Ngày thứ hai, Giang Thanh Lưu bước vào trong phòng mình, thấy thức ăn vẫn bày biện nguyên xi chưa ai động đến trên chiếc bàn chân thấp. Lông mày hắn khẽ nhíu lại, đi tới trước giường, thấy sắc mặt Bạc Dã Cảnh Hành tuy hồng hào, nhưng cánh môi lại trắng bệnh, sờ thử lên trán, nóng bỏng tay. Chết tiệt, nàng ta ốm rồi! Giang Thanh Lưu sai người đi mời đại phu, nhưng mời đến bốn năm vị, cứ bắt mạch xong là vứt lại một câu xin hãy mời người khác cao tay hơn. Đơn thuốc cũng chẳng thèm kê. Cuối cùng vẫn là Diệp đại phu vị danh y của trấn Thất Túc thành thật khuyên: “Giang minh chủ, mạch tượng của vị cô nương này vô cùng cổ quái, những đại phu bình thường không thể kê đơn được đâu. Diệp mỗ nói thật, trong cả cái kinh thành này, minh chủ không cần mất công mời đại phu khác nữa đâu.” Lúc ấy Giang Thanh Lưu mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, hắn bèn tìm kiếm khắp lượt bên trong chiếc hòm cây long não mà Thương Thiên Lương dùng để đưa người tới. May mà Thương Thiên Lương cũng có thể coi là tàm tạm đáng tin. Trong chiếc hòm cây long não còn đặt một chiếc hộp bằng ngọc tím cỡ cái gối, trong hộp là những viên thuốc đủ màu long lanh sáng bóng như trân châu. Bên cạnh còn có cả một quyển sổ tay chăm nuôi! Giang Thanh Lưu:…… Bên trong chiếc hộp bằng ngọc tím cỡ cái gối ấy, là những viên thuốc đủ loại được xếp thành những ô vuông, hương thơm sộc thẳng vào mũi. Giang Thanh Lưu lật giở cuốn sổ tay chăm nuôi ra, bút tích của Thương Thiên Lương trên đó vẫn còn thơm mùi mực. Ba trang đầu toàn là những lời vàng ý ngọc ông ta miêu tả về “tài năng thiên phú hơn người” của bản thân, tất cả tình tiết đều là mơ thấy khuôn mặt mình lên bật tỉnh dậy. Cuối cùng trang thứ tư cũng chịu liệt kê ra tác dụng của thuốc, những viên màu hồng đào là thức ăn hàng ngày của nàng ta, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, hòa vào trong rượu được ủ lâu năm thành thứ thảo dược Yên Chi Lộ. Cần chú ý vệ sinh thực phẩm, đều đặn thường xuyên, lau chùi bình đựng đúng thời hạn, không được cho ăn quá nhiều. (Lưu ý: Sau khi quan hệ xong phải quan sát mức độ kịch liệt để tăng thêm từ một đến hai viên cho phù hợp.) Những viên màu hồng phấn dùng trong trường hợp thể lực bị tiêu hao quá độ sau khi vận động, cần thiết mang theo khi ra ngoài. Viên màu trắng là để bổ sung thể lực, cho ăn lúc thân thể nàng ta không khỏe. Mỗi lần một viên, xem xét tình hình tăng liều nhiều nhất là hai viên, phương pháp ăn uống cũng giống như trên, không được ăn quá nhiều. Viên màu xanh lam dùng vào lúc thân thể cực kỳ không khỏe, mỗi lần một viên, hòa vào trong rượu. Trong vòng một canh giờ nếu tình trạng vẫn không thuyên giảm, thì phải nhanh chóng phái người tới Thạch Hộc trai báo cho ta biết!! Giang Thanh Lưu giận đến nghẹn họng. Hắn nhón hai viên thuốc màu trắng, bên trong chiếc hộp màu ngọc tím còn có hai chiếc bát cũng bằng ngọc tím. Hắn cầm bát lên thả thuốc vào. Trầm Bích sơn trang có rượu Hoa Điêu ủ ba mươi năm, hắn bèn sai người mang một vò đến, đổ vào trong cái bát con. Viên thuốc ở trong nước, quả nhiên tan ra, toàn bộ số nước trong bát biến thành màu trắng sữa, thậm chí còn béo ngậy hơn cả sữa dê, đông lại rất nhanh. (Rượu Hoa Điêu hay còn gọi là rượu Nữ Nhi Hồng, trước đây, các gia đình người Thiệu Hưng mỗi khi sinh con đẻ cái, đều chôn một vò rượu Hoa Điêu dưới lòng đất. Nếu như sinh con trai, thì việc chôn rượu Hoa Điêu dưới đất có ý nghĩa hy