Hồi lâu sau, Diệp Minh Xuyên mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại. Lúc này, hắn đã không còn nhớ được chút gì về diện mạo thiếu niên trong mộng. Hoặc nên nói, từ khoảnh khắc tỉnh lại kia, hắn đã quên mất y. - --- Sáng hôm sau, Đường Dật vừa rời giường đã nhận được điện thoại của Phùng Chính Luân, vị đạo diễn này tìm y vẫn là vì "Ngàn dặm tuyết trắng". Đường Dật vừa nấu cháo cho mình, vừa có chút bất đắc dĩ nói với Phùng Chính Luân ở bên kia đầu dây, "Phùng đạo, thanh danh của tôi bây giờ đã tệ thế rồi, anh không sợ đến lúc đó phim của anh bị dân mạng xúm vào tẩy chay à." Phùng Chính Luân ở đầu kia điện thoại mang theo ý tứ bông đùa nói, "Có gì đâu, từ lúc tốt nghiệp, quay bộ phim đầu tiên, tôi đã bắt đầu bị dân mạng chửi bới rồi, chửi một lèo tới tận bây giờ. Qua nhiều năm như vậy rồi, không phải tôi vẫn yên ổn đấy sao. Mấy người đó ngoài miệng thì nói không xem, nhưng chỉ cần tình tiết phim chọc trúng chỗ ngứa của bọn họ, thì đều chạy theo còn gì. Mấy lời nói ác ý trên mạng nghe một chút là được rồi, đừng quá coi là thật." "Hơn nữa, dân mạng đều dễ quên, mấy tháng trước Hàn Mạc Dương không phải còn bị lộ tin tức come out à? Bây giờ không phải vẫn yên ổn, mấy hôm trước còn có tin cậu ta tự mình đạo diễn một bộ phim, cuối năm nay phát hành, dân mạng vẫn ủng hộ quá trời còn gì. Đừng quá để ý tới những cái đó, chúng ta có sống nhờ bình luận của cư dân mạng đâu." Phùng Chính Luân dường như thở dài một tiếng, nói lời thấm thía. "Đường Dật, con người không nhất thiết phải sống mệt mỏi như vậy đâu." Người đương nhiên không nhất thiết phải sống mệt mỏi như thế, chuyện này từ kiếp trước y đã biết rồi, sở dĩ y muốn rời khỏi giới giải trí, không phải cũng là để cho mình được sống thoải mái hơn một chút đó sao? Thế nhưng dường như mọi người đều cho rằng y không tình nguyện rời khỏi giới giải trí, có lẽ trước đây nhiệt tình với diễn xuất của mình đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng mọi người, thế nên bây giờ mới không ai chịu tin y tự nguyện từ bỏ. Đường Dật muốn cười, nhưng lại không biết có gì đáng cười. Cháo trong nồi đã nhừ, y tắt bếp, nói với Phùng Chính Luân, "Nhưng mà Phùng đạo, tôi thật sự không muốn ở lại giới giải trí nữa." Phùng Chính Luân biết mình sợ là không khuyên được Đường Dật, nhưng nhân vật Phất Phi này quả thực rất hợp với y. Tuy nhân vật này trong phim không xuất hiện nhiều, nhưng lại hao tốn gần như toàn bộ tâm huyết của anh, nói khoa trương một chút thì, Phất Phi cùng Lận vương Tần Trường Nghiêu tuy không phải nhân vật chính, nhưng lại là toàn bộ linh hồn của "Ngàn dặm tuyết trắng". Cũng không phải Phùng Chính Luân chưa thử tìm diễn viên khác, nhưng ngoài Đường Dật, không một ai có thể mang đến cho anh cảm giác này. Diễn viên vừa có linh khí, vừa có sự lắng đọng qua thời gian giống như Đường Dật quả thật không nhiều, thế nên khi biết Đường Dật muốn rời khỏi giới giải trí, Phùng Chính Luân mới cảm thấy tiếc nuối như thế. Anh dám khẳng định, nếu tiếp tục kiên trì, Đường Dật nhất định có thể làm nên địa vị trong giới. Trước đó Phùng Chính Luân từng cùng Chu Dao nói chuyện về Đường Dật, nghe Chu Dao kể, trước đây Đường Dật