"Chạy khỏi bãi biển đi, Katey, nhanh lên.Đừng tranh cãi gì cả, chỉ làm nó thôi!" Bị kêu là không được tranh cãi không ngăn nàng khỏi làm như vậy."Nhưng anh nói là Thuyền trưởng sẽ tìm ra chúng ta mà!" "Con tàu đó không phải là Oceanus." "Anh làm sao có thể nói được từ khoảng cách này ?" Từ việc vui mừng vì sự giải cửa sắp xảy ra của họ, đến sự bối rối, bắt đầu của sự hoang mang, giọng nàng cao vút cao lên. "Đó là thuyền hai cột buồm, loại yêu thích của những tên cướp biển ở vùng này." Anh không cần nói lời nào khác.Nàng bò vào bụi rậm phía sau họ.Anh mất một lúc để lém vài ôm cát vào đống lửa nhỏ của họ để không có nhiều khói thoát ra.Anh cũng ném vài tán cọ lên ,chúng được nhặt bên dưới những cái cây cọ gần đó nhất nên trông như thể chúng rơi từ những cái cây đó.Anh chộp lấy đôi giầy và áo khoác của mình để không để lại dấu vết rõ ràng nào phía sau và lao mình vào trong bụi cây theo sao nàng. Nàng đang nằm úp, chỉ hé nhìn lên mép bờ biển cao nhất.Con tàu hiện ra chỉ chầm chập lái tàu vào hòn đảo. "Họ không nhìn thấy chúng ta."Nàng đang cố để nghe chắc chắn, nhưng tiếng thì thầm của nàng bị ảnh hưởng đi. "Giờ rất khó để nói." "Nhưng tại sao họ lại nhìn vào hướng này khi mà họ đang lái tàu theo đường đó chứ?" Nàng chỉ ngón tay cái về hướng con tàu đang đi, xa khỏi hòn đảo.Boyd liếc nhìn xuống nàng, bắt đầu nói điều gì đó, nhưng thay đổi ý định.Và sự ấp úng đó làm nàng lo lắng nhiều hơn bất cứ điều gì mà anh có thể nói. "Gì cơ?"Nàng hỏi. "Không có gì.Em đã đúng." "Không phải vậy,"nàng nói, giọng nàng giờ nghe hoàn toàn hoảng sợ."Và hãy nói cho em, tại sao em không đúng?" Anh thở dài." Những tên cướp biển Barbary không chỉ săn đuổi những tàu buôn với những hàng hóa không mất tiền.Chúng cũng làm nhiệm vụ cung cấp cho những vị vua Thổ Nhĩ Kì ở phía Đông của vùng biển này những nô lệ.Thậm chí những con tàu lớn của chúng cũng được chèo bởi những nô lệ.Tìm thấy một vài người trên bãi biển hoang vu, không có bất cứ ngôi nhà nào ở nào gần đó, dễ dàng bị bắt bởi chúng chỉ cần yêu cầu một lệnh dừng tàu ngắn trong khi chúng gửi một nhóm thủy thủ nhỏ trong những chiếc thuyền nhỏ lên." "Những nô lệ ư? Anh biết đấy, em chỉ nói đùa về một hậu cung.Em sẽ không thích thấy mình ở trong một hậu cung đâu.Thật đấy." "Anh biết."Anh cầm lấy tay nàng và kéo nàng đứng lên."Đi thôi.Anh cần tìm nơi nào đó để dấu em trong khi anh chăm sóc việc này." "Trong khi anh gì cơ?"nàng rít lên. Nàng liếc nhìn ra phía sau mình để thấy điều mà anh đang nói.Con tàu hai cột buồm đang quặt vào - hướng hòn đảo. "Có lẽ họ chỉ quên điều gì đó từ bất cứ nơi nào họ đến và đang quay trở lại - " "Ngừng việc bực bội lại, Katey.Anh sẽ không để bất điều gì xảy ra với em, Anh hứa." Điều đó nghe vững tin như anh muốn, nhưng anh không tính được hình ảnh tưởng tượng mạnh mẽ của nàng.Ngừng bực bội ư? Nàng đang nói lắp trong một lúc. "Có điều gì cần chăm sóc chứ?Chúng cập bờ, chúng tìm kiếm xung quanh, chúng không tìm thấy gì, chúng bỏ đi." "Đó là một ý kiến," anh đồng ý."Và miễn là chúng không dời khỏi bãi biển, sau cùng đó là điều tốt.Nhưng nếu chúng tiền vào đất liền tìm kiếm chúng ta - hãy chỉ nói là anh thích đâm