Hai anh em nhà Malory đã đi qua lâu rồi. Không vô lý sao khi nghĩ rằng họ có thể đã quên mất nàng rồi. Nên không vô lý sao khi mà Katey mạo hiểm không tuân theo yêu cầu của James Malory. Ngoài ra, đây là một ngày cực kỳ khó tin. Nàng xứng đáng có được một giấc ngủ dài và ngon, nếu nàng có thể giải thoát tâm trí mình khỏi những giờ mà nàng đã dành với Boyd trước khi những tên cướp biển đó xuất hiện. Nhưng hai người đàn ông thực sự đã không đi đâu quá xa, nàng phát hiện ra khi mà nàng cố gắng trốn khỏi cabin mà không bị ai trông thấy. Họ có thấy, cả hai người đều quay đầu mình về phía nàng khi cánh cửa mở ra, nên nàng hỏi một cách ngây thơ,” Mọi thứ đều ổn cả chứ?” “Hoàn toàn ổn. Ta chỉ đang dự đình ném ông em trai của mình xuống biển,” James nói một cách lạnh nhạt khi ngài ấy thả áo jacket của Anthony ra và giả vờ phủi bụi khỏi ve áo của ông. “Và ta đang giải thích lý do tại sao mà anh ấy không nên làm vậy,” Anthony đáp một cách vui vẻ, và lách qua James để dẫn Katey quay trở về cabin. Nàng thở dài khi nàng lại ngồi xuống lần nữa ở chỗ bàn ăn. Điều gì về nàng mà có thể khiến Anthony thích thú, điều đó không thể chờ đến sáng mai sao? Nàng nên mạnh mẽ và nói rằng nàng đã kiệt sức. Nàng không thể. Ngày hôm nay đã quá kích động. Nhưng họ không biết điều đó. Có lẽ nếu nàng giả vờ một cái ngáp… “Giờ thì chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Anthony nói. Ngài ấy đã không ngồi xuống. Ngài ấy lại đi đi lại lại, và ngài ấy giờ trông cũng không vui vẻ chút nào.Điều đó không nghi ngờ gì là giả vờ. “Chú vừa chỉ ra đó,” James nhắc nhở ông. James cũng không trở lại chiếc bàn. Ông ngồi phía bên kia mép bàn của mình, chỉ đủ để một chân có thể đung đưa một cách thoải mái. Mặc dù vậy, hai cách tay của ông để bắt chéo nhìn trông còn nguy hiểm hơn, nên Katey đưa ánh mắt khỏi chỗ ông. Anthony cũng phớt lờ ông. “À, đúng rồi, ta muốn nói về việc liệu cháu có một tuổi thơ hạnh phúc không,không kể đến tất cả những công việc vất vả đó?”James rên rỉ. Katey cau mày.” Những công việc vất vả nào? Nếu ngài ám chỉ những công việc nhà của cháu, cháu chưa bao giờ quan tâm đến chúng. Lúc đó cháu cùng làm nó với mẹ, và sau đó, cùng với Grace. Ngoài ra, dọn dẹp nhà cửa, trồng rau và nấu ăn, những công việc đó chỉ là một phần cuộc sống của cháu. Không có ai khác làm việc đó. Mọi người ở Gardener đã phải tự làm chúng. Cháu biết ngài có thể thấy điều đó là khinh khủng. Ngài đến từ một cách sống khác. Nhưng đối với chúng cháu, nó chỉ là điều bình thường.” Anthony co rúm lại.” Ta đã không suy nghĩ mà xúc phạm cháu phải không? Điều đó chắc chắn không – “ “Không đâu,” Katey cam đoan với ông. Sau đó một ký ức tràn về khiến nàng cười khúc khích. “Thật buồn cười. Con gái ngài một cách chính xác đã phản ứng lại hoàn toàn khác đối với công việc nhà của cháu khi cháu đề cập đến chúng trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cô bé đã than phiền rằng cô bé chưa bao giờ được giúp đỡ bất cứ việc gì cả!” “Judy ư?” “Quả thực là vậy. Có thể ngài muốn cho cô bé khu vườn của chính mình trước khi cô bé lớn hơn. Trẻ con tình cờ thích những thứ phát triển được, ít nhất thì cháu cũng như vậy.” “Nhưng - con bé sẽ bị dơ.” Katey cảm thấy ông đang chọc