Nợ tình

Chương 2 : Chiếc xe định mệnh

Chiếc đồng hồ hình con gấu lúc lắc trên tủ. Kha Nhi thay đồng phục mới, ánh mắt đượm buồn nhìn sang tấm hình người phụ nữ được đặt cạnh chiếc đồng hồ. Cô cầm lấy khuôn hình, ngón trỏ miết nhẹ lên tấm thủy tình nhẹ giọng nói khẽ: \- Mẹ à\, con sắp mười tám tuổi rồi\, cũng sắp đính hôn với Tần Vũ\. Mẹ biết không ba vui lắm\, mẹ à\! Mẹ có vui cho con không? Cô nở nụ cười nhạt ẩn chứa trong đó là bao sự chua chát khó nói nên lời mà đáng lẽ ra lứa tuổi mười bảy trong sáng như cô không nên có. Đặt lại tấm ảnh vào chỗ cũ, Kha Nhi thở dài một cái, ôm lấy cặp sách bước ra khỏi phòng. Vừa xuống dưới lầu đã gặp Đường Lâm đang ngồi ở sô pha. Trong mắt Kha Nhi, Đường Lâm là một người mẹ kế tương đối tốt. Bà lúc nào cũng hòa nhã và cư xử đúng mực với cô. \- Con đi học tiếp à? Dì có bảo vú Lan làm chút điểm tâm\, con ăn một chút rồi đi\. Đường Lâm cười vui vẻ, hướng mặt dịu dàng nhìn Kha Nhi. \- Con sắp trễ rồi ạ\, khi nào về con ăn sau\. Kha Nhi luôn như vậy, cô luôn hòa nhã lễ phép nhưng xa cách. Đường Lâm cười hiền hòa gật đầu. \- Được rồi\, con đi đi kẻo trễ\. \- Chào dì\. Kha Nhi ôm lấy túi xách ngồi vào xe đã chờ sẵn. Nhìn theo chiếc xe khuất dần, nụ cười Đường Lâm cũng tắt đi. Bà nghiêng đầu cầm lấy cốc nước cam khoáy nhẹ lẩm bẩm một mình. \- Dì cũng không biết con còn cơ hội trở về đây không nữa\. Chắc là con không có diễm phúc để ăn món bánh ngọt này rồi\. \*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\* Kha Nhi yên ổn ngồi trên xe, lấy trong túi xách ra một bịch kẹo socola đưa cho tài xế Ngô chuẩn bị khởi động xe. \- Chú Ngô\, cái này chú đem về cho mấy em nhé\. Tài xế Ngô làm việc cho nhà cô lâu rồi, từ khi mẹ cô vẫn còn sống, nên cô xem ông như một người thân trong gia đình. Tài xế Ngô được Kha Nhi cho quà đã thành thói quen, lúc đầu ông rất ngại, chỉ là Kha Nhi không cho cơ hội từ chối. Ông cười cảm kích: \- Cô chủ\, cám ơn\. Từ nhỏ Kha Nhi vốn là người điềm đạm hiểu chuyện, đối với ai cũng hòa nhã dịu dàng. Tuy Kha Ngọc cũng là tiểu thư Tô gia nhưng trong mắt các người làm Kha Nhi mới là cô chủ thật sự của họ. Kha Nhi mỉm cười không nói gì, bắt đầu làm công việc của mình. Cô có thói quen đọc sách, chỉ cần thời gian rảnh cô sẽ lấy sách ra đọc. Tài xế Ngô thấy thế biết ý cũng không dám làm phiền mà tập trung lái xe. Biệt thự Tô gia nằm ở ngoại ô, muốn đến thành phố cũng phải hơn bốn mươi lăm phút. Xe chạy êm đềm trên đường dốc. Chưa ra khỏi ngoại ô xe bất ngờ xảy ra vấn đề. Tài xế Ngô nhanh chóng tấp xe vào lề, cũng đúng lúc máy xe tắt hẳn. Ông khởi động lại liên tục nhưng đều vô ích. \- Sao thế chú? Kha Nhi cảm thấy có điều không ổn, dịu giọng hỏi. Tài xế Ngô nhíu mày nói: \- Tôi cũng không biết\, cô chủ chờ tôi một chút\, để tôi kiểm tra lại xe\. Kha Nhi gật đầu, có chút sốt ruột nhìn ông ra mở mui xe kiểm tra, sau đó vào khởi động cũng không có tác dụng. \- Thua rồi\! Chắc phải gọi xe kéo đi sửa\. Để Tôi gọi người đến đón cô\. \- Không cần đâu\. Đợi người đến cháu sẽ trễ mất\. Đây cũng gần đoạn đường ra đường lớn\, đi mấy bước sẽ đón được taxi\. Vừa nói cô vừa mở cửa xuống xe. Tài xế Ngô khó xử mở cửa xuống theo. \- Cô chủ\, nhưng mà\.