Nợ em một thanh xuân
Chương 39 : ( p2 )
Chương 19 \( p2 \)
Ông nhẹ vuốt lưng vợ thở dài ai mà không biết bà thương con ? Nhưng ông không muốn vì hai người mà cản trở hạnh phúc của con gái , cái gì cũng có cái của nó hết
" Bà nghe tôi nói tôi biết bà thương con nhưng con bé lớn rồi , nó biết cái gì đúng cái gì sai chứ không phải đứa con nít lên ba .. bà ghét bà hận thì con gái chúng ta liệu có hạnh phúc ? Lỗi lầm không khó sửa nhưng chúng ta phải cho nó cơ hội , bây giờ bà cứ thế này Mỹ Linh có yên tâm không ? " Bà nghe chồng nói khẽ im lặng bà làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con , nó không lấy chồng cũng được về nhà bà nuôi thì có làm sao ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại bà đâu thể sống cả đời rồi cũng đến lúc gần đất xa trời
Bà chết cũng chẳng sao vì trên đời này bà cũng không còn bận tâm điều gì , điều duy nhất bà mong là con gái có thể hạnh phúc . Như vậy bà ngắm mắt xuôi tay cũng bằng lòng , nhưng mà đến khi nào con gái bà mới thật sự được hạnh phúc đây ?
" Được rồi đừng có mà suy nghĩ như thế mãi bà muốn bị bệnh sao ? Ngày mai chúng ta kêu hai đứa nó qua đây dù muốn hay không cũng phải chấp nhận , chúng nó bây giờ là vợ chồng bà muốn con bé hạnh phúc thì phải quên tất cả . Nó tốt hay xấu cũng là chồng của con chúng ta , ít ra bây giờ nó có thể bảo vệ con bé .. bà nghỉ ngơi một chút đi đừng có nghĩ thêm gì nữa " bà nghe chồng nói vậy ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống , nói cũng phải thôi bà không muốn thì được gì ? Tốt xấu gì cũng là do chính con bé đồng ý . Có lẽ hiện tại thì lo cho hiện tại không lên suy nghĩ tương lai quá nhiều
Đúng thật là đến bây giờ bà vẫn chưa thể bỏ qua những chuyện Thiên Phong làm , nhưng khoảng thời gian trước khi Mỹ Linh đi nước ngoài ... Thiên Phong không ngừng cầu xin họ nói Mỹ Linh đang ở đâu nhưng lúc đó chỉ cần nhìn thấy mặt là đuổi , vậy mà Thiên Phong vẫn luôn kiên trì cả 5 năm nay không từ bỏ
Nhớ một lần vào đêm hôm đó trời mưa lớn Thiên Phong cũng đến nhà cầu xin họ nhưng họ không mở cửa , cứ nghĩ là Thiên Phong sẽ bỏ đi không ngờ lại quỳ ở trước sân cả đêm .. đến hôm sau liền lên cơn sốt phải đến bệnh viện , nhưng sau khi khỏi vẫn đến cầu xin cho đến bây giờ , hiện tại có lẽ lên buông bỏ hạnh phúc con gái họ mới là tất cả
~~
" Tôi tắm xong rồi anh tắm đi " Mỹ Linh cầm trên tay cái khăn lau khô tóc ánh mắt không nhìn Thiên Phong nói , Thiên Phong bắt bọn họ phải ngủ chung một phòng , đơn giản là vì vợ chồng không ai mà ngủ mỗi người một phòng cả
" Áaaa buông ra anh làm gì vậy ? Mau bỏ ra tôi hét lên đó " Mỹ Linh hốt hoảng khi bị Thiên Phong bế lên , hắn muốn làm gì cô chứ ? Cái khăn đang lau tóc trên tay cô cũng vì thế mà rớt xuống đất
" Em có ngồi im không hả ? Phòng cách âm em hét cũng chẳng ai nghe , chúng ta là vợ chồng em nghĩ xem em hét thì ai dám vào ? " Mỹ Linh nghe vậy á khẩu tên này đang suy nghĩ chuyện gì chứ ? Hắn sẽ không,..
" Em đừng suy nghĩ viễn tưởng như thế anh giúp em sấy tóc cho nhanh khô hơn " Mỹ Linh không dám nhúc nhích chỉ có thể ngồi im , cô sợ nếu cô làm gì quá hắn sẽ,.. nghĩ đến đây thôi cô không dám nghĩ tiếp
" Em đang nghĩ đến cơ thể anh phải không ? " Mỹ Linh nghe vậy liếc mắt khinh bỉ cơ thể có cái gì chứ ? Làm như cô mê trai lắm ?
" Cơ thể đó của anh giữ mà dùng tôi không dám " Thiên Phong nghe cô nói vậy thì bật cười , ít ra cô vẫn chịu trả lời câu nói của anh . Như vậy không khó trong việc bọn họ làm lại từ đầu
" Được rồi tóc khô rồi đấy em lên giường ngủ trước đi " nói xong Thiên Phong tắt máy sấy đi vào nhà tắm , Mỹ Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Cô ngồi suy nghĩ một lúc rồi quyết định ôm gối lên sofa , cô mà ngủ trên giường đâu biết được đến tối có chuyện gì an toàn là chết hết
Thiên Phong tắm xong nhìn trên giường không thấy cô đâu ánh mắt đảo xung quanh , thì phát hiện một cục bông đang nằm trên ghế .. nói vậy thôi chứ cô quẫn chăn kín mít như vậy cũng chịu nổi sao ? Người phụ nữ này sao lại nghĩ nhiều như vậy ?
" Áaaa buông ra ba mẹ ơi cứu con "
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
43 chương
11 chương
40 chương
17 chương
77 chương
44 chương
447 chương