Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 63 : La Chu sinh bệnh (1)
Thấy Tán Bố Trác Đốn không đếm xỉa gì tới, Ngân Nghê lại càng nôn nóng, nhiều lần đảo quanh chân hắn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu sủa một tiếng. Hai con báo tuyết tua rằng không thúc giục chút nào trước mặt Tán Bố Trác Đốn, nhưng hai cái đuôi báo lại không ngừng đông đưa trái phải, để lộ ra nội tâm đang vô cùng vội vã.
Ngân Nghê đột nhiên nâng lên thân thể, chân trước đáp trên cửa sổ, đầu ngao to lớn vừa ngay đúng tầm ngực của Tán Bố Trác Đốn.
"Ngao ──" nó mở ra chiếc miệng vuông vắn, làm lộ ra hàm răng sắc, hướng về phía Tán Bố Trác Đốn sủa một tiếng, mắt tam giác xanh chứa đầy sự nịnh nọt cùng lấy lòng.
Tán Bố Trác Đốn thu hồi tầm mắt, hơi hơi nâng lên môi nở ra một nụ cười. Tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngân Nghê, nói ra mấy lời trêu tức: "Ngân Nghê, bộ dáng này thật sự là không giống ngươi. Thôi, nếu ngươi đã cầu xin, ta đành phải giúp ngươi nhìn xem Heo thế nào." Hắn rời đi cửa sổ, lững thững đi tới góc tường kín gió.
Ngao nô tên Heo này trên người đang đắp tấm thảm đỏ rực mà Ngân Nghê kéo tới, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Mái tóc đen nhánh mềm mại tỏa ra đất, lông mi cong thanh tú xinh đẹp vì hơi khó chịu mà nhăn lại. Hai mắt nhắm nghiền, hai gò má đỏ ửng, đôi môi khẽ mở dù khô héo nhưng vẫn đầy hấp dẫn, da thịt trắng noãn trơn bóng, làm cho khuôn mặt thanh tú trở nên diễm lệ lạ thường, như đang tỏa sáng dưới ánh bình minh.
Tán Bố Trác Đốn hơi nhếch lên mi mắt, bàn tay to đặt trên trán nàng, vừa chạm vào đã cảm nhận được độ nóng của da thịt, hiển nhiên là do bị phong hàn mà sốt cao lâm vào hôn mê. Nếu như ngày hôm qua nàng không có bị kinh hãi, ban đêm không tiêu hao tinh lực xâm nhập vào hồn mắt, cho dù ban đem có bị lạnh, cũng sẽ không nghiêm trọng tới nỗi bị bệnh. Một ngao nô đê tiện mà thôi, chết thì chết thôi, còn trị liệu cái gì? Hắn nghĩ thầm như vậy. Ngón tay nắm chặt cằm nàng, chỉ hơi ra sức, trên chiếc cằm mượt mà liền xuất hiện vết tím.
Da thịt nàng thật sự là quá mềm mại, còn hơn cả quý nữ Bác Ba sống sung sướng từ nhỏ.
Ánh mắt hắn đảo lại gần vết tím hình trứng, thản nhiên hớt môi, trong lòng hơi hơi xúc động một chút. Ngón tay thô dài dao động khắp khuôn mặt nóng bỏng của nàng, lòng ngón tay lơ đãng lướt qua đôi môi khô héo. Một cỗ khí nóng dồn về đầu ngón tay, khiến cho nó dừng lại. Lẳng lặng cảm thụ hơi thở toát ra từ khe hở đôi môi, ma xui quỷ khiến thế nào ngón trỏ lại đẩy ra khe hở, tiến vào trong miệng.
