No Choice But Seduction
Chương 42
“ Khi nào chú định nói chuyện với con bé?” James hỏi em trai mình một cách bình thản. Họ đứng ở lan can tàu của James, quan sát tàu Oceanus ở đằng xa đang cố gắng để bắt kịp tàu của họ. Điều đó sẽ không xảy ra trừ khi anh cho phép điều đó.
Maiden George,anh đã đặt tên vợ mình cho con tàu, khi anh đặt tên lại cho con tàu của mình lúc anh mua con tàu một vài tháng trước để đưa Georgina đến Connecticut, không những vậy mà anh còn thích thú với những kỉ niệm về tàu Maiden Anne, con tàu anh đã sống trong nhiều năm. Con tàu này chạy nhanh hơn, nhưng là bởi vì anh đã chuyển tất cả các khẩu pháo của con tàu đi trước khi họ hạ thủy để đi tìm tàu Oceanus. Anh có thể không làm được gì ngoại trừ chạy nếu bị tấn công,nhưng nếu bị tấn công anh có thể chạy nhanh một cách chết tiệt.
Ra khơi mà không có thứ vũ khí nào khiến cho cuộc hành trình có một chút nguy hiểm, xét đến hoạt động của bọn cướp biển hung hãm ở vùng địa trung hải, nhưng Anthony thì thích tốc độ hơn với sự thiếu kiên nhẫn của mình. Và với một lý do hợp lý. Họ đã hướng dẫn Boyd làm thế nào để quyến rũ phụ nữ. Nên một cách khẩn trương, họ phải tìm thấy cậu ta và Katey trước khi điều đó xảy ra.
James để tàu Oceanus bắt kịp tàu của họ một lần, một cách có chủ ý. Nhưng chuyện đó hóa ra lại là một trận hò hét lại khiến Anthony tức điên, bởi vì thằng bé không thể chạm vào tên Yank để nện hắn nhiều hơn nữa. Katey, người giờ đang ở trên boong tàu Maiden George , đã không đến gần boong tàu để nghe điều đó, đó là một việc tốt.Phụ nữ có khuynh hướng dành tất cả sự đồng cảm khi họ chứng kiến gương mặt bị đánh đập của ai đó mà họ quen biết, và gương mặt của Boyd chắc chắn thích hợp với loại đó. Đó có thể là điều mà Boyd đang hi vọng sẽ xảy ra, từ khi cậu ta kêu dừng lại để cậu có thể nói chuyện với con bé.
Katey đã không thấy được tình cảnh của cậu ta khi con bé quay trở về boong tàu Oceanus cùng với những người hầu của con bé và hành lý, rõ ràng là để đổi tàu, bởi vì Boyd đã bị đưa khỏi cabin của mình sau đó, hoàn toàn bất tỉnh.
“Nào?” James thúc vào người em trai mình.
“Em thích chờ cho đến khi em nhìn không còn giống một con gấu trúc nữa,” Anthony lẩm bẩm.
James cưới khoái trá.”Cậu tạ chỉ cho chú một con mắt tím đen thôi không phải cả hai.Nhưng anh sẽ cho phép cậu ta tự mình giải thích. Thật ngạc nhiên vì điều đó. Anh không nghĩ chú cũng mong đợi điều đó phải không?”
“Em chưa bao giờ chơi quyền anh với cậu ta. Nghe như là cậu ta đang hi vọng có một lời mời.Em ước cậu ta đã đề cập đến điều đó trước ngày hôm nay. Em sẽ thích thú biết trước rằng cuộc đấu đó sẽ là cuộc đấu rất đẫm máu đến phút cuối cùng.”
“Anh tin rằng mình sẽ không ngạc nhiên khi nghĩ về nó.” James nói. “Tên chó con đã ngưỡng mộ kĩ năng đánh quyền anh của anh ở Connecticut hơn khi cậu ta cố gắng đánh bại anh cùng với những những anh trai của cậu ta. Nhưng tất cả họ chỉ khá khéo léo với những nắm đấm của mình, tất cả những tên Yank đó. Trận đấu thứ 3 tồi tệ nhất trong cuộc đời anh, thực tế là vậy.”
“5 tên cùng đánh anh một lần. Hoàn toàn có thể hiểu, ông già. Những người nhà Anderson chắc chắn không phải là những người đàn ông nhỏ bé. Và hai trận đấu khác là?”
“Chú và những ông anh, dĩ nhiên là vậy,” James nhắc Anthony nhớ. “Khi mà anh mang cô cháu gái của chúng ta về nhà sau khi trộm con bé vào cái mùa hè rất lâu trước đây.”