đầu vào rắc rối trước khi rắc rối tìm đến anh." "Anh sẽ chiến đấu với chúng ư? Bằng cái gì?"nàng hỏi."Anh không có một thứ vũ khí nào cả." Anh nhặt một cành cây chắc khỏe lên khi anh kéo lên nàng theo sau anh.Nó thực sự trông giống một cái gậy uốn cong."Giờ anh có rồi." Ồ, chắc chắn rồi, anh sẽ chiến đấu với những tên cướp biển khát máu và không có chút tính người bằng một cây gậy ư?Nhưng cuối cùng nàng nhận ra là nàng không muốn anh đương đầu với bất cứ tên cướp biển nào, thậm chí nếu anh có một thứ vũ khí tuyệt vời để làm điều đó.Nàng đơn giản không thể chịu đựng được việc nghĩa anh bị đau. "Hãy chỉ cần hướng về một phía khác của hòn đảo,"nàng gợi ý. Anh dừng lại để nắm lấy vai nàng."Một trong số chúng ta phải ở gần bở biển đó, và đó không phải là em.Nếu thuyền trưởng Tyrus đến khoảng đó và trông thấy những tên cướp biển thả neo ở đây mà không có dấu hiệu nào của chúng ta, ông ấy sẽ lái thuyền đi và tiếp tục tìm kiếm chúng ta ở một nơi nào đó khác.Nên nếu chúng bỏ thời gian quá lâu để tìm kiếm chúng ta, anh sẽ xóa sổ cái nhóm cướp biển đó, và tiếp theo nếu chúng gửi một chiếc xuống khác.Hy vọng là chúng sẽ không bỏ nhiều thời gian và sẽ ra đi." "Những tên cướp biển sẽ đuổi theo tàu Oceanus nếu con tàu xuất hiện trước khi chúng bỏ đi không?" "Chỉ khi chúng rất, rất ngu ngốc.Những con tàu Skylar được trang bị đầy đủ vũ khí như một dự phòng.Chẳng phải chúng ta đã thảo luận về chủ đề này rồi sao?" Nàng ngờ ngợ nhớ lại vài điều anh nói lúc này.Anh tiếp tục kéo nàng theo cho đến khi họ chạy qua nhiều nhiều con đường.Nàng kìm bản thân mình lại khỏi bật khóc bởi vì nàng đang bước chân trần trên những lá thông .Những cây thông cao, những cây cối, bụi rậm khác phát triển to lớn hơn là nàng từng biết, và những cây nho miền nhiệt đới lan rộng trong số tất cả những loại cây - giờ chúng dệt thành một thảm màu xanh dày đặt.Và không nghi ngờ gì là không ai muốn trú ẩn trên cái bờ biển đó khi mà rõ ràng mảnh đất không nhìn thấy bất cứ chỗ nào. "Hãy ở sau những bụi cây đó, ngồi xuống, và ở nguyên tại chỗ cho đến khi anh quay trở lại.Nếu em có khả năng giữ im lặng, giờ là lúc chứng tỏ điều đó,"anh thêm vào với một cái nháy mắt. Anh để nàng lại ngay lập tức sau khi nói điều đó.Điều đó lấy của nàng khoảng 5 phút để sự khó chịu cuối cùng cũng hết.Ngụ ý nàng là một người hay nói huyên thuyên hơn cả là bất lịch sự, và nàng thầm càu nhàu hơn 10 phút khác về điều đó, tất cả những điều đó khiến tâm trí nàng rời khỏi những tên cướp biển một chút.Anh làm điều đó là cố ý ư? Nàng ngờ vực điều đó. Nhưng sau đó một chú chim nhỏ kêu rít len gần đó, khiến nàng giật nảy người và tìm kiếm dấu hiệu của những con thú hoang.Điều nàng thực sự nhìn thấy là Boyd gần như để nàng lại để đi nhận lấy cái chết.Không có một con dao dài hay một công cụ nào khác để dẹp đi những bụi cây rậm rạp phía sau mình, nàng không có chỗ nào để chạy nếu nàng cần, trừ quay trở lại bờ biển, nơi những tên cướp biển chắc chắn giờ vẫn còn ở.