nghẹo với cái nhìn ghê tớm đó trên gương mặt mình khi đề cập đến bụi bẩn.Nàng cười toe tóe với ông.” Cháu biết, nhưng chơi với đất cát có thể rất vui. Nó có mùi tuyêt vời và có thể tạo ra những chiếc bánh bùn tuyệt với!” James đảo tròn mắt. Anthony cười đáp lại nàng và nói, “ bản thân ta thì không thể nhớ từng muốn bị bẩn thỉu , nhưng ta có thể nói mà không có một chút nghi ngờ gì rằng ông anh cả của chúng ta chắc chắn là đồng ý với cháu.” “À, vâng,người làm vườn. Cháu thích cuộc gặp mặt với ngài ấy và đi bộ xuyên qua khu vườn của ngài.” James gần như phì cười với cái cách mà nàng đề cập đến Jason. Nàng liếc nhiền James và thêm vào,” Cháu hiểu, một số người đã nói với cháu rằng cháu chắc chắn không nên gọi ngài ấy như vậy. Nhưng ngài ấy là một người làm vườn, ngài hiểu mà. Có lẽ ngài ấy gọi đó là sở thích của mình, nhưng cháu chưa bao giờ nhìn thấy những bông hoa đẹp như vậy và rất nhiều chủng loại . Judy đã cảnh báo với cháu rằng cháu sẽ bị ấn tượng, nhưng khi nhìn thấy công trình của ngài Jason một cách trực tiếp thực sự đã khiến cháu ngạc nhiên.” Anthony hằng giọng để kéo sự chú ý của nàng trở về với ông. “ Ta tin rằng chúng ta đã hơi đi lạc khỏi chủ đề một chút rồi.” Katey cau mày.” Tại sao ngài lại quá tò mò về quá khứ của cháu vậy?” “Ta biết mẹ cháu – rất rõ.” “À vâng, dĩ nhiên rồi.” Katey mỉm cười, bắt đầu hiểu.”Bà ấy đã sống gần Haverston trước khi bà ấy gặp cha cháu, và ngài đã lớn lên ở đó phải không?” “Hiển nhiên là vậy rồi, thành thực phải nói rằng, ta đã hoàn toàn trưởng thành và chỉ về nhà vào những kì nghỉ trước khi ta thực sự quen biết với mẹ cháu. Nhưng ta cho rằng ta chỉ muốn biết rằng liệu cháu và mẹ mình có một cuộc sống bình thường ở Mỹ hay không.” “Bình thường ở Gardener, dạ vâng đúng vậy.” “Có gì đó quan trọng không?” Nàng mỉm cười.” Đó chỉ là một ngôi làng nhỏ của những người lớn tuổi , không có ngành công nghiệp nào ngoại trừ một vài nông trại ở rìa làng. Cháu đã được sinh ra ở đó và có một vài đứa trẻ khác còn lại ở đó gần bằng tuổi cháu và sẽ sớm bỏ đi. Không ai từng chuyển đến đó, ngoài những người tìm kiếm một ngôi làng yên tĩnh, cổ kính để nghỉ hưu. “Nàng cười khúc khích.”Ngôi làng chắc chắn là yên tĩnh. Không có gì thú vị từng xảy ra. Không có bất cứ ai từng giải trí. Điểm nổi bật của mỗi ngày là vài người đọc to tờ báo từ Danbury ở trong của hàng nhà cháu. Gardener là vậy đấy, không một chút nghi ngờ gì, là nơi buồn chán nhất mà ngài có thể tưởng tượng được.” “Chúa tôi, vậy nên cháu đã có một tuổi thơ kinh khủng phải không?” “Cháu đã không nói như vậy! Chỉ là buồn chán thôi – đối với một đứa trẻ. Cha mẹ của cháu dường như không để ý. Họ có những việc khác giữ cho mình bận rộn. Bản thân cháu, cháu rên rỉ mỗi ngày khi gia sư của cháu cho cháu về nhà. Quả thực là vậy. Cháu thích ở với thầy ấy và nói chuyện về thế giới hơn!” “Tại sao cha mẹ cháu không chuyển đến một nơi nào đó khác vui vẻ hơn hoặc là ít nhất một thị trấn lớn hơn gần đó?” Nàng nhún vai.”Cháu đã nghe họ nói về chuyện đó một lần. Bán hàng là tất cả những gì mà cha cháu biết làm thế nào để làm. Ở Gardener, ông ấy không bao giờ thiếu những khách hàng ở cửa hàng của mình bởi vì đó là cửa hàng duy nhất ở trong làng. Ở Danbury, hay