“Anh để cho trận đánh đấy diễn ra bởi vì anh đang cảm thấy có lỗi, hoặc là cuối cùng anh đã tự thừa nhận. Vậy lần thứ 3 thì sao?” James cười khoái trá. “Ở trong một quán rượu đầy những kẻ đê tiện nhảy vào anh chú ở biển Caribbean.”
“Đã nói ra điều gì sai phải không ông anh?”
“Anh chưa đề cập đến chuyện đó với chú sao?”
“Có lẽ anh đã đề cập đến, nhưng em đã có quá nhiều bất ngờ gần đây. Nên điều đó giờ không hiện diện trong tâm trí của em.”
“Bọn chúng thực sự đã tưởng rằng anh đã chết. Anh đã bị đánh bầm dập,tối hôm đó chúng ném anh khỏi boong tàu để che dấu chứng cứ. Đó là lý do làm thế nào mà anh đã gặp được cha của Gabrielle và kết cục là đang trả nợ bằng cả cuộc sống của mình, một món nợ mà ông ấy đã đòi vào mùa hè này khi ông ấy yêu cầu anh trở thành người bảo trợ cho con gái ông ấy ở mùa lễ hội. Ông ấy và phó thuyền trưởng đầu tiên của mình đã lôi anh khỏi mặt nước.”
Anthony cười lớn.” Giờ thì em nhớ ra rồi. Anh đã đề cập đến chuyện đó khi anh giải thích lý do anh để cho con gái của một cướp biển ở trong nhà của mình. Nhưng anh phải thừa nhận rằng ít nhất những trận đánh đó là 3 đánh một, và là do anh cho phép. Anh chưa bao giờ thua khi một trọi một? Thậm chí là cả đối với em.”
“Không ngay cả với chú. Chúng ta đủ thông minh để kết thúc những trận đánh của mình trước khi hai ta làm thâm tím lẫn nhau một cách tồi tệ.”
“Dĩ nhiên rồi.Kể cả kẻ không thông minh cũng thấy phiền vì điều đó.”
“Vậy thì khi nào chú định kể cho con bé nghe?”
James quay ngoắt trở lại khiến cho Anthony không kịp đề phòng, nhưng Anthony vẫn trao cho anh một cái nhìn bực tức và cảnh báo “ Đừng cố gắng. Đây thực sự không phải là một chủ đề nên đề cấp đến bất cứ lúc nào. Con bé sẽ không thích được nghe kể rằng người đàn ông con bé tưởng là cha của mình sau chừng ấy nắm hóa ra lại không phải.”
“Ông ta vẫn là người đã nuôi lớn con bé. Thông tin này sẽ không khiến tình yêu của con bé với ông ta ít đi chút nào cả.”
“Dĩ nhiên là không ít đi rồi,không quan trọng là điều gì được nói ra nhưng con bé sẽ bị sốc. Adelin và chồng cô ấy đã nói dối Katey. Và cả hai bọn họ đều đã chết, vậy nên con bé sẽ không bao giờ biết được sự thật. Nhà Millarsd không phiền chút nào để kể cho con bé nghe,” Anthony kết thúc trong sự phẫn nộ.
James cũng cảm thấy phẫn nộ giống như thế. “ Letitia Millard đã thú nhận rằng cô ta chỉ để cho Katey bước vào cửa. Chết tiệt, cô ta sẽ không để chúng ta bước vào trong đâu.Thật là phiền phức để làm cho một người phụ nữ ngậm miệng lại.”
Cả hai người họ đang nhớ lại cái ngày họ đến thăm gia đình Millard. Họ đã không dành nhiều hơn 10 phút ở căn nhà đó, và họ đã bước vào cửa khi mà Letitia vẫn còn đang trả lời ở cửa ngày hôm đó.Cô ta đã cố gắng đóng cánh cửa lại trước mặt họ. Và cô ta kiên quyết từ chối để cho họ gặp mẹ cô ta.
Cô ta đã xác minh điều mà cô ta nói ở trong bức thư, rằng Katey là con hoang của Anthony, nhưng họ đã không để cô ta nói hết câu. Người đàn bà đó quá tức giận. Mặt cô ta đỏ rực lên chỉ với cái nhìn của Anthony. Và cô ta đã rít lên kêu họ rời đi. Cô ta thậm chí đã không nhận ra James.
