Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Thẩm Hành gả cho Tô Nguyệt Cẩm đã hai năm, ngoài đôi lần hắn có công sự phải ra ngoài mấy ngày, còn lại chưa bao giờ phải xa nhau một thời gian dài đến như vậy.  Vừa thấy người trở lại, nàng còn quan tâm gì tới “hồ bằng cẩu hữu” chết sống ra sao nữa, vừa dặn dò nhà bếp đi chuẩn bị bữa tối, vừa lấy quần áo tắm rửa đi về phòng.  Phía sau bình phong vẽ tuế hàn tam hữu đang mịt mờ hơi nước, hơi nóng hừng hực toát mồ hôi, người vốn dĩ nên ngồi trong thùng tắm lúc này lại lười biếng nằm nghiêng trên một chiếc sập nhỏ.  Vẻ mặt hắn có phần uể oải, vạt áo lỏng lẻo hở ra một nửa, xương quay xanh như ẩn như hiện.   Nàng nói: “Sao chưa đi tắm?” Dưới chân hơi nhón lên, chẳng có khí tiết gì lại muốn đi nhìn trộm, càng nhìn càng thấy xuân quang. Hắn híp hai mắt lại, như cười như không nói: “Đang đợi phu nhân hầu hạ.”  Có lẽ bởi vì đi suốt đêm, giọng nói của hắn cũng trở nên khàn khàn, vừa có vẻ lười biếng khiến tai nàng nóng lên. Là một đại gia khuê tú, mặc dù đối mặt với phu quân nhà mình cũng nên rụt rè đi một chút, nhưng Thẩm đại tiểu thư vẫn biết phải bắt đầu ra sao, nàng nghe lời tiến lên phía trước, bàn tay vừa vươn ra đã bị hắn kéo lại.  Quần áo cứ thế trượt xuống, lồng ngực cường tráng nhấp nhô theo nhịp thở, cả khuôn mặt nóng bừng. Nàng cố gắng để cho mình nhìn đoan trang một chút, mắt nhìn thẳng vào dây buộc bên hông, nhưng chần chừ nửa ngày vẫn không có dũng khí để cởi nút đó ra.  Yết hầu khẽ ho khan một tiếng, nàng nói khẽ: “Cái này chàng tự cởi đi.” HẮn hơi nhíu mày, nụ cười đầy ý vị sâu xa, “Không muốn, ta mệt không muốn làm.”  Ngón tay với những khớp xương rõ ràng chậm rãi ôm chặt nàng, vòng quanh một vòng eo hoàn mĩ. Cái chạm tay dịu dàng như mĩ ngọc thượng thừa, khiến năm đầu ngón tay của ai kia run rẩy. Hắn nói: “NÀo có ai hầu hạ được một nửa lại mặc kệ thế chứ.”  Sau đó, nàng tựa vào ngực hắn, khé nói: “Nguyệt Cẩm, nếu bệnh của thiếp không chưa khỏi thì chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi nhé.”  Đây là nỗi đau ẩn sâu trong lòng nàng. Đã cưới được hai năm rồi, nhưng nàng vẫn mãi chẳng có thai. Ngự ý trong cung đến khám, nói thân thể của nàng tính âm hàn, là thể chất rất khó mang bầu được.  Nàng thừa nhận mình không phải một thê tử rộng lượng gì cho cam. Bởi vì nàng không muốn giả vờ thoải mái cưới thê thiếp về cho hắn, thậm chí vừa mới nghĩ tới cảnh tượng đó thôi đã đau nát tim gan rồi.  “Có phải thiếp rất xấu xa không, thiếp xấu nên mới mong chàng chỉ có mình thiếp, kiếp sau, nhất định kiếp sau chàng đừng gặp thiếp nữa.”  Hắn chăm soc nàng như vậy, thậm chí có gia quyến triều thần làm đầy tháng cũng lặng lẽ từ chối hết thiếp mời.  Hai bàn tay hắn khẽ nắm chặt, cười khẽ: “Cô ngốc này.”  Rất ít khi hắn nói lời tâm tình êm tai, nhưng chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến nàng đau lòng bật khóc.  Hắn nói: “A Hành, ta luôn cảm thấy cả đời này quá ngắn, đợi đến lúc tóc bạc da mồi, bước chân lên cầu Nại Hà, ta chỉ nguyện kiếp sau nàng vẫn là vợ ta.”  àng tựa đầu trước ngực hắn, viền mắt đẫm nước mắt, nghẹn ngào không thốt được nên lời. Sinh tử ai ngờ, hay như người ta vẫn thường nói, chấp tử chi thủ, dư tử giai lão (nắm tay nhau, cùng già đi.)  Có rất nhiều người vẫn nói những câu này, nhưng làm được điều đó thì có được mấy ai? Đi khắp thế gian, có thể gặp được một người như thế, đã may mắn biết nhường nào? Còn gì đẹp hơn lời thề ước cùng nhau già đi.  “Không cần nhận nuôi đâu, chúng ta sẽ có con của chính mình.”  Nàng cứ tưởng hắn đang động viên mình, cúi đầu nắm chặt bàn tay của hắn, nghe người kia nói tiếp. “Sư tỷ của ta tinh thông y thuật, lần này xin nàng xuống núi là để trị hết bệnh cho nàng. Chỉ cần cẩn thậ điều dưỡng thì thân thể của nàng sẽ khỏe lên thôi.”  Nàng hoảng hốt ngẩng đầu, cơ thể kích động đến run rẩy cả lên. “Chàng, chàng nói thật sao?” HẮn khẽ cười, dịu dàng hôn lên chóp mũi người kia. “Ta đã lừa nàng bao giờ à?”  Sư phụ hắn là Thấm Lưu lão nhân, là thầy thuốc giỏi nhất thế gian này, tuy ông đã qua đời vào năm ngoái, nhưng con gái của ông cũng đã được chân truyền. Vạn sự đã định rồi, ông trời sẽ quan tâm đến mọi chuyện thế nhân.  Nàng bình tĩnh nhìn hắn đang khẽ cười thoải mái, cảm giác sung sướng như điên không cách nào kiềm chế được. NÀng tin hắn, nếu là chuyện không chắc chắn, hắn sẽ không khẳng định với nàng như vậy.  Vừa nghĩ tới mình có hi vọng làm mẹ, trong nháy mắt, hưng phấn đó thật sự khó có thể hình dung bằng lời, nhón người hôn lên môi hắn.  Thấy ái thê đã nhiệt tình như vậy, tiểu vương gia sao có thể lờ đi những yêu thương nhung nhớ nhường này, đang từ từ hưởng thụ thì nghe tiếng ho khan của Triệu HÀm ngaoif cửa: “Vẫn chưa xong cơ à? Phải uống thuốc đã chứ.”  Thuốc này phải uống sau khi làm chuyện đó thfi mới có hiệu quả tốt nhất, nàng cũng chờ gần hai giờ rồi mà, thầy thuốc cũng cần ăn cơm tối nữa chứ?  Trong phòng vang lên một chuỗi tiếng sột soạt, một lúc lâu sau, cửa phòng mở ra, mặt Thẩm vương phi được che bằng một tấm lụa mỏng màu tím sẫm, không có tiền đồ ngồi ở trong góc phòng, cất tiếng gọi: “Sư tỷ.”  Ban ngày phóng túng, đúng là không còn mặt mũi để gặp người khác mà.  Ai ngờ Triệu Hàm vừa vào đã giật luôn tấm lụa mỏng ở trên mặt nàng xuống, thẳng thắn nói: “Sau khi hai ngươi xong chuyện thì phải gọi ta ngay, không cần phải ngại.”  Nàng trố mắt, nghẹn họng, trừng mắt nhìn tiểu mĩ nhân yêu kiểu khả ái kia, sững sờ giống như một pho tượng đá. Tô tiểu thiên tuế đưa tay lên nhận lấy chén thuốc. “Khó trách Tô Dạng vừa nhìn thấy tỷ đã bỏ chạy như vậy, xem dáng vẻ tỷ kìa, làm gì có nam nhân nào muốn cưới.”  Nàng chậm rãi bắt chèo chân. “Tại hắn lập dị đó chứ, nam nhân mà ăn mặc như hắn mới là thất bại đấy.” Cả ngày đắp son phấn đầy mặt, thật quá khó coi.  Bon họ nói chuyện thoải mái như thế làm cho Thẩm Hành vẫn ngốc ở bên như sét đánh ngang tai. Nàng cảm thấy hôm nay mình đã chịu quá nhiều kích thích, hốt hoảng nói: “Tô, Tô Dạng là nam sao?”  Hai người đang ngồi không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhét hạch đào vào tay nàng thêm mấy hột. Thế giới này, rốt cuộc là thế nào vậy ta....  Sau khi ăn tối xong, Triệu HÀm bưng một chậu lớn thảo dược vào trong phòng Thẩm Hành. Vừa lấy cỏ nhóm lửa, vừa châm kim lên cánh tay. Thủ pháp của nàng rất tốt, những chỗ ngân châm đâm vào tuy tê buốt nhưng chẳng đau chút nào.  Có lẽ là vì ở núi Phụng Vu đã lâu, nơi có linh khí nhiều như vậy, cho nên Triệu Hàm trổ mã đẹp vô cùng, không hề giống một cô nương đã hia sau xuân xanh.  Vóc dáng nàng không tính là cao gầy, nhìn từ xa xa lại có cảm giác như một bé gái chưa dậy thì hết lớn.  