Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 5 : Bánh bao

Tô Thanh tay chân lanh lẹ quét nhà một vòng. Tuy còn đậm dáng vẻ quê mùa nhưng dù sao cũng đỡ hơn lúc đầu, tuỳ tiện giẫm 1 cái cũng có thể bụi bay đầy trời. Sắc trời dần tối, nàng tìm được vài ngọn nến trong một ngăn kéo cũ ra đốt. Ngồi trên đầu giường, ở dưới tấm chăn hắt xì một tiếng, vừa thoáng động lại đụng vào đâu đó vang lên tiếng va chạm, nghe xong hàm răng tê dại. Mượn ánh nến tối mờ nhìn xung quanh. Chậc chậc chậc, nhà chỉ có 4 bức tường, một phòng trống hoắc. Thảm. Quả thực không thể thảm hơn được nữa. Vừa ngồi xuống bụng liền không chịu nổi kêu thì thầm, miễn cưỡng lăn qua lăn lại, quên mất cả ngày hôm nay chưa ăn gì. Gian phòng mốc này không rõ đã bao lâu không có người ở, hiển nhiên không thể nào có lương thực thừa. Tô Thanh cân nhắc một chút, phòng bếp trong viện rất gần, chi bằng qua đó thuận tiện kiếm cái gì ăn. Phòng bếp vương phủ trong màn đêm lộ ra cảm giác tráng lệ, so sánh với cái nhà xí nàng ở, rõ ràng chỉ cách vài bước chân lại khác nhau một trời một vực. Lúc này những thứ khoai tây củ cải kia đối với nàng cũng mang ảo giác quý báu. Giơ ngọn lửa đẩy cửa đi vào liền phát hiện bên cạnh bếp có hai quả dưa leo. Hai quả vừa nhỏ vừa dẹp, Tô Thanh mặt mũi tràn đầy chán ghét, ngậm trong miệng nhai kĩ. Bên cạnh đó, ngửi thấy một cỗ mùi hương như có như không, nàng hít hít chóp mũi đi tìm, phát hiện trên bếp có 1 cái bánh bao chín. Mặc dù đã nguội lạnh, nhìn vào vẫn thấy mềm mại thơm ngon. Tô Thanh vốn dĩ bụng đói kêu vang, đâu còn tâm tư bắt bẻ, không chút nghĩ ngợi định ăn, đột nhiên có một bóng dáng quỷ dị chợt loé, liền trơ mắt nhìn chiếc bánh bao mềm trắng bị đoạt mất. Động tác tay còn dừng giữa không trung, mơ hồ xẹt qua 1 trận gió mát thoảng vào tà áo, làm cho nàng nhịn không được co rúm lại. Có một ánh mắt quỷ dị rơi sau lưng khiến cho sống lưng cứng đờ, âm thầm nuốt nước miếng một cái, nín thở xoay người sang chỗ khác. Vừa xoay người, sắc mặt Tô Thanh lập tức trắng bệch. Mượn ánh nến yếu ớt, gương mặt gần trong gang tấc đó bởi vì quá gần mà sáng tối không rõ, da mặt như cây khô nứt ra, trên mặt khảm một đôi đồng tử trắng dã. Một tay cầm quải trượng cũ rách, tay kia cầm chiếc bánh bao chói mắt, ngón tay khô như que củi âm trầm phá lệ kinh người. Áo choàng đen phủ trên tấm lưng gù, thân thể khô héo, hai bên tóc mai hoa râm rơi xuống, trong con mắt nhảy lên ngọn lửa, đôi môi có chút rạn nứt chậm rãi quyến rũ ra đường cong trên gương mặt, vô cùng quỷ dị. "Quỷ...!" Sắc mặt Tô Thanh càng thêm trắng thảm, nhìn bóng dáng kia dần hướng về phía mình, cuối cùng nhịn không được hét lên, co cẳng chạy ra ngoài cửa. Chưa chạy được vài bước, quải trượng phía sau bỗng nhiên giương lên, mắt cá chân của nàng liền bay bổng, bị cục đá đánh trúng, ngã ngồi trên đất. Ngọn lửa rơi xuống, ngã đụng phải hai cái, ánh lửa dập tắt. Toàn thân Tô Thanh khẽ run