Nhưng sự tò mò của James không thể giữ anh im lặng. Anh đã hỏi cô ta ngay,”Điều gì khiến cho cô chống đối lại gia đình tôi vậy?”
Câu trả lời của cô ta là” anh là ai?”
“Một người nhà Malory, người mà cô dường như khinh miệt.”
Cô ta chỉ khịt mũi và kêungười hầu của mình quẳng họ ra ngoài, một cố gắng cuối cùng chỉ đem lại việc một người hầu nằm dài trên sàn nhà và tên quản gia thì chạy về phía đối diện.
Họ đã bước qua Letitia một lần nữa để lên tầng tìm mẹ cô ta. Cô ta hét lên rằng mẹ cô ta không đủ khỏe để giải thích với họ. Không may mắn thay, cô ta đã nói thật về điều đó.
Căn phòng bốc mùi thuốc, nến, và bệnh tật. Nó được đóng kín; thậm chí màn che cũng được kéo kín lại. Và người đàn bà già nua nằm trên giường dường như bất tỉnh hơn là đang ngủ.Một người hầu gái trẻ ngồi bên cạnh giường đang đan. Cô ta dường như không quan tâm chút nào đến tình cảnh của bà Sophie, nhưng một vài người hầu không chăm sóc chủ nhân của mình, với một công việc tốt ở ngay bên.
Dĩ nhiên Letitia theo họ lên trên tầng. Vẫn giận dữ với họ và sự bất lực của mình khi không thể ngăn sự xâm nhập của họ lại được, cô ta ít nhất đã ngừng la hét lại.
“Đừng đánh thức bà ấy. Bà ấy đã yếu như thế này một tuần rồi. Bà ấy không đủ khỏe để chiến đấu với bệnh tật.”
Letitia thì thầm thông tin đó trong một tiếng rít.Rõ ràng không những là cô ta yêu mẹ mình, mà còn bảo vệ bà ấy quá mức. Điều đó có thể hiểu được. Trong tâm trí của cô ta, bà Sophie là tất cả những gì cô ta còn lại. Nhưng tình yêu cũng có thể che dấu, và trở thành nấm mồ của sự hẹp hòi đã trở lên quá lớn trong phương diện đó.
“Không khí trong lành sẽ có lợi hơn, cô không nghĩ vậy sao?” James nhận xét.
Letitia không thích lời góp ý từ họ.” Không khí trong lành quá lạnh vào thời gian này trong năm.”
“Trời sáng chưa vậy,”bà Sophie Millard lẩm bẩm từ trên giường.
“Letitia nhanh chóng đáp lại với một giọng đầy sự bảo vệ,”Trời tồi giúp mẹ ngủ được, mẹ ạ,và giấc ngủ sẽ giúp mẹ khỏe hơn.”
“Ta đã ngủ quá nhiều rồi, và có quá nhiều khói nến trong này.Nếu là ban ngày, hãy cho ta một chút ánh sáng.” Bà ra hiệu cho cô hầu gái mở rèm cửa. “Ta muốn gặp những vị khách của mình.”
Người phụ nữ lớn tuổi không nghe như thể bà đã ở ngưỡng cửa của cái chết. Nhưng bà rõ rằng đang ốm,giọng nói của bà lạc đi bởi quá nhiều tiếng ho. Và bà trong thật nhợt nhạt,điều mà ánh sáng đã làm lộ ra khi mà cô hầu gái kéo màn ra như bà nói. Nhưng họ không thấy có sự mệt mỏi ở bà. Nếu Letitia có thể đáng tin, thì họ thậm chí đã đi xuống tầng. Nhưng sự giận dữ và thiếu chào đón của Letitia đã khiến bất cứ điều gì cô ta nói đều đánh ngờ.Và không mất gì nhiều để xác minh họ đến đây vì cái gì.
Anthony cũng đi đến kết luận như vậy và đưa ra đúng vấn đề.” Đã rất nhiều năm rồi, quý bà Sophie, nhưng có lẽ bà vẫn nhớ rằng tôi đã tán tỉnh Adeline trước khi cô ấy rời Anh khoảng 20 năm về trước.”
Người phụ nữ lớn tuổi liếc mặt nhìn anh trước khi bà nói,” Ngài có gương mặt khó có thể quên được, Ngài Anthony ạ.Rất khó quên. Vậy ngài đã làm gì lúc đó?”
“Xin lỗi gì ạ?”
“Tán tỉnh con gái tôi? Để phần còn lại của gia đình tôi dưới cái ấn tượng rằng sự chú ý của ngài không có một chút đánh khính trọng nào, rằng con bé chỉ là một trò tiêu khiển của ngài.”