rất thích diễn xuất, thế nên anh mới cảm thấy y là bất đắc dĩ mới phải rời khỏi giới giải trí, chứ không phải xuất phát từ tâm nguyện của bản thân. Cũng vì thế Phùng Chính Luân mới quyết định giúp y một chút. Thế nhưng thái độ của Đường Dật quá kiên quyết, Phùng Chính Luân chắc cũng biết khó mà lui, nói sang chuyện khác, Đường Dật dù sao cũng là người đã sống qua hai đời, kiến giải với một số việc khiến Phùng Chính Luân nghe mà hai mắt sáng rỡ, trò chuyện với Đường Dật cũng càng thêm nhiệt tình. Nói nói một hồi, Phùng Chính Luân lại chuyển đề tài về "Ngàn dặm tuyết trắng", khóc lóc kể lể với Đường Dật mình đặt nhiều tâm huyết thế nào vào bộ phim này, đối bộ phim này kỳ vọng lớn bao nhiêu. Đường Dật chăm chú lắng nghe, thi thoảng đáp một tiếng, đồng thời trộm đoán phỏng chừng không bao lâu nữa, Phùng đạo sẽ lại ca thán với mình về cái nhân vật Phất Phi kia thôi. Quả nhiên, chỉ nghe Phùng Chính Luân ở đầu kia điện thoại nói, "Nhân vật Phất Phi kia cũng chẳng có bao nhiêu cảnh diễn, cậu cứ coi như đến làm diễn viên khách mời là được mà." Phùng Chính Luân đã nói đến như vậy, lại thêm hôm qua người ta còn vừa mới giúp mình, Đường Dật quả thực nói không nên lời cự tuyệt, đành gật đầu, đáp ứng đề nghị của anh, "Được rồi, nếu Phùng đạo đã không sợ bị dân mạng công kích thì được." "Có gì mà phải sợ chứ." Thấy Đường Dật rốt cuộc cũng đồng ý, giọng Phùng Chính Luân nhẹ nhõm hơn không ít, lại dặn dò thêm hai câu, nói Đường Dật đọc kỹ kịch bản, nếu cảm thấy có chỗ nào cần sửa thì cứ kiến nghị với mình. Đường Dật cảm thấy Phùng Chính Luân quá đề cao mình rồi, một diễn viên nhỏ đến trung học còn chưa tốt nghiệp như mình thì có thể có kiến nghị gì được chứ. Sau khi cúp máy, Đường Dật đổ cháo đậu đỏ đã chín nhừ ra bát, mang ra bàn, một mình ngồi xuống, cầm thìa sứ múc từng ngụm nhỏ ăn cháo. Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kim đồng hồ không còn bất kỳ một tiếng động nào khác, vốn Đường Dật còn định hôm nay tới vùng nông thôn của thành phố H nhìn xem một chút, thế nhưng nói chuyện với Phùng Chính Luân xong, kế hoạch này sợ rằng phải lùi lại rồi. Đường Dật đứng lên, thu dọn bát đũa xong thì đi tới bàn máy tính, ngồi xuống. Mở hòm thư, tải kịch bản "Ngàn dặm tuyết trắng" về, sau đó y ngồi trước màn hình máy tính xem suốt hai tiếng đồng hồ. Rốt cuộc cũng xem đến kết cục, Đường Dật xoa xoa mắt, dựa vào lưng ghế thở ra một hơi, kịch bản trên màn hình máy tính đã lật đến tờ cuối cùng, cuối trang là một câu nói chẳng biết lời thoại của nhân vật nào, "Ta dường như ngửi thấy mùi hoa mai, trước mắt lại mờ mịt ngàm dặm tuyết trắng." Y ngửa đầu, nhắm mắt, chầm chậm hồi tưởng mỗi một nhân vật, tình tiết trong kịch bản. "Ngàn dặm tuyết trắng" là bộ phim theo đề tài lịch sử phục thù, đây là lần đầu tiên Phùng đạo thử sức với đề tài này, bất quá nghe nói bộ "Ngàn dặm tuyết trắng" này anh đã chuẩn bị không dưới hai năm, tâm huyết đổ vào đó nhiều thế nào không cần nghĩ cũng biết. Thậm chí có người còn đoán, sở dĩ trước đó Phùng Chính Luân quay nhiều bộ phim cẩu huyết như thế là để tích lũy đủ thực lực quay bộ "Ngàn dặm tuyết trắng" này. Những tin tức thật thật giả giả ấy ai cũng không