một thị trấn nào khác lớn hơn, ông ấy sẽ phải cạnh tranh với nhiều cửa hàng đã có trước đó, và với một gia đình cần phải chăm sóc, cháu nghĩ ông ấy sợ phải cố gắng để làm được điều đó.Sau khi ông mất, cháu đã hi vọng mẹ cháu sẽ chuyển nhà đi, nhưng bà đã nắm lấy cơ hội đầu tiên để tự mình quản lý cửa hàng. Bà ấy thực sự thích chuyện đó.” “Nhưng mẹ cháu có tiền, không phải sao? Cái mà cháu được thừa kế đó?” “Vâng đúng vậy, nhưng bà ấy từ chối động vào khoản tiền đó. Khoản tiền đó đến từ cha của bà khi ông ấy mất, và bà khinh miệt gia đình của mình bởi vì đã từ bà. Bà thậm chí sẽ không nói chuyện với họ. Cháu thậm chí không biết nhà Millard có bao nhiêu người cho đến khi cháu đến Anh.” “Họ đã từ cô ấy ư?” “Ngài chưa nghe về chuyện đó à? Đó là bởi vì bà đã bỏ trốn đi cùng với một thương nhân Mỹ, hay đó là điều mà bà ám chỉ.” James bỗng xen vào,” Và đây là thời điểm tuyệt vời để đưa ra vấn đế, Tony – trước khi anh chú chết vì già.” Anthony cắt lời anh trai mình bằng một cái nhìn lạnh lùng.” Anh không được mời, nên tại sao anh không đi ngủ đi nhỉ.” “Anh không thể, cậu bé yêu quý. Giường ngủ của anh đã bị chú chiếm lấy rồi.”Anthony hơi đỏ mặt với lời nhắc nhở đó, nhưng James chưa kết thúc.”Katey, điều em trai ta – “ Lần này James đã kết thúc. Anthony lao qua khoảng cách giữa họ và đánh James lùi lại phía sau với một lực đủ khiến cả hai bọn họ ngã nhào ra về phía bên kia của cái bàn trên sàn nhà. Katey đứng bật dậy. Hoài nghi, cô hỏi,” Hai người mất trí à?” Đầu James ngẩng lên khi ông đứng dậy trở lại.” Chắc chắn là không.” Ông trao cho em trai mình một bàn tay để đỡ đứng lên. “Xin lỗi, Katey,” Anthony nói khi ông quay trở lại chiếc bàn, luồn một bàn tay vào mái tóc để vuốt thẳng lại. “Không may mắn thay, đó là điều không có gì khác thường trong gia đình ta.” “Chú muốn nói là giữa hai chúng ta, phải không ,cậu bé?” James thêm vào với một cái nhìn kiên quyết.”Chú sẽ không thấy những ông anh lớn tuổi đánh nhau , nên đừng dọa cô bé bởi câu nói ngụ ý tất cả những người nhà Malory đều giống như chú và anh.” “Hoàn toàn đúng,” Anthony đồng ý với một cái nhìn bối rối.” Chỉ là James và ta có nhiều – năng lượng. Có thế gọi đó là sự cạnh tranh giữa anh em trai nếu cháu thích.” Vẫn có một chút kinh ngạc từ trận bùng nổ - năng lượng của họ, Katey nói,” Vì không có chị em ruột nào, nên cháu sợ rằng có một chút khó khăn để mình hiểu được điều đó.” “Hoàn toàn có thể hiểu được. Có lẽ việc đó sẽ có ý nghĩa hơn nhiều khi biết rằng cả hai chúng ta đều ham mê quyền anh. Bài luyện tập đối với chúng ta luôn luôn bao gồm một ván đấu trên võ đài một vài lần một tuần.” “Hai người vẫn làm điều đó ư?” “Cô bé không cho chúng ta đã quá giá để luyện tập đấy chứ?” James nói một cách lạnh nhạt. Katey đỏ mặt mặc dù nụ cười toe tóe mà ông ấy trao cho nàng có hàm ý rằng ông ấy chỉ đang chọc nghẹo nàng thôi. Anthony thở dài bực tức.”Chúng ta đã lại đi qua xa khỏi mục đích chính rồi. Vậy lúc này để ta nói thẳng ra vậy, Katey. Cháu thực sự chưa lúc nào trả lời câu hỏi của ta về một tuổi thơ hạnh phúc, nếu cháu có. Đó là điều quan trọng phải không? Không có những kí ức đau buồn nào mà cháu không thích đề cập đến đấy chứ?” Nàng đảo tròn mắt nhìn ông. “Nếu có những