Ngón tay cảm giác được đầu lưỡi trơn mềm nong nóng. Hắn chậm rãi nghịch tới nghịch lui đầu lưỡi mềm mại vô lực phản kháng này, sờ toàn bộ từ trên xuống dưới, dần dần hắn có xúc động muốn đem nó rút ra, cho vào trong miệng mình nhai nuốt. Ngón tay xờ từ chiếc lưỡi chuyển qua vách thịt, so với cái lưỡi nó càng thêm mềm mại trơn bóng lại nóng bỏng như lửa, kích thích đáy lòng hắn. Hắn tiếp tục chậm rãi sờ soạng, đầu ngón tay bất giác muốn tăng lực để chọc xuyên qua tầng thịt non mềm ấm nóng này, muốn làm cho những chiếc răng trắng như ngọc kia tan nát. Nhưng đây là ngao nô mà Ngân Nghê lựa chọn, được Ngân Nghê yêu sủng. Nàng có thể bệnh chết, nhưng trăm ngàn lần lại không thể chết dưới tay hắn, nếu không cho dù lòng trung thành của Ngân Nghê đã hoàn toàn dâng cho hắn, nó cũng sẽ bị chọc giận, tiếp đó sẽ trở mặt. Mà sau này lúc chinh chiến, còn rất nhiều thời điểm cần tới Ngân Nghê dần đầu đội quân ngao chiến đấu giúp hắn.
Sau mấy lần hầu kết lăn lộn, cân nhắc một lát, hắn cuối cùng lưu luyến mà rút tay ra. Tuy rằng miễn cưỡng kiền chiếc được cảm xúc, nhưng cảm giác ngứa ngáy kia còn chưa ngừng lại. Hắn quyết định đứng lên, vỗ tay ba cái thật mạnh, sáu cung nữ bên ngoài lần lượt ba các đồ vật khác nhau tiến vào.
"Mang ngao nô này quay về ngao phòng, gọi thầy thuốc tới xem bệnh cho nàng ta." Hắn phân phó hờ hững với một thị nữ.
"Dạ"
Thị nữ ra phòng ngoài, gọi bốn cung nô đi vào. Bốn cung nô này mặc dù đều là nữ, nhưng nâng La Chu đang hôn mê vẫn thật dễ dàng.
Ngân Nghê lắc lắc cái đuôi, dùng đầu cọ vào sau chân Tán Bố Trác Đốn vô cùng thân thiết, sau đó liền chạy theo các cung nô ra khỏi tẩm cung.
Tán Bố Trác Đốn đột nhiên đưa tay nâng lên cằm của thị mới vừa giúp hắn thắt đai lưng, mắt ưng hơi hơi nheo lại, ánh mắt nguy hiểm đánh giá khắp khuôn mặt thị nữ.
Thị nữ bị bắt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ, hai má nếu không phải có chút ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng thì ngược lại đang dần dần trở nên trắng bệch.
Hai ngón tay màu đồng theo khe hở giữa đôi môi mà tiến vào trong miệng, đầu ngón tay tách ra hai hàm răng nhẹ nhàng mà đầy sức mạnh. Thị nữ không dám làm trái, miệng thuận theo ngón tay mở lớn ra, cuối cùng tạo thành hình chữ "O".
Tán Bố Trác Đốn di chuyển ngón tay, đầu ngón tay thô to chậm rãi vuốt ve phần thịt non mềm trong miệng, mày kiếm không khỏi hơi nhăn lại. Ngón tay lại di chuyển từ vách thịt quay trở lại đầu lưỡi, tỉ mỉ vuốt ve.
Thị nữ mở lớn miệng, hai tay áp sát vào bên người, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, sự sợ hãi trong mắt ngày càng đậm thêm.
Đột nhiên, khóe môi Tán Bố Trác Đốn nhếch lên, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi thị nữ kéo mạnh ra bên ngoài một cái. Tức khắc, máu tươi liền phun tung tóe ra ngoài.
Thị nữ bị hắn rút đầu lưỡi ra ngoài không ngừng run rẩy, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ không rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp vì đau nhức mà trở nên vặn vẹo, đầy miệng đều là máu đỏ sẫm.
Đối mặt với tình huống bi thảm bất thình lình xảy ra, mấy thị nữ còn lại vẫn cúi đầu khom người như cũ, tay vẫn không ngừng giúp Tán Bố Trác Đốn sửa sang lại quần áo trên người, chỉ là mắt họ ngừng trệ lại trong khoảnh khắc cho thấy nội tâm các nàng đang sợ hãi tới mức nào.
Vết đỏ sẫm bắn tóe ra dính lên gương mặt khắc sâu như phủ phách đao tước (như rìu chặt dao vót) của Tán Bố Trác Đốn, làm cho những đường cong cương nghị tăng thêm một phần khát máu của dã thú. Tà áo thêu Long văn màu bạch kim cũng không tránh được lây dính vài đóa hồng mai, chúng nở rộ đẹp đến thê lương như muốn đoạt đi hồn phách con người.