thể nói chắc được, nhưng có một điểm không thể không thừa nhận, ấy là kịch bản này của Phùng đạo quả thực không tồi. Năm Khánh Phong, Kính vương Tần Trường Giới đăng cơ, mà việc đầu tiên vị tân đế này làm sau khi đăng cơ chính là đuổi tận giết tuyệt những người lúc trước phản đối mình, may mà thượng thiên thương xót, thái tử tiền triều dưới sự yểm hộ của mọi người thoát được một kiếp, lưu lạc đến nhân gian. Mười sáu năm nháy mắt trôi qua, Tần Trường Giới từ một vị hoàng đế chăm lo việc nước trở thành hôn quân ngu ngốc vô đạo, cả ngày trầm mê thanh sắc, khiến dân chúng oán than dậy đất. Mà đứa nhỏ năm đó được ôm ra khỏi hoàng cung, giờ cũng trở thành một phiên phiên công tử, còn tham gia khoa cử, thành tích không tệ. Nhân vật Đường Dật thủ vai tên là Phất Phi, là thái giám kề cận hoàng đế, rất được sủng ái, đúng như lời Phùng Chính Luân nói, cảnh diễn của nhân vật này không nhiều, cả bộ phim hơn bốn mươi tập, gộp tất cả các cảnh có Phất Phi lại cũng chỉ hơn một tập một chút. Muốn thành đại sự tất phải có hy sinh, Phất Phi, Lận vương đều là những vật hy sinh mà thiếu niên đạp lên trên con đường giành ngôi vị đế vương. Con đường này đã định là phải cô độc, ngươi phải vượt qua mọi chông gai, mở một đường máu tiến về phía trước, người bên cạnh ngươi có lẽ không thể theo ngươi đến cuối cùng, nhưng ngươi vẫn phải cố gắng kiên trì, ngươi phải tin, bình minh mà ngươi chờ đợi cuối cùng sẽ đến. Đường Dật nếu đã đáp ứng diễn "Ngàn dặm tuyết trắng" thì đương nhiên phải gọi báo cho Chu Dao một tiếng. Điện thoại vừa kết nối, Đường Dật đã nói, "Chị Chu, em đã nhận lời Phùng đạo diễn "Ngàn dặm tuyết trắng" rồi." "Tự em quyết định là được." Chu Dao ngừng một lát, phá lệ dặn thêm một câu, "Lúc nào vào đoàn nhớ phải cẩn thận một chút." Dù sao đến giờ, diễn viên diễn "Ngàn dặm tuyết trắng" vẫn chưa định ra hết, nếu xui xẻo có thể sẽ có diễn viên dưới trướng Đình Vũ, những người này chịu phân phó của lãnh đạo Đình Vũ, chưa chắc sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với Đường Dật. "Em biết rồi." Đường Dật ôn tồn đáp. "Còn nữa...." Chu Dao bổ sung, "Không được uống rượu." "Vâng." Chớp mắt vài ngày lại trôi qua. Phùng Chính Luân nói dân mạng dễ quên, sự thật quả đúng là vậy, chưa qua mấy ngày, scandal giữa Diệp An, Đường Dật, Phùng Chính Luân đã tự động giảm nhiệt, tuy vẫn có người rảnh rỗi không có việc gì mắng y hai câu, nhưng ít nhất cũng không bị đẩy lên top hot nữa. Ngày khởi quay "Ngàn dặm tuyết trắng" định vào tháng tám, thừa dịp rảnh rỗi không có việc gì, Đường Dật ôm theo kịch bản, một mình tới thành phố H. Hôm nay là ngày phát sóng tập cuối "Gió nam thổi đến phương nào", lúc trước bởi vì scandal giữa Đường Dật, Diệp An, và Phùng Chính Luân, lượt xem trên mạng của "Gió nam thổi đến phương nào" giảm đôi chút, nhưng không bao lâu sau đã tăng trở lại. Xem xong kết cục, không biết vì nguyên nhân gì mà khi thảo luận trên mạng, mọi người đều nhất trí xem nhẹ nhân vật Đào Nhạc Hạ, cũng không nhắc gì đến Đường Dật. Bị bỏ qua như vậy, với một diễn viên bình thường mà nói, là bi ai cực lớn, nhưng với Đường Dật, đây lại là kết quả tốt đến không thể tốt hơn. Nhiệt độ ở thành phố