kí ức đau buồn, cháu sẽ không thảo luận về chúng đúng không nào? Thực tế thì, tuổi thơ của cháu không có nhiều sự đáng nhớ, nhưng nó không kinh khủng. Cháu đã có đủ hạnh phúc khi sống với cha mẹ mình và cả sau đó khi chỉ có mẹ cháu sau khi cha cháu mất. Khi cháu đủ lớn, cháu có thể dời khỏi Gardener giống như tất cả những thanh niên khác đã làm ngay khi họ có thể, nhưng điều đó thậm chí chưa bao giờ nảy ra đối với cháu cho đến khi mẹ cháu qua đời. Vấn đề ở đây là cháu không thích tuổi thơ của mình đơn giản chỉ là sự nhàn chán của nó đối với quan điểm của một đứa trẻ. Nhưng đó là lý do cháu đã quyết định đi du lịch một vài năm để nhìn ngắm thế giới, trước khi cháu căn nhắc đến việc kết hôn và sinh con. Cháu hi vọng có sự kích động mà cháu nhớ khi còn là một đứa trẻ, và một vài chuyến phiêu lưu. Cháu đã tìm thấy cả hai điều đó.”Nàng cười toe. “Cháu có từng ước rằng mình có một gia đình đông đúc bao giờ chưa?” Nàng gần như đã chỉ ra rằng ước muốn về một chuyện trong quá khứ không thích đáng, nhưng nàng đã im lặng, chủ yếu là bởi vì nàng cảm thấy sự lo lắng của ông với câu hỏi này.Nàng thấy rằng khá kì cục, nhưng ngay cả James bây giờ dường như cũng căng thẳng, chờ đời câu trả lời của nàng. Có điều quái quỷ gì không ổn với hai người này tối nay vậy? Do dự một lúc nàng nói,” Cháu đang bắt đầu nghi ngờ rằng ngài đang dẫn dắt đến một chuyện gì đấy mà cháu không mấy làm dễ chịu. Có lẽ như anh trai của ngài đề nghị, đây là lúc để đề đưa ra vấn đề, phải không ngài Anthony?” Ông thở dài và lại ngồi đối diện với nàng một lần nữa. “Ta đã nói là ta quen biết mẹ cháu, nhưng đó không chỉ là một sự quen biết thông thường. Ta đã tán tỉnh cô ấy trước khi cô ấy rời khỏi nước Anh, và ý định của ta rất ngay thẳng. Ta đã muốn kết hôn với cô ấy.” Katey nhìn chằm chằm vào ông một cách khó chịu, đang cố gắng để tiêu hóa chuyện đó, nhưng vẫn không hiểu.”Cháu không hiểu. Ngài là một người đàn ông đẹp trai một cách khác thường. Và – “ “Cảm ơn cháu.” “ - thẳng thắn mà nói, cha cháu thì không. Ông ấy không xấu xí hay kiểu như thế, nhưng giữa hai người, cháu không thể tưởng tượng rằng mẹ cháu lại chọn ông ấy thay vì ngài, và ngài nói bà ấy đã làm vậy phải không? Ngài đã làm gì để khiến bà ấy không chọn ngài vậy? Chúng ta đang nói về một chuyện tình bi thảm phải không?” “Không đâu, không có gì giống như vậy cả. Gia đình cô ấy không thích ta. Ta thậm chí không chắc là vì sao nữa. Ta vẫn chưa hoàn toàn là một kẻ ăn chơi phóng đãng mà ta đã trở thành sau này. Nhưng Adeline đã không chia sẻ những cảm giác của gia đình cô ấy.Ta hoàn toàn chắc rằng cô ấy cũng cảm thấy như ta.Sai lầm của ta là đã không để cho cô ấy biết sớm hơn rằng ta muốn có cô ấy trong cuộc sống của mình. Ta đã sai lầm khi cho rằng cô ấy đã công nhận điều đó, rằng chúng ta đồng lòng và sẽ kết hôn. Và sau đó cô ấy biến mất. Ngay đêm hôm trước. Ta không thể nói với cháu rằng điều đó khiến ta bất ngờ như thế nào, lái xe để đưa cô ấy đến nơi picnic ưa thích của hai ta và được cho biết rằng cô ấy đã rời khỏi nước Anh. Gia đình cô ấy đã đưa cho ta một vài tớ rơi về một chuyến du lịch sang trọng đã được nên kế hoạch mà cô ấy chưa bao giờ đề cập với ta, và rằng cô ấy sẽ quay trở lại vào một năm