Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 127 : Những ngày nhàm chán đến đáng thương (một)

Từ ngày mười ba đến ngày mười chín tháng mười hai là nghi lễ lớn được Cổ Cách Liên Hoa pháp vương đứng đầu tổ chức, cũng được gọi là pháp hội Đông Quý. Sau pháp hội chính là các hoạt động, hội vẫn tiếp tục đến tận mười lăm tháng giêng. Pháp hội Đông Quý chủ yếu được cử hành trong và ngoài Thác Lâm tự. Đến lúc đó mặc kệ là trời nắng chang chang hay là gió tuyết mịt mù thì dân chúng Cổ Cách các nơi đều nối đuôi không dứt chạy tới chùa miếu để tham gia pháp hội, thậm chí còn có rất nhiều người vì sự nổi tiếng của nó mà đến tham dự pháp hội, khiến năm nào cũng vô cùng náo nhiệt. Nhưng ở các biên giới của vương quốc đều tăng cấp độ cảnh giới, đối với mỗi một người tham gia pháp hội đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, ngăn chặn gian tế hay thám tử nước khác trà trộn vào. Pháp hội đã bắt đầu được bốn ngày, trang sức trong vương cung đều được đổi mới hoàn toàn, chung quanh luôn tồn tại một không khí vui mừng náo nhiệt, ngay cả địa vị thấp hèn nhất là hạ đẳng cung nô cũng được nhận đồ ăn ngon hơn, nhiều hơn mọi ngày, mặt mày cũng giãn lộ ra một chút vui sướng. Từ lúc biết phật giáo của Cổ Cách cùng với Tát-ca phái đều giống nhau có pháp hội Đông Quý, tâm La Chu liền ngứa ngáy khó chịu. Ở hiện đại, nàng không có cơ hội chính mắt xem Tát-ca phái cử hành pháp hội mỗi năm một lần được truyền thừa từ ngàn năm vào mùa đông, từ những tin tức nàng đọc về nó cùng hình ảnh thì có thể thấy được pháp hội được diễn ra vô cùng trang nghiêm long trọng cùng đầy sự thần bí. Pháp hội Đông Quý của Cổ Cách cùng pháp hội Đông Quý của Tát-ca phái về thời gian diễn ra tuy không giống nhau, nhưng có lẽ là sự xoay chuyển của thời không nên lịch sử có thể bị thay đổi, nàng bình tĩnh chấp nhận lời giải thích này. thật muốn được đi Thác Lâm tự tận mắt xem pháp hội a! thật muốn chính mắt nhìn vị Liên Hoa pháp vương được dân chúng Cổ Cách vô cùng kính yêu tín ngưỡng kia a! Đúng rồi, nàng ở hiện đại chỉ nhìn thấy Thác Lâm tự là một đống đổ nát thê thảm, không biết ở thời không này chùa miếu sẽ là to lướn hoành tráng đến mức nào nhỉ? Aaaa!! Nàng rõ ràng không phải là nhà nghiên cứ lịch sử hay nhà khảo cổ học, vì sao tâm tình lại ngứa nagys khó chịu thế này cơ chứ? Nàng đổ cho một phần tư huyết thống của mình là dân tộc Tây Tạng, hại nàng từ khi nhỏ đã có niềm đam mê với văn hóa nơi đỉnh cao nguyên, nóc nhà của thế giới này rồi. Nàng ở trên cái giường rộng thùng thình của Cầm thú Vương mà lăn qua lăn lại nhưng vẫn không làm sao khiến tâm tình bớt ngứa ngáy. Là nô lệ thì không có tư cách cũng không có khả năng được ra ngoài cung đi xem pháp hội ở Thác Lâm tự. Bởi vì bị lạnh nên hành kinh khiến nàng chẳng những vô cùng đau đớn, hơn nữa lượng máu mất đi rất nhiều, thời gian ước chừng kéo dài mười ngày còn chưa có hoàn toàn hết. Cho dù thời gian hành kinh này của nàng cũng đã giữ ấm nhiều rồi nhưng khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn thể hiện nàng thiếu máu, thoạt nhìn có chút …. Cầm thú Vương thật sự đổi phương thức tra tấn nàng. Từ việc suốt ngày muốn nàng quỳ trên mặt đất hầu hạ, hiện tại đổi thành suốt ngày đem nàng cầm tù ở trên giường không cho phép bước xuống; bắt nàng cùng chó ngao ngủ trên đất gác đêm, hiện tại hàng đêm đều đem nàng ôm vào