Nhưng cũng bởi dáng vẻ nhỏ nhắn này, nét xinh đẹp của nàng càng được tôn thêm dăm phần thanh tú. Một bộ quần áo mộc mạc, nét mặt trắng thuần, đôi mắt to long lanh êm dịu, nhìn sao cũng thấy đẹp lạ lùng.  Tuy rằng tính cách có chút... Nhưng vẫn là một tiểu mỹ nhân hàng thật giá thật. Thẩm HÀnh nhìn hàng lông mi của nàng hơi cong cong, khẽ hỏi: “Sư tỷ, tỷ thích Dạng công tử à?”  Kể từ khi biết thân phận thực sự của Tô Dạng, nàng đã sửa cách xưng hô. Một là tôn trọng giới tính của người ta, tuy rằng chưa chắc Dạng tiểu chủ đã để tâm đến những vấn đề này. Hai là thời thời khắc khắc nhắc nhở mình người đó thật sự là một nam nhân.  “Thích.”  Triệu cô nương nghe vậy thì nhíu mày. “Từ khi ta mười tuổi biết hắn là nam nhân, cho nen vẫn thích hắn từ ngày đó cho tới tận bây giờ, chỉ có điều tên kia không có mắt nhìn người, cứ trốn tránh ta thôi.”  Nàng nói chuyện thẳng thắn, tuy là ngữ khí bình thường, nhưng Thẩm Hành nghe được, trong lời nói đó còn có phần chua xót. “Vậy hai người lớn lên cùng nhau đúng không?”  “Ừ, muội đừng nhìn bộ djang của Tô Dạng bây giờ, lúc nhỏ hắt rất hay xấu hổ. Cho hắn đồ ăn, hắn sẽ đỏ mặt cười cười với ta, rất ít khi tự nhiên mở miệng nói gì, cứ yên yên tĩnh tĩnh. Nào có giống bây giờ, đang sống sờ sờ mà cứ tự chà đạp mình như vậy.”  Châm kim là một quá trình kéo dài, Triệu Hàm thấy Thẩm Hành hiếu kỳ, cho nên nàng cũng thoải mái tự kể chuyện mình ra. “Ta còn nhớ câu đầu tiên Tô Dạng nói với ta, khi ấy hắn nhìn thấy ta bưng chén thuốc đi về phía con thỏ, hắn vội vàng giật chén rồi đổ vào miệng mình.”  “Từ nhỏ ta theo phụ thân học tập y thuật, phải nghiền nát thảo dược hàng ngày để chế thuốc. Dược phẩm tự nhiên chưa qua chế biến không thể cho người uống, vì vậy một nửa số đó ta sẽ đút cho chim muông bắt được trong níu, ai mà ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy.”  Khi đó, Triệu Hàm cũng chỉ mới chín tuổi, nhìn thấy một tiểu tử môi hồng răng trắng đỏ mắt lên chỉ trích mình, cũng bị dọa cho sợ.  Xưa nay nàng chưa từng nhìn thấy hắn nổi nóng, nhưng hôm đó, cả khuôn mặt của hắn đều đỏ lên, chộp con thỏ trong tay nàng rồi chạy đi.  Hắn trở về nói cho “tướng công” của hắn biết, Triệu Hàm không phải là người tốt, bọn họ đừng chơi với nàng ta nữa nhé.  Khi đó Tô thiên tuế cũng chỉ là đứa trẻ, nhưng hiển nhiên là trưởng thành hơn so với Dạng tiểu gia rất nhiều. Sau khi dịu dàng trấn an “kiều thê”, hắn quay mặt ôm thỏ con đi nướng.  Dạng tiểu gia tức đến mức suýt chút nữa thì vạch rõ giới hạn với hắn, cả đời không qua lại với nhau. Sau đó, Triệu Hàm lại tìm được hăn trước, giải thích rõ ngọn nguồn với hắn, để cho hắn hiểu ra.  Khi ấy sức khỏe Tô Nguyệt Cẩm rất yếu, lúc bọn trẻ trong núi chạy đuổi nhau trong viện, hắn chỉ có thể ngồi ở trên xe đẩy, đứng cạnh dõi theo.  Thế nhưng, thuở nhỏ hắn đã biết cách để tự mình tiêu khiển, ví dụ như giả bộ té xỉu, dọa Tô Dạng sợ phát khóc, hoặc bắt được một con sâu gớm ghiếc sẽ dịu dàng nhét vào tay Tô Dạng, đây là những chuyên hắn vẫn hay làm nhất.  Vì thế, không ít lần Dạng tiểu gia tìm tới Triệu Hàm để than phiền. Nói mình “gả cho” một nam nhân như thế, cả đời bị phá hủy hết rồi.  Hắn không hài lòng với “tướng công” của mình, nhưng đối với Triệu Hàm lại có cảm giác ỷ lại không tên. Mấy đứa trẻ càng ngày càng lớn lên, lúc bắt đầu nhen nhóm mối tình đầu, Dạng tiểu gia bi ai phát hiện, hắn yêu một “nam nhân” khác.  Mà “nam nhân” khác này lại chính là Triệu Hàm