sau hoặc là hơn.” “Vậy nên ngài đã không tiếp tục việc tán tỉnh của mình khi bà ấy quay trở lại Anh?” “Cô ấy đã không bao giờ quay trở lại, Katey ạ.” Giờ thì nàng cau mày với sự bối rối cực kì.”Nhưng bà ấy đã trốn đi cùng với cha cháu, vậy nên… ngài đang nói là bà ấy đã quen và yêu ông ấy trước khi ngài tán tình bà ấy à? Rằng ông ấy đột nhiên xuất hiện và bà ấy chạy trốn với ông ấy mà thậm chí không một lời giải thích với ngài à?” “Không, theo phỏng đoán của ta thì cô ấy đã không gặp cha cháu cho đến sau khi cô ấy rời khời nước Anh, có lẽ là trên chuyến táu đến Mỹ, hoặc là ngay khi cô ấy cập bến.” Katey nhận ra rằngđó là quan điểm của một người đàn ông bị xếp thứ hai trong việc theo đuổi tình cảm của một người phụ nữ.Nàng không thể trách mắng ông về việc muốn nghĩ như vậy.Nàng vẫn thấy mình ngạc nhiền về điều đó, rằng mẹ nàng đã không chọn Anthony mà lại chọn cha nàng.Nàng nói một cách dịu dàng,” Cháu lấy làm tiếc khi nói rằng ngài đã nhầm.Bà ấy đã kể với cháu rằng – “ “Katey, một vài bậc cha mẹ sẽ dựng nên một lời nói dối vô hại để che dấu một sự thật đau buồn. Cho dù lý do là gì đi nữa, cô ấy không muốn con biết lý do thực sự mà cô ấy rời khỏi Anh quốc.Bản thân ta không thể tưởng tượng được. Cô ấy có thể nói với ta, nhưng cô ấy đã không làm vậy. Tất cả những năm qua, ta không biết cô ấy đã chạy trốn và mang theo đứa con của mình. Ta vẫn sẽ không biết được điều đó nếu bác của con Letitia không gửi cho ta một bức thư kinh khủng sau khi con ra khơi trên tàu Oceanus.” Đôi mắt của Katey mở to. Nàng để tay lên miệng , nhưng cái đó để che đi một tiếng cười ngạc nhiên. Nếu nàng cười khi mà ông dường như rất chân thành, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng ít nhất sự ảo tưởng này không phải là do ông, mà do sự xúi giục từ người họ hàng khó chịu của nàng. “Cháu đã gặp bác Letitia,” nàng nói nhanh.” Trung thực mà nói, cháu sẽ không tin bất cứ một lời nào mà bác ấy nói với cháu. Tại sao à, bởi vì bác ấy thậm chí đã gọi cháu là …” Màu sắc rút khỏi đôi gò má của Katey khi nàng từ từ đứng lên. Đôi mắt nàng tập trung vào gương mặt của Anthony, và giờ nàng đang nhìn thấy quá nhiều sự biểu lộ của ông, sự khiếp sợ, thương cảm, thấu hiểu – và lo lắng. Và mặc dù lúc này nàng không cần nghe, ông vẫn nói,” Con đúng. Ta không tin cô ta. Ta đã nghe nó từ bà ngoại của con. Bà ấy không được khỏe, nên ta không thể đòi hỏi được nghe chi tiết hơn từ bà ấy, nhưng bà ấy đã xác nhận chuyện đó, Katey à. Con là con gái ta.” m thanh duy nhất thoát khỏi đôi môi nàng là một âm thành nhỏ, đau đớn, một tiếng khóc. Và trước khi nàng có thể tự biến mình thành kẻ ngốc, nàng đã lao ra khỏi cabin. “Chết tiệt,” Anthony rên lên. “Chú mong những tiếng kêu sung sướng và một cái ôm đầy tình cha con ư?” James hỏi bằng một giọng lãnh đãm khi anh di chuyển đến gần cánh cửa nơi Katey đã để mở khi cô bỏ chạy. “Đây không phải là thời điểm cho sự khôn ngoan của anh đâu, James.” “Có lẽ là không, nhưng tốt hơn là có thể nói thẳng ra. Chú nên nói thẳng tọe nó ra và tự cứu mình khỏi sự đau khổ bởi việc nói quanh co.” “Em đã cố gắng khiến con bé ít đau đớn nhất.” “Ồ, chú đã làm được việc đó, cậu bé yêu quý ạ,” James nói. “ Với sự khéo léo của một cái búa tạ.”