Gò má của Anthony hơi ửng đỏ một chút. Nhưng lúc đó anh đã là một kẻ chơi bời có tiếng, anh không ở vị trí để biện minh về lời xỉ nhục thậm chí là sự buộc tội trong trường hợp của anh không sai chút nào cả.
Anh chỉ nói,” Tôi đã muốn kết hôn với cô ấy.”
Sự nôn nóng của chính James đã gây nên lúc đó, sự tò mò của anh một khi đã được khơi lên thì không thể kiềm được. Anthony có thể bất đắc dĩ bị đè nặng bởi một người phụ nữ bệnh tật với những kí ức không vui vẻ gì, nhưng James thì không. Anh đã tự trả lời câu hỏi, nhưng điều đó là không cần thiết.
“Tôi hiểu,” bà Sophie nói, giọng của bà cũng như nét mặt bà trở lên buồn bã.” Vậy có lẽ ngài cũng muốn biết rằng con bé đã sinh cho ngài một đứa con.”
“Con đã nói cho anh ta nghe điều đó rồi, mẹ,” Letitia nhanh chóng giải thích. “ Anh ta không tin con.”
Bà Sophie thở dài nhưng đáp bằng một giọng chê trách, có lẽ không phải lần đầu tiên,” Xem thái độ của con kìa, Letitia, rời khỏi phòng ngay.”
James gần như đã mỉm cười nhưng đã tự kiềm lại được. Anthony, chỉ nghe nó được lặp lại và có thể tin lần này, rằng Katey là con gái anh, và lại sốc lần nữa.
Nhưng anh kiềm sự xúc động của mình lai được để đủ nói, “ Cảm ơn bà, quý bà Sophie. Tôi hi vọng bà sẽ sớm cảm thấy khỏe hơn. Có lẽ chúng ta có thể thảo luận về việc này một cách chi tiết hơn sau đó.”
“Tôi sẽ mong đợi điều đó, ngài Anthony.”
Họ cho phép Letitia xô và kéo họ ra khỏi phòng sau đó. Và cô ta nói với họ khi họ đang trên đường đi xuống,” Đùng có quay trở lại đây. Những kí ức đó chỉ khiển bà ấy không vui thôi. Bà ấy không cần điều đó ở tuổi của mình.”
Họ không đáp lại. Họ đã có câu trả lời mà họ cần, nhưng Katey vẫn chưa biết được thông tin đó. Cô bé không nghi ngờ lời nhận xét của Anthony rằng họ đi đón cô bé. Cô bé đơn giản chỉ đi lên boong tàu Maiden George và từ lúc đó vẫn còn ở trong cabin của mình. Con bé không hỏi tại sao họ đến tìm mình. Con bé dường như tức giận và lo lắng với tên Anderson và có những sự lo âu thầm kín. Nhưng con bé chắc chắn sẽ hỏi trước khi hết ngày.
James cho rằng anh có thể vẫn phải chờ đợi, để tìm ra làm em trai của anh xoay sở với câu hỏi đó như thế nào, và cháu gái mới của anh phản ứng lại câu trả lời như thế nào. Không một giây phút nào anh thừa nhận rằng anh chỉ hơi lo lắng một chút về phản ứng của cô bé. Nên anh có thể tưởng tượng Anthony cảm thấy như thế nào.
Cả cha lẫn mẹ của cô bé có thể là người Anh, nhưng sau cùng Katey đã được sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Và thậm chí James đã kết hôn với một người Mỹ 8 năm rồi,tư tưởng của người Mỹ vẫn thỉnh thoảng loanh quanh trong tâm trí anh. Chết tiệt, khá thường xuyên, thực sự là vậy. Nên có thể suy ra rằng Katey sẽ không thích là một phần của gia đình Malory.
Vẫn có thể là khó tưởng tượng được. Đặc biệt là từ khi Boyd Anderson giờ là một thành viên của gia đình, và Katey rõ ràng vẫn không tha thứ cho việc Boyd đã đối xử với con bé như một tên tội phạm. Hay việc cậu ta phải gánh chịu cơn thịnh nộ của con bé bởi một vài lý do khác vào lúc này? Điều đó có thể không phải ngạc nhiên gì đối với James. Người Yank sau cùng đều là những người nóng nảy.
(nói từ kinh nghiệm thực tế của mình ra đó mà. Vợ anh cũng vậy mà. Anh em rể giống nhau quá mà.^ ^)
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
18 chương
23 chương