Đã mất bao lâu rồi?Boyd đang làm điều gì đó ngốc nghếch, nàng chắc chắn, và để bản thân anh bị bắt hoặc là bị giết.Và sau đó chúng sẽ đi tìm nàng. Với suy nghĩ sợ hãi đó, Katey bò và hướng trở lại phía bờ biển, nhưng nàng không quay trở lại đúng nơi cắm tại của họ.Ngay khi nàng tìm thấy một lối thoát trên đường để bỏ đi, nàng đi theo đường đó và đi xa khỏi hướng đó với vài cách . May mắn, nàng không lao vào một đường chết khác.Những tán lá không dày hơn ở bờ biển.Nàng cũng nhặt tất cả đá mà nàng có thể tìm được dọc trên đường lên, kéo đường viền cái áo ngủ của mình xuống thấp hơn tạo thành một chiếc túi để đựng chúng bên trong.Nàng không hoàn toàn không được bảo vệ. Khi nàng đi đủ xa mép bờ biển, nàng đi một cách chậm chậm trở lại bờ biển để nàng có thể ít nhất là trông thấy con tàu cướp biển đang làm gì.Có lẽ nó đã rời đi!Nàng có thể hi vọng thế. Nhưng con tàu vẫn ở đó, thả neo khá gần.Gần hơn một chút và nó sẽ mắc cạn.Và một con xuồng nhỏ giờ đang chèo nhanh về phía bãi biển.Mất bao lâu để chúng đến bờ biển!? Bãi biển không phải là một đường thẳng tắp, nó hơi uốn lượn, không đủ để gọi là vũng hay vịnh, chỗ căm trại của họ ở giữa khúc cong đó.Nàng ở đủ xa để nàng không phải ngóc đầu lên để thấy nơi ngọn lửa cắm trại đã được dấu.Có một chiếc xuồng nhỏ đậu ở đó, trống không, vậy là chiếc thuyền đang chèo không phải là chiếc đầu tiên? Vậy thì những người đàn ông ở trên chiếc xuồng đó ở đâu?Không có ai ở trên bãi biển ngay lúc này, bãi biển hoàn toàn trống không ở phía bên chiếc xuồng đậu.Và Boyd ở đâu? Những điều nàng nên làm là tiếp tục di chuyển theo hướng ngược lại, nhưng nỗi sợ hãi đến với nàng hoàn toàn là cho Boyd.Nàng phải biết rằng anh đã hoàn toàn đúng.Và cho đến khi nàng thấy điều đó bằng chính mắt của mình, nàng sẽ không đi bất cứ đầu trừ để đi tìm anh. Cúi mình xuống và giữ một nắm tay quanh cái bao ứng biến có những viên đá vẫn còn được gói lại trong đường viền áo ngủ của nàng, nàng chạy từ cây này sang bụi cây khác, ẩn trốn,những tiến nhanh trở lại hướng chỗ cắm trại của họ.Khi nàng đi được nửa đường đến đó, nàng vấp chân ngang qua một con xuồng khác! Chiếc này đã kéo theo cả một đường cát dài lên và lách bên dưới bụi cậy nàng dừng lại để cúi người xuống, hay nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy nó.Một cành cây rậm lá to, gãy nằm trên chiếc xuống, như thể là một sự cố gắng để che dấu nó.Tại sao? Và có bao nhiêu chiếc xuồng mà những tên cướp biển đó đã gửi đến? Hiện giờ có 3 chiếc.Chúng thực sự có một đội thủy thủ lớn? Hoặc có lẽ chỉ là hai người một ở mỗi chiếc xuồng.Khả năng đó tốt hơn nhiều.Và Boyd có thể có khác năng giải quyết dễ dàng hai người một lúc. Một chút nỗi sợ hãi rời khỏi nàng, mặc dù không để nàng bình tâm.Nhưng ánh mắt nàng bắt được một dấu hiệu ngay bên bụi cây bên cạnh.Một bức thư được viết trên giấy trắng trên mép của một trong hai chiếc ván gỗ trên chiếc xuồng được dùng để ngồi là một dấu hiệu.Cúi mình lên ngay bên cạnh chiếc xuồng, nàng không gặp khó khăn gì khi lấy nó ra.Oceanus. Nàng nhìn chằm chằm. Và nhìn chằm chằm.Nàng sẽ giết chết anh.Sự liên quan không thể tin được!Không, nàng sẽ không tiến đến suy nghĩ đó.Kông phải giờ.Nàng cảm thấy hơi nóng phủ lên nàng.Hơi nóng tức giận.Nàng nén nó xuống, hít một hơi dài.Nhưng nàng sẽ giết chết anh.Sau đó.Nếu những tên cướp biển chưa làm điều đó.