vọng đứa bé sau này lớn lên, tinh thông thi thư, lên kinh ứng thí, sẽ có ngày vinh quy bái tổ. Khi đó, gia đình có thể đem rượu chôn ở dưới lòng đất ra thiết đãi bạn bè, vì vậy rượu này cũng được gọi là Trạng Nguyên Hồng. Trên thực tế thì rượu này thường được dùng trong dịp chiêu đãi khách khứa khi con trai của gia đình kết hôn. Nếu nhà nào sinh con gái, rượu này phải đợi đến khi con gái xuất giá về nhà chồng thì mới được đem ra uống, cũng bởi vậy mà Hoa Điêu còn có tên là Nữ Nhi Hồng. Hàng trăm nghìn năm sau, vùng đất cổ Thiệu Hưng dần hình thành tập tục “Sinh nữ nhi tất nhưỡng nữ nhi tửu, giá nữ tất ẩm nữ nhi hồng”, tức là: Sinh con gái thì phải chôn rượu, con xuất giá thì phải uống rượu Nữ Nhi Hồng. Vì vậy, người ta coi loại rượu này là lễ vật danh giá để khoản đãi những vị khách tôn quý nhất.) Hắn kê bát đến bên miệng Bạc Dã Cảnh Hành, nàng ngửi thấy mùi thơm, liền mở mắt dậy. Nàng vốn dĩ muốn nhận lấy cái bát, nhưng hai tay lại run rẩy, nên dứt khoát bỏ qua. Nàng tham lam liếm thứ nước ngọt như mật trong chiếc bát trên tay Giang Thanh Lưu, loáng cái chiếc bát ngọc tím đã nhìn thấy đáy. Bạc Dã Cảnh Hành ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm lướt qua khóe môi: “Thêm một bát nữa, thêm một bát nữa đi.” Giang Thanh Lưu nổi cáu: “Ngươi tưởng mình là uống ba chén không nên qua đồi đấy chắc! Biến đi ngủ tiếp đi!”. (Câu này xuất hiện trong tác phẩm Thủy Hử của Thị Nại Am, tương truyền rằng Võ Tòng trên đường về quê thăm anh trai là Võ Đại Lang, khi đi ngang qua huyện Dương Cốc, ông ghé vào một tửu quán, bên ngoài ghi là “Uống 3 chén không nên qua đồi”. Võ Tòng là một người mê rượu, thấy dòng chữ này rất khó chịu, hỏi tại sao thì chủ quán kể có chuyện con hổ thành tinh chuyên ăn thịt người trên đồi Cảnh Dương, uống quá say không nên đi qua đó. Võ Tòng nghe vậy rất phẫn nộ, uống một mạch hết rượu trong quán. Chiều hôm đó, ông đang trong cơn say, một mình cầm gậy lên đồi tìm hổ. Sớm hôm sau gặp hổ, ông cầm gậy vờn với mãnh thú tới tối. Đến lúc trời chạng vạng sáng, sau khi dùng nhiều mưu kế mà không được, ông vứt gậy, một tay nhấn đầu hổ xuống đất, một tay đấm, con hổ vỡ đầu chết tươi.) Bạc Dã Cảnh Hành lưu luyến không nỡ đưa bát cho hắn, Giang Thanh Lưu cũng chẳng có thời gian đâu mà dông dài với nàng, rảnh rỗi thế chi bằng ở cạnh Đan Vãn Thiền còn hơn. Thành thực mà nói lão tặc này quả thực đã lãng phí quá nhiều thời gian của hắn rồi. Nhưng đến tối, có một con bé nha đầu không nắm rõ tình hình, mang cho Bạc Dã Cảnh Hành chút đồ ăn. Nàng ta nhất thời thèm thuồng ăn lắm, cuối cùng lên cơn sốt cả suốt cả một buổi tối, nôn ọe đến mức sắc mặt trắng nhợt. Giang Thanh Lưu thật sự không muốn để nàng ta chết, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi hắn lấy được nội lực rồi hẵng chết! Hắn không ngủ được, ngồi một bên nhìn nàng nôn, vẫn luôn có hạ nhân ra vào dọn dẹp quét tước sạch sẽ, nên trong phòng cũng không có mùi gì khác lạ, chỉ có hương rượu nhàn nhạt quanh quẩn mà thôi. Cuối cùng khi dạ dày của nàng đã trống không rồi, thì nhiệt độ cơ thể mới giảm xuống. Giang Thanh Lưu thở phào nhẹ nhõm, lại lôi quyển sổ tay chăm nuôi ra, lần này đọc rất chăm chú cẩn thận. Trong một cột ghi các loại thức ăn nước uống cấm kỵ, viết rất rõ ràng là không được ăn những loại thực phẩm khác. Mỗi ngày nhiều nhất có thể hòa hai viên thuốc thuốc Yên Chi Hoa làm từ phấn hoa vào nước. Giang Thanh Lưu lật một trang