rẩy, tự biết chạy không thoát, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nằm trên đất nín thở giả chết. Trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật, thành tâm cầu nguyện phật tổ có thể xem xét nàng trước nay không sát sinh, để yêu ma quỷ quái này tha cho nàng một mạng. Thời điểm nàng đang nói lảm nhảm không ngừng, trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh khàn khàn già nua: "Rốt cục là tiểu nữ oa tử (bé gái) ở đâu đến cũng dám trộm bánh bao của ta?". Bánh bao của bà ta? Chẳng lẽ là người, không phải quỷ? Tô Thanh len lén mở mắt thành một đường nhỏ liếc nhìn bóng dáng trên mặt đất. Tâm tình hơi ổn định, ngẩng đầu nhìn lại. Đôi con ngươi kia vẫn lộ ra quỷ dị như cũ, mượn ánh trăng mới nhìn rõ là một bà bà trang phục cổ quái. Tô Thanh vỗ bụi bặm trên người đứng lên, cười khan một tiếng, che giấu lúng túng vừa rồi: "Bà bà à, đêm khuya tắt lửa tối đèn còn làm thế thực là hù chết người ta". Lời còn chưa dứt, quải trượng phủ đầu nàng đánh một cái, nàng không khỏi ôm đầu nhảy dựng: "Đau quá, bà bà!" "Ai là bà bà của ngươi, gọi ta Đàm cô". Nhướng mày, cả khuôn mặt tựa như không hợp với chức danh cô cô. Trước thì có một tiểu Quý Loan không phục, hiện tại lại tới lão Đàm cô này, người trong Nhiếp Chính Vương phủ như thế nào hết lần này tới lần khác không muốn sống với tuổi thật của mình vậy? Tô Thanh lại sợ bị thêm một quải trượng đem đầu nàng đập thành lỗ thủng, vội nói: "Vâng vâng vâng, Đàm cô! Đàm cô!". "Nói đi, tiểu nữ oa tử ngươi từ đâu xuất hiện? Sao trước kia chưa từng thấy ngươi?". Rốt cuộc cũng tha cho nàng rồi. Tô Thanh thở phào nhẹ nhõm đáp: "Ta tên là Thục Ấu Lan, là người mới tới đây làm... nữ đầu bếp". Đàm cô kinh ngạc: "Bọn họ lần này trở về tìm được người thật nhanh". Này là? Tô Thanh lưu ý đến thâm ý trong lời nói, hỏi thăm dò: "Sau phủ thường xuyên đổi đầu bếp sao?". Đàm cô lại không có nhiều phản ứng, cảnh tắt lửa tối đèn giống như không có chút ảnh hưởng nào tới hành động của bà ta, cũng không thấy được bước chân bà ta di chuyển thế nào, giống như một mảnh dây mây ung dung bay vào phòng. Lục tung 1 trận, lại bay ra, lúc này trong tay đã cầm hai chiếc giỏ trúc con, tiện tay đem 1 cái nhét vào tay Tô Thanh: "Đi theo ta." Bụng Tô Thanh kêu "rột rột" một tiếng bày tỏ kháng nghị nhưng Đàm cô trong nháy mắt đã sớm bay xa. Dọc theo đường đi vào khu rừng trúc, càng đi càng sâu. Thời điểm trên cổ nổi lên một trận lãnh ý, không biết có phải ảo giác không mà cảm thấy âm hàn ngày càng nặng, Tô Thanh đi theo phía sau không khỏi khép chặt quần áo. Không lâu sau, xa xa nhìn thấy một chút ánh sáng lơ lửng. Đàm cô quần áo màu đen trong gió cuồng bay, càng phát ra cảm giác bà ta là một du hồn trôi nổi không còn hình bóng. Tiếp tục đi thêm một lát, cuối cùng dừng lại, bà ta đem đồ trong giỏ từng cái bày ra, trong miệng lẩm bẩm: "A Nam, hôm nay là tuần đầu của ngươi, Đàm cô không có gì