Mắt ưng lợi hại chợt nhìn về phía đầu lưỡi hồng nhuận đang cầm nơi ngón tay. Trên đầu lưỡi hiện rõ lên từng mạch máu, từ đó chảy xuống từng giọt từng giọt máu đỏ sẫm. Mi phong nhăn lại tạo thành một nếp nhăn, trong mắt ưng xẹt qua một tia chán ghét. Tán Bố Trác Đốn niết chặt cằm thị nữ đã vì đau đớn mà ngất xỉu, làm cho miệng nàng mở ra, đem đầu lưỡi đang cầm trong tay nhét trở lại miệng nàng, rồi tiện tay quăng nàng xuống đất.
Mắt hạ xuông nhìn thị nữ miệng đầy máu đỏ đang nằm xụi lơ trên mặt đất, nâng lên hai ngón tay cọ sát lẫn nhau, giống như thấy có gì đó giống như trước, lại giống như có gì đó khác khác. Một lát, hắn nghiêng đầu thản nhiên nói với báo tuyết đang nằm sấp cạnh người: "Đại Tuyết, Tiểu Tuyết, cho các ngươi thứ này xem như phần thưởng."
"Rống ── rống ──"
Hai con báo tuyết hưng phấn, chiếc đuôi đong đưa liên tục giống như chú chó nhỏ, hướng hắn sủa hai tiếng. Trong đó một con báo tuyết một ngụm cắn vào yết hầu thị nữ kéo nàng ra bên ngoài, một con khác vô cùng hưng phấn đi sát bên cạnh.
"Thay bộ quần áo khác." Hắn thu hồi ngón tay, mặt không chút thay đổi lạnh lùng ra lệnh với các thị nữ đang hầu hạ xung quanh.
"Dạ"
Đám thị nữ mới dừng lại liền lại lu bù chuẩn bị mọi thứ lại từ đầu, có người cởi bỏ quần áo cùng trang sức trên người Tán Bố Trác Đốn, có người lại đi ra bên ngoài mang tới một bộ quần áo sạch sẽ cùng trang sức mới, động tác càng thêm cẩn thận, sâu trong đáy mắt đều ẩn chứa sự sợ hãi, sợ người chôn thây trong bụng báo tuyết tiếp theo là chính mình.
################ ################## ###############
La Chu cảm thấy mình giống như bị dây thừng buộc chặt rồi ném vào trong một cái bếp lò đang cháy hừng hực, da thịt của nàng bị ngọn lửa nóng hun nướng, không ngừng đem toàn bộ nước trong ngoài cơ thể bốc hơi ra ngoài. Đầu óc bị ngọn lửa thiêu đến đần độn, mơ mơ hồ hồ, lỗ tai cùng lỗ mũi như bị nhét bông, ánh mắt lại giống như bị nhựa cao su dính chặt lại. Nghe không được, nhìn không thấy, kêu không ra, không thể cử động, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Nàng giống như cá đã nằm trên chảo, mỗi một tế bào thiếu nước đều đang giãy dụa, mỗi một sợ dây thần kinh đều đang kêu gào thảm thiết.
Nước, nàng cần nước, vô cùng thèm khát được tưới nước lên người.
Có ai đó giống như hiểu được nỗi khao khát của nàng, một cỗ chất lỏng man mát chảy vào trong miệng nàng. Nàng quá sức vui mừng, nhưng chỉ ngay sau đó lại nhíu mày thật chặt. Đắng! Đắng quá! Mẹ nó thứ nước này rốt cuộc đã cho bao nhiêu Hoàng Liên (tên thuốc)? Sao lại đắng đến muốn chết người như vậy.
Không được, nàng còn muốn sống nha! Nhất định phải sống sót! Không uống nước còn có thể sống được một thời gian, nhưng tuyệt đối không thể vì đắng mà chết được!
Một cỗ nước đắng không ngừng tiến vào trong miệng nàng, lại bị nàng cự tuyệt, liền theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
45 chương
3 chương
112 chương