nữa, mới nhìn thấy trên đó viết về công dụng của các túi hạt giống hoa này. Tên loại hoa này là Yên Chi, có tác dụng an thần. Định chăm nuôi nàng ta thì nên là mở một tiểu viện, gieo hạt giống này xuống, sớm muộn gì cũng sẽ thu hoạch được mật hoa, thứ đó dùng để thể bổ sung thể lực. Còn hương hoa sẽ giúp nàng ta ngủ ngon hơn. Lượng vận động sáng tối mỗi buổi một lần, mỗi lần nửa canh giờ là tốt nhất. Không được quá kịch liệt, cho phép đi lại thoải mái. Tính cách mẫn cảm dễ bị giật mình, nhưng một khi đang ngủ, hay ăn cơm thì không được làm phiền, bình thường nơi nghỉ ngơi cũng phải cực kỳ yên tĩnh, sạch sẽ. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến dược liệu. Đến mùa khô hanh da rất dễ bị thiếu nước, nên hòa một viên trân châu màu trắng, thêm một lượng nhỏ sương hoa, bôi bên ngoài da, trong khoảng một khắc là được. Mùa đông phải đề phòng da nứt nẻ, mỗi ngày phải dùng thuốc mỡ tinh luyện từ dầu hạt Yên Chi bôi lên khắp toàn thân đến khi da hấp thu hết. …… Cho dù hàm dưỡng Giang Thanh Lưu có tốt đến đâu, cũng muốn ngoác miệng chửi mẹ nó chứ! Đây là đang chăm sóc tổ tông sao?! Nhưng hai trang cuối cùng đã lôi kéo được sự chú ý của hắn, ở cột công hiệu, Thương Thiên Lương ghi rất rõ ràng —— Kinh mạch có thể ôn dưỡng nội lực, bên trong lại thêm công hiệu của thuốc. Có công hiệu giải độc, ích khí, bồi bổ. (Ôn dưỡng là một thuật ngữ trong chữa trị, với phương pháp là dùng những loại thuốc có tính ôn để bổ sung nuôi dưỡng chính khí.) Giang Thanh Lưu đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, người luyện võ chân chính, không phải chỉ cần học võ công luyện chiêu thức, mà quan trọng hơn nữa là mỗi môn mỗi phái đều sẽ có tâm pháp riêng. Loại tâm pháp này, nói một cách thông dụng là nội lực. Thứ gọi là nội lực ấy, chính là rèn luyện các cơ quan bộ phận bên trong cơ thể người, ví dụ như kinh mạch, gân cốt, thậm chí là lục phủ ngũ tạng và nhiều nhiều thứ nữa. Mà cảnh giới nhập môn của nội công, chính là trong cơ thể hình thành một luồng nguyên khí, thúc đẩy luồng nguyên khí đó vận hành theo những đường kinh lạc bên trong cơ thể dựa vào tâm pháp. Theo thời gian, sẽ đạt đến cảnh giới thân thể cảm nhận được. Tức là thân thể chủ động vận hành luồng nguyên khí ấy, từ đó kinh mạch và xương cốt rắn chắc, cải thiện thể chất, cơ thể khỏe mạnh từ trong ra ngoài. Cũng chính vì luồng khí không lúc nào là không vận hành này, mà một khi lệch khỏi quỹ đạo, thì sẽ gây tẩu hỏa nhập ma, khiến cho thân thể bị tổn hại không thể cứu chữa. Tâm pháp võ lâm có đến năm bảy loại, nhưng không có bất kỳ loại nguyên khí nào có thể đi lung tung trong cơ thể con người cả. Hơn thế nguyên khí càng thâm hậu, thì càng dễ mất khống chế, một khi không khống chế được, thì sẽ càng gây lên những tổn thương lớn hơn cho thân thể. Vì thế người càng có công lực trác tuyệt, càng dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Mà sau khi tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch sẽ bị nguyên khí làm tổn hại, nhẹ thì mất hết võ công, nặng thì thân tàn mệnh tận. Mà nội lực ôn dưỡng Thương Thiên Lương nói đến, chính là chỉ nguyên khí ôn dưỡng. Cũng chính là nói khi nguyên khí đi qua thân thể nàng ta, sẽ dần dần trở nên ôn hòa và ổn định hơn. Nguyên khí sau khi được ôn dưỡng, có thể thích nghi được với các đường kinh mạch trong cơ thể con người. Cho dù có bị đau xóc hai bên hông đi nữa, thì sau phản ứng đương nhiên đó vẫn có thể hồi phục được hoàn toàn, không gây ra tổn hại nào cho cơ thể người. Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao Thương Thiên Lương lại ra giá một trăm nghìn lượng vàng. Cái giá đó đối với những cao thủ võ lâm khao khát nội lực mà nói, chỉ ít chứ không hề nhiều. Giang Thanh Lưu đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng hồi phục võ công, nhưng nghĩ đến đối tượng là Bạc Dã Cảnh Hành, thì hắn lại do dự. Đối mặt với lão tặc này, thật sự bảo hắn phải làm gì, hắn cũng phải xuống tay sao…… Nhưng sang đến ngày hôm sau, đã xảy ra một vụ thảm án diệt môn ở Kinh Phong ổ. Hiện giờ Giang Thanh Lưu vẫn là minh chủ võ lâm, những vụ án thế này hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Kinh Phong ổ là nơi truyền tải tin tức. Bình thường rất nhiều thông tin qua lại của mọi người đều đến đây giao dịch. Nay Giang Thanh Lưu đã mất hết võ công, buộc phải tìm hai vị hảo hữu của mình tới giúp đỡ. Người thứ nhất là thiếu chủ của Bất Lão thành Mai Ứng Tuyết, chơi thân với Giang Thanh Lưu từ nhỏ, mỗi khi rảnh rỗi thường hay lui tới. Người thứ hai Cung Tự Tại, trong giới bạch đạo nổi tiếng là người ghét cái ác như kẻ thù, tuy lớn hơn Giang Thanh Lưu một hàng, nhưng cả hai lại nói chuyện với nhau như bạn bè bằng tuổi. Bạc Dã Cảnh Hành đã nhiều năm rồi không hành tẩu, vốn dĩ hưng phấn bừng bừng muốn đi cùng. Nhưng vừa nghe đến tên hai người đó, nàng lại quyết định không đi nữa. Giang Thanh Lưu rất hiếu kỳ, nàng ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng bèn nói thật: “Lão phu cùng với người nhà của hai tên đó…… khụ khụ, có chút hiềm khích.” Hàng mày kiếm của Giang Thanh Lưu nhướng lên: “Hiềm khích gì?”. Bạc Dã Cảnh Hành lại ho khan thêm vài tiếng nữa: “Cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là đánh một trận với Mai Khôn của Bất Lão thành mà thôi.” Lông mày của Giang Thanh Lưu trợn ngược lên: “Chỉ là đánh một trận mà thôi?! Lão tặc kia! Võ công của Mai Khôn tiền bối là bị người phế đúng không?!”. Bạc Dã Cảnh Hành khoát khoát tay, còn rất khiêm tốn nói: “Do không cẩn thận, không cẩn thận thôi.” Giang Thanh Lưu tức đến lật bàn: “Còn Cung Tự Tại thì sao?!”. Bạc Dã Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm: “Cung Tự Tại thì đỡ hơn nhiều, năm đó sư phụ của hắn từng tổ chức truy sát lão phu!”. Giang Thanh Lưu hừ lạnh một tiếng, ba mươi năm trước, có ai trong cả cái giới giang hồ này là không truy sát lão tặc ấy. Hắn cũng không ép nữa bèn nói: “Vậy trong khoảng thời gian ta rời khỏi sơn trang, Vãn Thiền sẽ chăm sóc việc ăn ở của ngươi. Bạc Dã Cảnh Hành, nếu như ngươi lại chạy trốn, thì ta sẽ khiến ngươi dù là đi nửa bước cũng không xong.” Bạc Dã Cảnh Hành trái lại không chút để tâm: “Đi mau đi mau, đúng là đồ trẻ trâu, bản lĩnh đâu chẳng thấy, tài thùng rỗng kêu to thì thành thục hơn cả.” Giang Thanh Lưu:…… Nhưng mấy ngày sau, khi Giang Thanh Lưu cùng Cung Tự Tại, Mai Ứng Tuyết hẹn gặp nhau ở Kinh Phong ổ, hắn cố ý nhắc tới Bạc Dã Cảnh Hành. Sau đó thì thổ huyết. Mai Ứng Tuyết đương nhiên là hận người này đến tận xương tủy, còn Cung Tự Tại thì lại hận không thể xẻ thịt, lóc da Bạc Dã Cảnh Hành! —— Sư phụ của Cung Tự Tại là một nữ hiệp, nghe nói năm đó khi truy sát tên đại ma đầu này ở Cảnh Sơn không cẩn thận rơi vào ma chưởng, bị người ta làm nhục, từ đó luôn coi đây là sự sỉ nhục to lớn. Từ đó về sau bà ấy truy sát Bạc Dã Cảnh Hành trên khắp giang hồ! Giang Thanh Lưu:……