H thấp hơn thành phố S một chút, trước khi đi, Đường Dật đã lên mạng tra thử, xung quanh thành phố H có mấy sơn thôn nhỏ vị trí không tồi, chỉ là không biết có còn phòng ở trống không. Kỳ thực y rất muốn trở lại nơi trước đây mình từng ở, chỗ ấy không tồi, y ở vài năm cũng đã quen. Nhưng nếu Diệp Minh Xuyên muốn tìm Diệp An, nhất định sẽ tra ra được nơi ấy, mà y lúc này đã không còn muốn dính dáng gì đến hắn nữa. Nhưng cuối cùng y vẫn nhịn không được trở về nhìn qua chốn ấy. Lúc y tới nơi đã là chạng vạng, ánh nắng chiều đỏ rực phía chân trời phủ lên thôn trang một tầng thế tục. Đường Dật đứng ở nơi mình đã từng sinh sống vài năm, nhìn căn nhà quen thuộc lại xa lạ trước mắt. Căn nhà vốn hoang sơ, rách nát trong trí nhớ giờ đã khác đi không ít. Có thể thấy đã được người tu sửa qua, lớp sơn trắng trên cổng hẳn là mới được quét không lâu, cỏ tranh trên mái hẳn cũng mới được tu bổ, trong sân không còn đầy ngập cỏ dại nữa. Đường Dật hơi hơi thất thần, đứng ở đầu đường nhìn hồi lâu, khói bếp lượn lờ trên ống khói mấy căn nhà bên cạnh, có đứa nhỏ tan học cưỡi xe đạp, cũng có mấy người đàn ông vác cuốc đi ngang qua người y. Họ đều chú ý tới y, nhưng không một ai dừng lại hỏi chuyện. Đường Dật nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên gần đó, cũng nghe thấy tiếng gió thổi qua lùm cây xào xạc. Căn nhà này, có vẻ đã có chủ nhân mới rồi. Y quay đầu, chầm chậm đi tới đầu thôn, một ông lão bảy tám mươi tuổi ngồi trên bệ đá, dựa vào thân cây nhàn nhã hút thuốc, khói trắng từ miệng ông phả ra, bay lên không trung, sau đó tiêu tán. Đường Dật tới gần ông lão, ngồi xổm xuống, chỉ chỉ căn nhà, hỏi, "Ông ơi, ông có biết người sống trong căn nhà kia bây giờ ở đâu không ạ?" Kể cũng thú vị thật, mới tháng ba năm nay, y còn gọi người ta là "lão Ngô", thế mà bây giờ đã gọi ông xưng cháu rồi, cảm giác này chẳng biết phải miêu tả thế nào mới phải. "Người lúc trước sống ở đó tháng ba năm nay đã đi rồi." Ông lão hít một hơi thuốc, chậm rì nói, "Mấy tháng trước căn nhà này đã bị bán cho người khác." "Ông có biết là bán cho ai không?" Đường Dật lại hỏi. "Cái này thì lão không rõ." Ông lão gõ gõ tẩu thuốc vào tảng đá, cảm thán, "Bất quá nghe nói bán được những hai mươi vạn cơ đấy!" "Cảm ơn ông." Đường Dật đứng lên, đưa mắt nhìn lại nơi mình từng ở vài năm một lần, sau đó xoay người, không quay đầu lại rời đi. Đi được một đoạn, y mơ hồ nghe thấy phía sau vang lên tiếng gọi của một bà lão, "Ông già kia, cơm nước xong rồi, còn không mau về nhà ăn cơm...." Khóe miệng Đường Dật khẽ cong, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Tình nguyện bỏ ra hai mươi vạn mua căn nhà rách nát kia, ngoại trừ Diệp Minh Xuyên phỏng chừng không còn người nào khác. Trên mặt vẫn treo nụ cười, Đường Dật đi thẳng ra xe, trở vào nội thành. Tối hôm ấy, Đường Dật tùy tiện tìm một nhà trọ đã hơi cũ nát nghỉ lại. Tắm rửa xong, y lấy kịch bản "Ngàn dặm tuyết trắng" từ trong túi ra xem. Trong kịch bản, Phất Phi bưng một ly rượu độc đến trước mặt Lận vương. Lận vương mỉm cười, ở trong lao tù cũng không làm hao tổn nửa phần tao nhã trên người hắn, hắn nói với Phất Phi, "Ta không thể cùng ngươi được nữa rồi.".