\.\. \- Nếu còn chần chừ cháu sẽ trễ học\. Chú yên tâm đi\. Chiều đến đón cháu\. Cháu đi đây\. Kha Nhi mỉm cười cắt ngang lời ông. Tài xế Ngô ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nhưng vẫn không yên tâm căn dặn: \- Vâng\, vậy cô cẩn thận nha\. Tài xế Ngô nhìn bóng Kha Nhi ngày càng khuất xa và mất dạng sau đường cua. Ông lại không ngờ được phải mất một thời gian rất lâu sau mình mới gặp lại được cô. Kha Nhi vừa ra đường lớn, phía sau liền có chiếc taxi bóp kèn in ỏi không cần cô gọi đã dừng lại. Kha Nhi có chút vui mừng, dù sao đường này cũng chưa ra lộ, muốn đón taxi đâu phải dễ, trời lại nóng. Trong đời cô rất ít khi phải đi xe ngoài nên có chút phấn khích. Không nghĩ ngợi nhiều cô liền ngồi vào xe. \- Chú ơi\, cho cháu đến trường Kim Long\. Tài xế là một người đàn ông trung niên. Ông ta quay sang nhìn cô cười nhẹ rồi gật đầu. Rất nhanh xe khởi động chạy đi. Kha Nhi lại lấy sách ra đọc tiếp. Qua tầm mười phút cô mỏi mắt nhìn ra làn đường, mày liễu nhíu lại. \- Chú ơi đường này đâu phải đến trường cháu\. Người đàn ông không quay lại, chỉ nhìn qua kính cười khẽ: \- Đi đường tắt\, đừng vội rồi sẽ đến thôi\. Kha Nhi phát hiện đoạn đường này là tiến lên núi, hai bên cỏ mọc um tùm. Cô bắt đầu thấy trái tim mình đập mạnh, hốt hoảng nói nhanh: \- Đường này lên núi mà\, chú à quay lại đi\! Người tài xế không thèm trả lời cô nữa. Xe tăng tốc vượt lên đoạn đường gồ ghề. Chiếc xe xốc nổi làm cả thân người Kha Nhi nghiêng ngả. Cô run rẩy mò vào túi xách tìm lấy điện thoại của mình. Người tài xế nhìn qua kính nhếch môi tăng tốc độ rồi đạp thắng lại, chiếc xe đổ về trước. Chiếc điện thoại cũng rớt xuống dưới ghế. Đầu bị va vào thành ghế , Kha Nhi ôm lấy đầu hít hà hét lớn.. \- Dừng xe\! Dừng xe\! Ông là ai? Tôi sẽ báo cảnh sát đấy\. Dừng xe\! Tên tài xế làm ngơ như không nghe thấy, tăng tốc chạy nhanh. Chiếc xe cúp cua quẹo vào con đường nhỏ hẹp, thắng lấy chói tai rồi ngừng hẳn. Kha Nhi thấy tên tài xế bước xuống. Cô đập cửa rầm rầm, tung cửa ra chạy. Nhưng vừa xuống xe cô mới phát hiện phía trước có một chiếc xe khác. Kha Nhi thụt lùi bước chân, tên tài xế đã nhanh chóng tóm lấy cô. Bàn tay giơ lên cầm chiếc khăn trắng bịt miệng Kha Nhi lại. Cô quẫy đạp, hét lớn trong tuyệt vọng. \- Thả ra\! Á\! Cứu\.\.\. cứu tôi\.\.\. ưm\.\.\. Đầu óc quay vòng, trước mắt mờ ảo, cô chỉ còn thấy bóng tối bao trùm, chẳng còn biết gì nữa. Tên tài xế bế cô lên trên chiếc xe khác. Một người đàn ông bước xuống nhét một cọc tiền vào túi hắn, rồi đưa tay ôm lấy Kha Nhi từ tay hắn. \- Làm khá lắm\. Đây là phần còn lại\, lặn vài tháng đi\. Tên tài xế cười nịnh bợ. \- Đại ca yên tâm\, em biết mình nên làm gì\. À\, con nhỏ này đẹp quá\, chắc giá chát lắm đây\. \- Không phải chuyện của mày\. Biến\! Nói rồi hắn ta ôm lấy Kha Nhi vào xe của mình. Tên tài xế cũng chẳng chần chừ làm gì, lên xe phóng đi. Đường núi gập ghềnh, ánh chiều tà rực vàng cả một hướng, dần kết thúc đi một ngày.