Nợ em một thanh xuân
Chương 29 : ( p2 )
Chương 9 \( p2 \)
Mỹ Linh nghe như muốn điên ngay lúc này Thiên Phong đang nói gì vậy chứ ? Ở cùng một chỗ là ý gì ?
" Trình Tổng cứ thích nói đùa " cô nói với vẻ mặt gượng gạo , bây giờ sao cô lại muốn rời khỏi đây vậy chứ ? Nhưng mà cô lại chẳng thể làm vậy tất cả mọi người trong công ty đều hy vọng vào cô
" Điều này anh không nói đùa 5 năm trước là anh sai nhưng anh thật sự muốn sửa , năm đó là anh không tốt bỏ mặc cảm xúc của em .. nhưng đến cuối cùng anh nhận ra rằng thiếu em là điều tồi tệ trong cuộc sống " Thiên Phong nhìn thẳng vào mắt cô nói anh đã suy nghĩ cả đêm qua , bây giờ không nói thì khi nào mới có cơ hội ?
" Tôi không hiểu anh đang nói gì càng không muốn hiểu điều anh đang nói " Mỹ Linh nắm chặt bàn tay lại bây giờ cô đang hỏi cảm xúc trong cô là gì ? Nếu như 5 năm về trước có lẽ cô sẽ không suy nghĩ mà đồng ý .. nhưng bây giờ là hiện tại không phải là quá khứ
" Anh biết ký ức năm đó là vết thương sâu trong lòng em .. nhưng anh thật sự biết lỗi chỉ mong,.. " lời Thiên Phong chưa kịp nói hết thì Mỹ Linh đã chen ngang
" Trình Tổng hôm nay tôi đến đây để bàn hợp đồng với anh , tôi chấp nhận đi cùng anh cũng chỉ là vì hợp đồng .. còn những thứ khác tôi không quan tâm " Mỹ Linh nói rõ ra tất cả mọi thứ cô không muốn Thiên Phong hiểu lầm , bây giờ tình cảm cô dành cho anh là hết rồi .. nếu nói còn thì cũng chỉ là tình bạn xót lại ít ỏi kia mà thôi
Thiên Phong bây giờ như đứng hình thật ra anh biết trước kết quả , ai đời mà chịu chấp nhận một người tổn thương mình sâu đậm ? Nhưng anh muốn thử thất bại lần 1 thì còn lần 2 quãng thời gian còn lại rất nhiều
" Trình Tổng chúng ta nói rõ rồi anh có muốn ký hay là không ? " Thiên Phong liếc nhìn lên ánh mắt lạnh lùng của cô , cách này không được thì anh sẽ làm cách khác
" Anh nói rồi nếu muốn ký hợp đồng thì em chấp nhận chúng ta ở cùng một chỗ nếu không,.. " anh biết anh ích kỷ cũng có thể khiến cô hận càng thêm hận , nhưng cách này là cách duy nhất bằng mọi cách anh phải giữ chặt cô bên mình
" Được rồi anh không muốn thì thôi điều kiện của anh là không bao giờ có chuyện đó " Mỹ Linh nói xong tức giận quay lưng bỏ đi nhưng chỉ được vài bước rồi khựng lại
" Anh dám khẳng định chuyện đó là có thể " Mỹ Linh cố gắng ổn định lại suy nghĩ không quan tâm rồi đi tiếp , cô đang lo sợ cái gì ? Đã không thể thì chắc chắn không thể .. cô sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra
Thiên Phong nhìn theo bóng lưng cô thở dài anh có đang ép cô quá không ? Nhưng nếu không làm vậy thì không còn cách nào hết .. thời gian còn dài nó sẽ khiến anh chứng minh cho cô thấy
Mỹ Linh bắt xe đi về nhà trên xuất quãng đường câu nói của Thiên Phong cứ quang quẩn bên tai , cô đã cố gắng không nghĩ đến nhưng lại chẳng thể loại bỏ nó ra ngoài .. Thiên Phong bây giờ có thể nói anh có sức chiếm hữu rất cao , nhưng nó đối với cô lại chẳng quan tâm
~~
" Mỹ Linh,.. " cô đang thất thần bước vào nhà thì giọng nói vang lên khiến cô giật mình , giọng nói này sao có thể ?
" Thiện Minh cậu,..? " Cô có chút bất ngờ không phải anh nói cuối tuần mới về sao ? Bây giờ là thế nào chứ không lẽ vì hôm qua ?
" Cậu còn dám hỏi tớ gọi điện thoại không được lên đã rất lo lắng biết không ? Bởi vậy tối qua tớ đã về luôn mà phải rồi mẹ cậu nói đi ký hợp đồng .. thế nào có thành công hay không ? " Thấy cô lắc đầu anh cũng không hỏi thêm , nhưng mà thấy cô buồn anh lại không nỡ,..
" Mà sao cậu về sớm vậy ? Mẹ cậu nói cậu đi nguyên ngày làm tớ không dám gọi .. sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu " Mỹ Linh chỉ nhẹ nhìn Thiện Minh mỉm cười , cô phải làm sao đây ? Làm sao để giải thích rõ cho Thiện Minh hiểu .. hôm qua cô đã hứa sẽ tránh xa anh vậy mà,..
" Được rồi vào nhà đi chúng ta từ từ nói chuyện " Mỹ Linh kéo Thiện Minh vào nhà vẻ mặt vẫn tươi cười như chẳng có chuyện gì , cô sẽ tìm địa điểm thích hợp để nói nhanh nhất có thể .. cô không muốn mắc nợ Thiện Minh hơn nữa cũng không muốn làm phiền anh
" Được rồi cả nhà ăn cơm thôi " cô và Thiện Minh đang trò chuyện vui vẻ thì mẹ cô trong bếp lên tiếng , Mỹ Linh và Thiện Minh cùng vui vẻ đi vào ăn cơm .. ba mẹ cô hiểu rõ nhưng cuối cùng cũng chỉ chọn im lặng , chuyện của cô ông bà để cả hai tự giải quyết
" Mở cửa .. mở cửa " đang ăn cơm thì cả nhà cô nghe tiếng đập cửa , Mỹ Linh rời ghế đứng lên đi ra mở cửa nhưng cô vừa mở cửa ra thì,..
" Chát,.. "
" Con hồ ly mày nói trước quên sau hả ? Hôm qua mày nói cái gì với tao hả ? "
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
43 chương
11 chương
40 chương
17 chương
77 chương
44 chương
447 chương