hay cho ngươi, chỉ có thể mang đến cho ngươi một chút rượu và thức ăn, hi vọng ngươi có thể sớm đăng cơ vui mừng". Tô Thanh nhìn một màn trước mắt, đồng tử không khỏi khẽ co lại. Đêm hôm khuya khoắt lại đi bái mộ phần? Đàm cô chờ nửa ngày không thấy nàng có động tĩnh gì, không khỏi mất kiên nhẫn: "Sợ hãi ở đó làm cái gì, còn không mau mang đồ tới?" Tô Thanh cuống quýt đem rổ đến, lại nhịn không được nhìn chằm chằm chữ trên bia mộ, hỏi dò: "Đàm cô, vị A Nam ca ca này là người thế nào của ngài?". Đàm cô nhóm một đống lửa đốt giấy mã, ánh lửa chiếu đỏ trên nửa gương mặt đầy nếp nhăn: "A Nam khi còn sống là đầu bếp sau phủ." ... "Ngươi đã muốn lưu lại như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi." "Không biết tài nấu nướng của Thục cô nương thế nào?". "Vừa vặn, mấy hôm trước đầu bếp sau phủ mới đi." ... Bên trong Mặc đường, thần sắc Cố Uyên cười mà như không cười chợt loé lên trong đầu, nội tâm Tô Thanh cảm thấy bất an nồng nặc. Nàng giật giật khoé miệng, khô cằn hỏi: "Vị A Nam ca ca này chết như thế nào?". Đàm cô lúc này mới quay đầu lại nhìn, khoé miệng khẽ cong. Đúng lúc một trận gió thổi tới, tóc mai hoa râm bay qua bờ môi bà ta, nổi bên trên khoé môi tựa như vết máu tươi, ngữ điệu trống rỗng vang lên: "Ngươi thử nói xem?". Toàn thân Tô Thanh khẽ run rẩy, đột nhiên đứng dậy, vừa vặn đá phải bầu rượu bên cạnh, "bịch" rơi vãi một mảnh. Đàm cô chậm rãi đứng lên, thân thể khô gầy dưới trăng kéo ra bóng người thật dài, bàn tay như que củi chỉ hướng xa xa, phảng phất như sa vào hồi ức vô tận: "Thiếu chút nữa đã quên giới thiệu,ở đây đều là đầu bếp sau phủ lúc trước. Đây là Thủ Hào, đây là Đông Tử, đây là A Phi,..." Đằng sau nói những gì Tô Thanh đã hoàn toàn không có phản ứng, chỉ thuận theo phương hướng bà chỉ nhìn lại, nguyên một đám mộ phần san sát nhau rất chỉnh tề, trang nghiêm, quả thực so với đình đài lầu các sau phủ kia càng khiến cho hi vọng của mọi người tắt lịm.  Phản ứng đầu tiên là muốn chạy, phản ứng còn lại là chân đã mềm nhũn, hoàn toàn không chạy nổi. Hiện tại đã cảm nhận được thật sâu bị Cố Uyên mặt người dạ thú tính kế, nàng quả thực vô cùng đau đớn. Đàm cô nhìn nàng một cái thật sâu, khó được dẫn theo chút đồng tình, cầm lấy cái bánh bao đưa tới tay nàng, nói: "Đói đã lâu rồi, ăn trước chút gì lót dạ đi". Ánh mắt Tô Thanh vẫn cực kì bi thương rơi vào những phần mộ kia, trong lúc mơ hồ phảng phất có cảm giác tương lai không lâu nữa, trong số những mộ bia kia có cộng thêm cái của mình... Cơ hồ vô thức tiếp nhận bánh bao bỏ vào miệng, nhạt như nước ốc cắn hai cái, đột nhiên nàng khôi phục tinh thần, hỏi: "Đàm cô, bánh bao này không phải là vật cúng tế sao?". Đàm cô thản nhiên trả lời: "Đã bái tế xong rồi, cầm ăn cho đỡ lãng phí". Mâu quang Tô Thanh xẹt qua những ngôi mộ kia, cuối cùng oẹ một tiếng, đem bánh bao vừa nuốt toàn bộ đều phun ra. Nàng thề, cuộc đời này cũng không muốn ăn bánh bao nữa.