trong ngực biến nàng thành đồ dùng làm mát; hắn cởi hết quần áo của nàng, giống như loài cầm thú dã man hung tàn đem nàng đùa bỡn đến thống khổ không chịu nổi, hiện tại lại giống như người cẩn thủ thanh quy tính lãnh đạm và bị liệt dương nữa; cứ ba năm ngày thì lại bày ra cái bộ mặt làm lạnh lùng đem hết khả năng ra đe dọa nàng, hiện tại một ngày ba bốn lần toàn bộ đều dùng miệng đút nàng ăn, ngày nào cũng phải tiếp xúc với nước miếng cuar hắn khiến nàng đến ghê tởm. Thân là Vương, hắn không cần phải tham dự pháp hội sao? Vì sao lại có nhiều thời gian rảnh rỗi vội vàng trở về đặc biệt đút nàng ăn cơ chứ? Nàng biết tất cả sự thay đổi này đều là vì Cầm thú Vương thích nàng, nhưng hắn tinh tường biết nàng cực kỳ chán ghét sự yêu thích của hắn đi. La Chu chưa từng an tâm về sự yêu thích của hắn mà ở chỗ sâu trong đáy lòng luôn thủy chung ẩn núp một con thú nhỏ sợ hãi. Theo thời gian trôi qua càng nhiều nỗi sợ hãi càng lớn làm cho nàng vô cùng nôn nóng. Nàng cảm thấy chính mình giống như một con heo, suốt ngày ở chuồng heo hết ăn lại ngủ đén phát phì, sớm muộn sẽ ó ngày bị kéo ra ngoài giết. Tới gần những ngày cuối năm ở Cổ Cách, cái cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn. Ở trong tẩm cung có một đám cung nhân trừ bỏ cẩn thận mà hầu hạ nàng ra thì khi tất yếu mới phun ra vài cái âm tiết xong liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sắc mặt hờ hững tùy thời tại chỗ đứng chuyển sang trạng thái tượng đá. Đối với các nàng thì kính cẩn nhưng cũng rất lạnh nhạt, nàng có thể lý giải được. Dù sao thì ở hoàng cung Cổ Cách bộ phận có chức vị cao nhất là ai, không thể nghi ngờ là người hầu hạ Cầm thú Vương. Thoạt nhìn vinh quang phi thường, kì thực là một bước vào quỷ môn quan, tần suất thay mới nhanh đến kinh người. Cho nên nàng có nhàm chán cũng không đi trêu chọc mấy cung nhân đáng thương đó làm gì, chỉ sợ vô ý một cái lại tước đi tính mạng của bọn họ. Bốn ngày trước, còn có Ngân Nghê cùng báo tuyết chơi cùng nàng. Ngẫu nhiên mãnh thú cũng sẽ đến thăm hỏi nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm hay chọn thời cơ thuận đường đùa giỡn khinh bạc nàng một chút. Nhưng từ lúc pháp hội bắt đầu, Ngân Nghê cùng báo tuyết phải trở thành thần thú tham dự suốt thời gian pháp hội diễn ra, Thích Ca Thát Tu cũng phải lãnh quân liên tục tuần tra ngày tiếp nối đêm trong thành, tất cả đều bận tối mặt tối mũi, không rảnh đi quan tâm nàng a. Mà người duy nhất có hời gian rảnh rỗi quan tâm của nàng chính là người nàng sợ nhìn thấy nhất Cầm thú Vương. Cho nên mấy ngày qua La Chu cảm tháy thực nhàm chán, thực bi thảm, thực không yên, thực ghê tởm, thực nghẹn khuất, đôi khi có chút hoài niệm lúc trước bị hung ác tra tấn, cùng Ngân Nghê sống nương tựa lẫn nhau qua ngày. Lúc sống gian nan khổ cực, khi ra đi cũng yên vui. Mỗi ngày bị bắt ở trên giường sống một cuộc sống của con sâu gạo cũng không nói quá chút nào. Mỗi khi nàng có ý đồ đặt chân xuống thảm thì ngay lập tức đống cung nhân trước đó giả làm mấy bức tượng thạch liền tiến đến ngăn cản, đem nguyện vọng tốt đẹp của nàng là xuống giường thạt tàn nhẫn mà bóp chết. “A ── a ── a ── ” Nàng nhúc nhích tay chân, nhắm mắt lại ôm đệm chăn bằng dê nhung êm dày quay sangmột bên cúi đầu lại kêu rên, cứ thế lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi lại từ cuối giường lên đến đầu giường. Trong tẩm cung xung quanh các góc đều đặt ấm lò sưởi luôn giữ nhiệt độ bên trong ấm áp như mùa xuân.  Rèm cửa bị cung nhân vén lên, Tán Bố Trác Đốn liền nhìn thấy cảnh tượng của một con lừa nhỏ năm ườn trên giường lăn qua lăn lại tưởng như sắp bị chán chường đến chết đi vậy. Ánh mắt uy nghiêm lợi hại hung ác đầy nham hiểm lại dưới tình huống chính chủ không hề hay biết lặng lẽ nhu hòa đôi chút. Mắt thấy heo càng lui dần ra phía mép giường mà không có dấu hiệu dừng lại càng không giống như sẽlăn ngược trở lại, hắn vội vàng ba bước cũng thành hai bước ngay tại lúc nàng sắp rơi khỏi giường đúng lúc đón được nàng trong lòng mình. Thân thể được cánh tay chắc chắn quen thuộc ôm vào trong lòng, nhưng đồng thời nàng cũng bị hàn khí đánh úp lại, La Chu bị đông lạnh đến phát run, vội vàng mở mắt ra. Khuôn mặt màu đồng sắc bén Cầm thú Vương đặp vào mắt nàng, đôi mắt phượng chặt chẽ khóa tại trên gương mặt của nàng, trong ánh mắt ẩn chứa hung ác nham hiểm sắc bén uy nghiêm, khóe môi như cười như không, quần áo cả người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo của gió tuyết. “Vương… Vương… đã trở lại…” Nàng theophản xạ tính ôm chặt đệm chăn trong lòng, nhanh chóng giãy dụa khỏi cái ôm của Cầm thú Vương rồi cuộn mình đến một góc giường lắp bắp nói. “Ừ.” Tán Bố Trác Đốn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái rồi đứng dậy duỗi thẳng hai cánh tay. Vài cung nhân lập tức tiến lên vây quanh hắn, giúp hắn bỏ đi áo bào lông hổ bên trên là vải gấm ánh đỏ hình rồng uy nghiêm cùng giầy da trâu đã nhuộm đầy tuyết lạnh. Sau đó mặc vào bộ quần áo khô ráo làm từ da rái cá ấm áp màu xanh rêu, khoác thêm một cái áo da gấm cùng một đôi giầy dê nhung mềm mại vào. Mấy cung nhân nâng đống đồ ra rồi khom người bê vài thứ vào, chỉ chốc lát sau trên bàn liền bày ra vô vàn thức ăn nóng hôi hổi. Mà lúc này, Tán Bố Trác Đốn được cung nhân hầu hạ dùng nước ấm rửa tay và mặt. hắn ngồi đối diện với La Chu đang cuộn mình trên giường vẫy vẫy tay, “Lại đây, heo.” âm thanh lạnh lùng cứng rắn lại có vài phần ý cười không rõ. La Chu hơi cúi đầu, lặng yên không động. Mẹ nó lại tới giờ đút ăn kinh tởm, nàng cũng không thể tạm thời biến thành bức tượng a! “Lại đây, heo.” hắn cất tiếng gọi lần thứ hai, âm thanh mang nhiều hơn hơi thở lạnh lẽo xơ xác tiêu điều. Nàng cắn môi từ chối đáp lại hắn một hồi lâu, cuối cùng cũng không thể không khuất phục dưới thế lực tà ác của hắn đành phải bỏ đêm chăn ra rồi chậm rãi đi tới. Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, Cầm thú Vương đối với việc nhắc lại mệnh lệnh lần thứ hai chính là cực hạn. Nếu nàng ngoan cố không chịu nghe theo hắn sẽ trực tiếp đem nàng bắt qua và tất nhiên sẽ trừng phạt nàng bằng việc cắn cắn cái miệng của nàng. Khi hắn buông nàng ra thì cánh môi đều sẽ bị đau và sưng tấy, không thì cũng bị rách vài chỗ chảy cả máu, khiến khi ăn này nọ đều thống khổ vô cùng, Nữ nhân ngoan sẽ không đấu với cầm thú a! Đấu với cầm thú chả khác gì lấy trứng chọi đá! Là kẻ ở dưới mái hiên, nàng chỉ có lựa chọn là lui bước. May mắn là cái đầu trên cổ của nàng không phải mộtviên đá cao quý đầy kiêu ngạo, anh hùng khí khái tung bay mà là một cái đầu co được dãn được, có thể nâng lên cũng có thể đặt xuống, một cái đầu bình thường. Phải nói là người thức thời mà là trang tuấn kiệt*. * ý chỉ người khôn biết lựa thời là kẻ khôn.